Chương 39
Nóng, nóng quá! Lại là giấc mơ đó...
Ai cũng biết đến Elden Giovani là một vị hoàng tử tài hoa vô hạn, nhan sắc vượt trội, hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị thái tử. Song không ai biết, 6 năm nay, hắn luôn bị một cơn ác mộng đeo đuổi. Lần nào cũng là biển lửa đỏ rực hung tàn bủa vây, tựa như một con quái vật chực chờ cắn nuốt hắn.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, bản năng khiến hắn muốn chạy trốn, thoát khỏi nơi này. Nhưng chân hắn như bị đinh đóng chặt, không thể nhúc nhích. Lồng ngực vì thiếu dưỡng khí dẫn đến suy hô hấp, hai tai ong ong ù đi, nhưng thần trí lại bắt hắn tỉnh táo. Bởi vì hắn cảm nhận được, trong ngực hắn còn đang ôm một người, mà trái tim mách bảo đó là người rất quan trọng đối với hắn.
Dần dần, cảm quan tê liệt gần hết, tay chân hắn lạnh toát, hắn quơ quào tứ chi nhưng không còn có thể cảm nhận được người kia. Dường như ngay cả hơi thở của đối phương hắn cũng không còn có thể nghe thấy nữa. Hắn bắt đầu thấy sợ hãi, sợ hãi khôn cùng... Hắn mở miệng muốn hét lên cầu cứu ai đó, làm ơn hãy giúp bọn hắn! Làm ơn hãy cứu lấy người trong lòng hắn...
Nhưng cổ họng hắn như bị ai bóp nghẹt, hét lên không thành tiếng. Không ai nghe thấy, không một ai...
Sau đó, hắn trong cơn tuyệt vọng mà tỉnh lại.
Mỗi ngày giấc mơ đều đặn mà lặp lại như vậy khiến hắn không dám nằm xuống ngủ mỗi đêm. Sợ rằng ngày hôm sau tỉnh dậy, lại thấy tay vòng lên không trung như muốn ôm lấy ai đó, nhưng thực ra trong lòng hắn đã sớm trống rỗng cô quạnh, lồng ngực đau như bị khoét một mảng không tìm thấy phần còn thiếu đâu.
Cơn ác mộng này bắt đầu có từ năm hắn 13 tuổi, khi đó hắn bị một vị hoàng đệ ám hại, gài bom hẹn giờ trong phòng ngủ của hắn. Đến lúc thuộc hạ đến cứu giá, thì cả căn phòng đã ngập trong biển lửa. Đấy là tất cả lời kể của đám người hầu trong cung. Hắn hoàn toàn không có kí ức gì, bởi vì hắn bị trần nhà sập xuống người, chấn động não mà quên hết tất cả những gì ngày trước.
Điều kì lạ nhất là tên thư đồng nghe nói đã đi theo hắn đã 7 năm, trùng hợp lại có một vết sẹo bỏng lớn trên mặt. Hắn càng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy dấu vết ấy, lồng ngực hắn lại thấy khó chịu, bức bối. Hắn hỏi Albert nhưng cậu lại nói vết sẹo này là từ năm 5 tuổi đã có. Hắn vì vậy quy ra là vết sẹo ấy gợi nhắc hắn đến "hỏa địa ngục" trong ác mộng kia, nên nhìn Albert ngày một không thuận mắt. Hắn còn nghĩ có thể người này chính là tác nhân khiến hắn gặp ác mộng. Do vậy, mỗi lần gặp Albert hắn lại cố tình trút hết tất cả giận dữ lẫn áp lực trong lòng lên cậu giống như một thói quen.
Tuy nhiên, mỗi lần muốn đuổi tên thư đồng này đi ra khỏi hoàng cung, trong lòng lại có một cỗ lực lượng níu kéo, khiến hắn có cảm giác người này là một mắt xích quan trọng trong lần ám sát đó. Sống ở trong hoàng cung hoa lệ rối ren này, hắn không thể tin tưởng một ai. Hắn tất nhiên cũng không tin lời kể của đám người hầu. Bằng mọi giá hắn phải nhớ ra, hắn muốn tìm lại người trong giấc mơ, trái tim hắn luôn thôi thúc phải đi tìm. Bởi lẽ người đó không chỉ là người quý giá nhất trong sinh mệnh của hắn mà còn bởi vì hắn còn nợ người kia một lời hứa vĩnh sinh...
Giấc mơ địa ngục ấy cứ thế hành hạ hắn hai năm trời, ăn ngủ không yên, sức khỏe suy kiệt. Cho tới khi hoàng đế bệ hạ biết mà đã gửi một ca nhi tới chỗ hắn thị tẩm. Năm đó hắn đã dậy thì nhưng nhìn ca nhi phong tình vạn chủng trên giường, hắn lại không hề động lòng. Vì không thể từ chối thiện ý của hoàng đế nên hắn để tên kia ngủ lại trên giường một đêm, đơn thuần ngủ không vì cái gì khác.
Đêm đó, lần đầu tiên hắn không mơ thấy ác mộng kia mà là thay bằng một giấc mơ khác. Sau phát hiện đó, hắn liên tục ngủ cùng những người khác. Những mảnh kí ức nhỏ cứ thế được chắp vá, nhưng hắn vẫn không thể nhìn rõ được dáng hình người ấy.
Hắn mơ về năm hắn 5 tuổi, năm ấy hắn đã từng là một phế vật. Chỉ số tinh thần lực không lên nổi ngưỡng 900, chưa kể hắn sinh ra đã ốm yếu bệnh tật quấn thân. Bản thân hắn là con đầu lòng của vua nhưng lại được đẻ ra từ một cuộc tình lầm lỡ với nữ hầu. Chính vì thế từ khi sinh ra, hắn luôn luôn chịu đủ lời gièm pha độc ác, bị cha đẻ ghẻ lạnh, mẹ của hắn đã sớm rời xa trần thế, không một ai bên cạnh, không còn một ai yêu thương. Tính cách của hắn bề ngoài mọi người nói hiền lành nhu nhược, nhưng thực chất tâm địa của hắn càng ngày càng biến cay nghiệt, trong lòng không ngừng nguyền rủa, thề sẽ trả thù những người đã từng giẫm đạp lên hắn.
Ngay trong lúc hắn cô độc nhất, có một bàn tay trẻ con đưa ra kéo lấy hắn ra khỏi căn phòng tối. Hắn gặp người kia năm 8 tuổi. Là người kia không ngừng an ủi, cổ vũ hắn, hắn không thể nghe rõ người ấy nói gì trong giấc mơ, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự vui vẻ từ tận sâu đáy lòng. Sau đó năm hắn lên mười, hắn liền thức tỉnh sức mạnh, mà người kia chính là chính ngọn cỏ 4 lá may mắn của hắn. Hắn ngày một mạnh lên, những kẻ ngày xưa dè bỉu hắn bắt đầu quay sang nịnh bợ hắn, người cha cũng từ ái với hắn hơn, mà hắn lại không thể nào nhớ ra hình dạng, âm thanh của người ấy. Thứ duy nhất hắn biết là người ấy có một làn da khỏe mạnh và bàn tay lớn ấm áp.
Những mảnh kí ức vụn vặt chảy xuôi trong giấc mơ theo mỗi đêm hắn ôm người khác ngủ. Số lượng người thị tẩm hắn ngày một tăng lên, danh tiếng đào hoa của hắn ngày một tăng lên. Song vẫn chưa có ai từng làʍ ȶìиɦ với hắn năm ấy.
Một năm sau đó, cơn ác mộng lại quay trở lại, bất kể hắn ôm ai ngủ, "con quỷ đỏ" đó vẫn cứ ám ảnh lấy hắn và hắn lại mất người kia...
Có một đêm hắn bật dậy, trong lòng một mảnh hỗn loạn, sợ hãi, tức giận, bi thương, bao nhiêu cảm xúc liên tục tr.a tấn trái tim của hắn. Bề ngoài hắn dùng nụ cười để che giấu không để ai thương hại nhưng thực ra trong lòng hắn đã sớm trống rỗng.
Một lần khác có một ca nhi ɖâʍ đãng trèo lên người của hắn, khiến hắn chợt nghĩ có khi người đấy đã ch.ết rồi, mà tại sao hắn - một hoàng tử giờ đã có quyền lực - phải đau khổ vì một người? Có lẽ hắn nên tìm một người khác đi thôi. Mất trí nhớ cũng được, nếu là đau khổ vậy thì quên đi, quên hết đi...
Năm đó có thể coi là năm hắn nghiêm túc với chuyện tình cảm đương nhất, dùng mọi cách tán tỉnh một người nhưng đến lúc người kia mê đắm hắn rồi, hắn lại thấy chán ghét. Không, không phải người đấy, những kẻ đó không giống người kia. Thật mệt mỏi... Hắn dần dần hận người kia, hận người kia sao lại bỏ rơi hắn, sao lại rời hắn mà đi... Hắn không thể nhớ ra người ấy, không thể tìm lại được người ấy..
Rồi hắn điên cuồng lao vào việc làʍ ȶìиɦ với hết người này qua người khác. Mệt mỏi rồi lại ngủ thiếp đi, không còn sức để mà mơ nữa. Có những ngày không làʍ ȶìиɦ, chỉ đơn thuần ôm ngủ, hắn sẽ đứt quãng mơ lại những kí ức vụn vặt kia, hoặc có thể là cơn ác mộng ấy. Cơ mà sao cũng được, hắn mặc kệ hết tất cả rồi, hắn không nắm lấy tay người ấy nữa, không ôm người kia trong biển lửa nữa. Hắn thả mình vào bóng tối lạnh lẽo, trái tim không còn cảm nhận được gì nữa....
Lại một ngày, hắn lên giường với cận vệ trung thành nhất của mình, rõ ràng hắn muốn quên người kia nhưng lòng vẫn không nỡ đuổi "mắt xích" này đi. Mà hắn cũng không hiểu sao dù hắn có ngược đãi người này bao nhiêu, người này vẫn kiên nhẫn trụ lại, bám dai lấy hắn giống như cơn ác mộng kia vậy, làm hắn càng hận. Ngày đó, hắn không biết vì lý do gì mà đồng ý lời thỉnh cầu của cậu. Có lẽ vì say mà hắn cảm thấy vẻ thẹn thùng tự đề cử bản thân thị tẩm của cậu đáng yêu kì lạ, khác hẳn với khuôn mặt cá ch.ết bình thường.
Đêm đó là đêm tuyệt vời nhất, hắn trút hết cỗ dục vọng muốn bạo ngược lên cơ thể cường tráng kia. Nhìn tấm lưng trần ngăm nâu run rẩy dưới thân, hắn có cảm giác mình đang đáp trả lại sự tức giận của mình cơn ác mộng ấy, giẫm đạp lên nó, nghiền nát.
Sau đó, khi hắn lăn ra ngủ, hắn đã mơ thấy một giấc mơ. Giấc mơ này khác hẳn với những cái trước, hắn mơ thấy hắn đứng giữa biển hoa, kết một vòng hoa đội lên đầu người kia, nói rằng muốn người kia trở thành vương hậu của mình. Lần này hắn đã có thể nghe thấy giọng hài tử trong trẻo của người kia:"Ta đồng ý, El."
Rồi hắn bắt đầu tham luyến việc làʍ ȶìиɦ với Albert. Chỉ bởi vì hắn muốn nhìn thấy người kia nhiều hơn. Dần dần, hắn đã có thể đoán ra được người kia là một ca nhi, một người yêu cười và hiếu động. Đến lúc tỉnh dậy, hắn lại tự trách bản thân yếu đuối. Rõ ràng muốn quên đi những lại không ngừng được mà tò mò về người ấy.
Hắn đã từng nghĩ có thể Albert chính là người kia, sau đó hắn lại tự nhủ Albert trừ màu da kia, còn lại không có điểm tính cách nào giống người kia. Vả lại, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt kia, hắn chỉ thấy tim đau thắt lại, dây thần kinh như muốn nứt vỡ, ký ức như muốn trực trào ra nhưng rồi lại không nhớ được bất cứ cái gì. Nếu là yêu vì sao lại đau như vậy?.....
Được một thời gian, hắn lại ngủ với những người khác như để tự an ủi mình rằng mình chỉ đơn thuần tò mò về lai lịch của người đó thôi, hắn bắt đầu đi tìm những người khác để tự đánh lạc hướng suy nghĩ của bản thân. Nhưng hắn không nhận ra rằng những tình nhân của hắn đều có màu da rất giống Albert.
Thỉnh thoảng, khi hắn nhàm chán với các cuộc tình chóng vánh, hắn lại lên giường với cậu, để tìm lại cảm giác hạnh phúc khi ở bên cạnh người ấy trong giấc mơ. Hắn đã cố nhưng sao vẫn không tìm được người ấy, thậm chí cũng không thể tìm được một ai thay thế, tại sao người kia đang nắm tay hắn vui chơi trong vườn hoa mà hắn lại thấy xa xôi đến thế.....
Elden mở mắt ra, rõ ràng hắn không ngủ nhưng tại sao lại trong giấc mơ rồi? Hắn nhìn thấy cả người mình thu nhỏ lại. Hắn đang ở trong phòng ngủ cũ của mình, trước mặt là một chiếc hòm tinh xảo hình vuông. Hắn đưa tay đi mở, sau đó phát hiện có tiếng tích tích kì lạ, bản năng quân sự nói cho hắn biết có thứ gì đó không ổn, chân muốn chạy nhưng hắn không thể điều khiển thân thể này.
"Bùm!"một tiếng nổ mạnh, hắn cảm thấy có ai đó ôm lấy hắn, áp suất khí nổ nhờ thế cũng không ảnh hưởng đến hắn. Cảm nhận cái ôm ấm áp quen thuộc kia, hắn muốn quay người lại nhưng người sau vẫn cứ ôm chặt hắn, không cho hắn động đậy.
Lửa bắt đầu lan ra, chẳng mấy chốc căn phòng nhỏ đã ngập trong biển lửa. Người kia nhả tay ra bình tĩnh nói:"El, chúng ta đi thôi. Nắm lấy tay ta, ta sẽ đưa ngài rời khỏi đây."
Hắn ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ người kia, nhưng người kia xoay lưng lại với hắn, chỉ chừa một cánh tay phía sau cho hắn nắm, nhưng hắn có thể nhận thấy thân mình người đó đang run rẩy. Hắn nghe thấy mình lo lắng nói:"Ngươi có sao không? Quay lại ta xem nào!"
"Không được! Ngài đừng nhìn! Chúng ta ra khỏi đây trước đã!"Người kia lớn giọng trẻ con nói, cố quay lưng đi để hắn không nhìn thấy.
Hắn dùng hết sức bình sinh kéo lật người kia lại, sau đó kinh ngạc trợn mắt nhìn người trước mắt.
Người kia giống hệt Albert! Không, phải nói đây chính khuôn mặt của Albert lúc nhỏ! Lúc này trên khuôn mặt non nớt kia là vết bỏng vẫn còn mới đỏ hỏn, nhiều phần mô bị hoại tử xám ngắt lại còn chảy mủ bê bết. Albert lúng túng lấy giơ tay che đi nói:"El, đừng có nhìn, kinh lắm. Chúng ta mau ra khỏi đây đi!"
Elden nhìn bộ dáng run rẩy của người kia mà lồng ngực đau đớn như có ngàn mũi kim châm, giờ hắn đã hiểu sao mỗi lần nhìn cậu, tim hắn lại khó chịu như vậy... Là vì nó lại gợi nhắc hắn đến nỗi đau nhìn người mình yêu vì mình mà bị tổn thương....
Albert thấy hắn thất thần nhìn mình nửa ngày không nói gì, liền càng nóng nảy cậu kéo tay hắn đi:"El, kể cả ngài ghét bỏ hình dạng của ta bây giờ, ngài cũng phải đi với ta! Chúng ta ra ngoài thôi!" Bởi vì Elden không thích người trong cung nên hắn không để người hầu nào lui tới gần chỗ phòng này, bọn họ nếu không thoát ra thì cũng chẳng có ai tới cứu cả.
"Ai nói ta ghét!"Bất ngờ Elden kéo giật tay cậu ngã vào lòng hắn, kéo phần mặt còn nguyên vẹn của cậu áp vào bả vai nhỏ gầy của hắn, ôm chặt lấy đầu cậu để tránh cho hơi nóng ảnh hưởng tới vết bỏng của cậu, hắn ôm cậu như thế từng bước cố đi ra ngoài cửa. Hắn dịu dàng nói bên tai cậu:"Dù cho ngươi có biến thành cái dạng gì, ta vẫn sẽ cưới ngươi, Albert của ta!"
Albert khóe mắt ươn ướt, càng gục sâu vào bên vai y. Hai chiếc bóng nhỏ bé xiêu vẹo dựa vào nhau đi qua đám lửa. Nhưng vừa tới chỗ cửa, phía trên trần nhà liền sập xuống, Albert hoảng hốt, theo bản năng đẩy Elden ra ngoài, muốn bảo vệ hắn. Ai ngờ đâu Elden lại cố chấp quay trở lại, dùng cả thân hình gầy yếu che cho Albert.
"Khôngggg!!!"Elden cảm nhận từng viên đá tảng rơi lên người mình đau đớn, người như nghiến thành ngàn mảnh, nhưng hắn lại thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, bởi vì trước kia toàn là Albert bảo vệ hắn mà lần này hắn đã bảo vệ được Albert. Máu đỏchảy xuống che phủ khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Elden, mái tóc bạc nhuộm một màu đỏ tươi, hắn mỉm cười, ôm chặt người trong lòng cảm nhận người đó đang giãy dụa, gào khóc dưới thân hắn, chứng minh người ấy vẫn còn sống, người ấy vẫn còn tồn tại và ở bên hắn.....
....
Elden mở mắt ra lần nữa, trước mặt là đỉnh giường quen thuộc, hắn bần thần ngồi dậy. Đám người hầu tiến lên hỏi han:"Điện hạ, ngài có thấy khỏe hơn không? Tự nhiên ngài ngất làm chúng tôi lo quá!"
Elden nhìn quanh một lượt những khuôn mặt hắn hỏi:"Albert đâu?"
Đám người hai mặt nhìn nhau, một người rụt rè nói:"Thưa điện hạ, trưởng hộ vệ đã từ chức và rời khỏi hoàng cung từ hôm qua rồi ạ."
À, hắn nhớ ra rồi. Người ấy đã đi rồi, là hắn bức người đó đến bước đường này, là hắn đã tổn thương cậu 6 năm nay..... Elden bỗng nhiên bật cười, sau đó hắn ngửa người ngã ra giường cười lớn, cười điên dại từng tiếng khàn khàn giống như con thú hoang thương tích đầy mình đang gào lên đau đớn, rồi ngưng bặt. Hắn lại bần thần nhìn đỉnh giường, khóe mắt chảy ra giọt lệ không biết vì cười hay vì khóc. Nhìn bộ dạng này của hắn, đám người hầu nơm nớp lo sợ nhìn nhau, thái tử bị điên rồi sao? Không khí trầm mặc một hồi, Elden giọng khàn khàn ra lệnh:"Đi tìm hắn cho ta."
Nhóm người hầu ngẩn ra khiến Elden tức giận bật dậy quát:"Còn không mau đi tìm Albert cho ta! Xới tung cái vương quốc này mà tìm cho ta! Không tìm được thì các ngươi nghỉ việc đi!"Hắn với lấy bình hoa đầu giường quăng nát dưới chân một tên hầu. Đám người mặt mũi tái mét mà theo lệnh lục tục chạy đi, để lại Elden ôm mặt run rẩy ngồi trên giường.
Người vừa ra khỏi lại có người khác tìm đến, Celtic đá tung cửa phòng. Y bước vào xách cổ áo hắn lên, mặt mũi âm trầm như quỷ Tu La, không khí xung quanh y tựa như muốn kết băng:"Mạc Dương ở đâu? Ngươi giấu cậu ấy đi đâu rồi?"
Elden cau mày:"Người yêu của ngươi ở đâu, ngươi sao lại hỏi ta?"
"Đây không phải hộ vệ của ngươi thì là ai? Đừng có chối, mau trả người cho ta!"Celtic mở hình ảnh trên WS giơ cho hắn xem, tay kéo cổ áo hắn đến gần chỉ vào hình ảnh trên camera khách sạn, Albert đang đi cùng với Mạc Dương, hai người đang nói chuyện vui vẻ.
Elden nhìn Albert trong hình mà lòng bi thương vạn phần, hắn hất tay Celtic ra lùi về nói:"Hỏi hay lắm. Ta còn đang đi tìm hộ vệ thân yêu của ta đây. Nếu hỏi Albert ở đâu thì phải hỏi ngươi mới đúng chứ. Rõ ràng hôn phu của ngươi đi với hộ vệ của ta."
Celtic mặt mũi nhăn lại, y gầm nhẹ:"Tào lao, rõ ràng hộ vệ của ngươi rủ Dương đi ra ngoài..."
Hai người đang tranh cãi, không khí căng thẳng thì bất ngờ có một một tên lính gác chạy vào:"Cấp báo, trưởng hộ vệ Albert với một ca nhi của Sylvia bị lũ dị giáo Revival bắt cóc!! Thuộc hạ đã cố giải thích với người nhà của ca nhi kia nhưng y cứ khăng khăng là ngài bắt cóc hôn phu của hắn...A, sao người đã ở đây rồi?"Tên thuộc hạ kinh ngạc nhìn Celtic không biết từ khi nào đã xuất hiện trong phòng của thái tử điện hạ.
Ngay trong một tích tắc nghe thấy lời tên lính gác kia, hai thanh niên tuấn mỹ trong phòng tức khắc hóa mặt quỷ dữ, bọn họ khí tràng mạnh mẽ hung tàn tiến tới chỗ tên lính kia, mỗi người ăn ý xách một bên cổ áo của tên lính, trăm miệng một lời hỏi:"Ngươi vừa nói cái gì?"
Không khí trong phòng nhiệt độ đột ngột giảm xuống, khiến tên lính không khỏi mặt mày tái mét run rẩy, chỉ muốn trực tiếp ngất ngay tại chỗ, nhưng lại bị bốn con mắt trợn ngược uy hϊế͙p͙, hắn đành dùng chút hơi tàn trả lời:"T-trưởng hộ vệ và.... và c-ca nhi của... trường Syl-via bị... bắt cóc rồi.... Hu hu hu.... T-thái tử tha mạng... QAQ"
Rầm!
Tên lính gác xui xẻo cứ thế mà bị ném ra ngoài cửa, sùi bọt mép, trợn trắng mắt trực tiếp ngất đi...