Chương 8: Tìm Tòi Nghiên Cứu
Kỳ thật lúc Thanh Dương rời đi thì Dịch Trạch đã tỉnh rồi, bất quá lúc ấy hắn đang tiến hành giao dịch cuối cùng trên mạng, cũng báo cho đối phương biết hắn đang bận việc nên trong 1 thời gian nữa sẽ không liên hệ cùng bọn họ, cũng sẽ không tham dự bất luận hành động nào. Cũng bởi vì sự việc này khá quan trọng nên khi Dịch Trạch phát hiện Thanh Dương rời đi cũng không quá mức chú ý, nói không chừng tiểu gia hỏa này chỉ là muốn đi ra ngoài quan sát hoàn cảnh một chút, ai cũng vậy thôi, khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ cũng đều có cảm giác bất an, càng không nói đến loài động vật hoang dại thì tính cảnh giác so nhân loại còn mạnh hơn.
Chờ sau sự tình được bố trí thỏa đáng, Dịch Trạch mới rời internet xuống giường đi tìm tiểu nãi báo của mình. Hắn dễ dàng tìm thấy vật nhỏ kia, cái đầu nhỏ thì đội mũ giáp, cái bụng nằm hướng lên trời, nó nhắm mắt thỉnh thoảng 2 chi trước còn nhẹ nhàng ma sát nhau 1 chút trước bụng.
Khế ước thú cũng biết lên mạng sao? Hắn nghĩ nghĩ, nghiêng người nằm cạnhThanh Dương, phát hiện nãi báo cũng không có phản ứng. So với cảnh giác của động vật hoang dã khác thì tính cảnh giác của nãi báo này thật kém. Dịch Trạch nằm trong chốc lát liền vươn tay nhu nhu cái bụng tròn vo của tiểu nãi báo, đối phương tủng tủng cái mũi, bất mãn mà hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn không thèm mở mắt.
Xem ra là lên mạng thật rồi. Hiện nay dùng internet không cần thao tác bằng tay nữa mà chỉ cần tinh thần lực đạt trình độ nhất định, tần suất sóng điện não đạt mức chuẩn mà hệ đưa ra là có thể lên mạng, hơn nữa trên internet có đủ mọi loại hình tượng đủ loại kiểu dáng, thì cho dù trên mạng có xuất hiện 1 tiểu báo tử đi tới đi lui cũng không kỳ quái. Nhưng mà tuy rằng tinh thần lực của khế ước thú đạt yêu cầu thì tần suất sóng điện não của khế ước thú cũng cao hơn con người rất nhiều, hệ thống sao lại có phản úng với tiểu nãi báo?. Nếu tiểu báo tử thật sự ở trên mạng, vậy chứng tỏ tần suất sóng điện não của nó cực kỳ giống con người, nên hệ thống mới có thể hiểu lầm nó.
Về phần ngôn ngữ cùng thao tác ngược lại cũng không khó giải quyết, hiện nay sử dụng internet đều dựa vào tinh thần lực cùng sóng điện não, mấy thứ này đều là bắt chước thông qua tinh thần lực, chỉ cần nó quen thuộc với ngôn ngữ nhân loại, tự nhiên có thể bắt chước sử dụng. Mà nãi báo mới được sinh ra sau đó lại thường xuyên tiếp xúc với con người, có lẽ chính nó cũng đem mình trở thành người cũng nên. Vừa rồi nó thấy mình đeo mũ internet rồi mới chạy đến khách phòng lên mạng, nguyên lai tất cả đều là bắt chước mình a
Dịch Trạch nhìn tiểu thân thể của nãi báo, đột nhiên hắn rất muốn biết nó đang suy nghĩ gì, nó lên mạng làm cái gì, hình tượng trên internet lại là như thế nào. sau một hồi tự hỏi, hắn cũng đã có chủ ý.
Bất quá Dịch Trạch cũng không lập tức thực thi kế hoạch này mà hắn đem cái đầu nhỏ của nãi báo gối lên cánh tay mình, ôm nó ngủ. Thời gian vẫn còn rất nhiều, hắn sẽ tìm hiểu dần dần, hơn nữa cái kế hoạch này cũng không thích hợp tiến hành khi còn ở trong nhà.
Vì thế khi Thanh Dương tỉnh lại liền nhìn thấy một màn kia, Dịch Trạch ôm nãi báo ngủ đến thực yên ổn, như hoàn toàn không phát hiện nó trộm lên mạng a.
Tiểu tâm can Thanh Dương cuồn cuộn dậy sóng, nó dùng móng vuốt vụng về của mình đẩy dụng cụ vào mạng sang 1 bên, sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nghiêng người, dùng đệm thịt mềm mềm chạm vào hai má Dịch Trạch, thấy đối phương không mở mắt mà lại vòng 2 tay kéo vật nhỏ vào trong ngực.
Dịch Trạch sau khi tắm vẫn luôn lõa thể thân trên, hắn vừa thu tay lại thì cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Dương liền dán vào vòng ngực hắn, trong chốc lát khí tức cực kỳ nam tính toàn bộ bao bọc Thanh Dương, nhượng hắn có chút không biết phải làm sao, vội vàng dịch đầu dời đi chỗ khác. Bất quá bởi vì Dịch Trạch cách hắn quá gần nên khi Thanh Dương nỗ lực di chuyển cái miệng mình cũng không tránh khỏi việc mặt hắn dán sát vào lồng ngực kia. Tiểu báo tử giãy dụa vài cái, phát hiện mình đã bị người kia ôm chặt cứng, căn bản không có biện pháp dời đi, đành phải thành thành thật thật mà nằm ở trong ngực Dịch Trạch.
Ngay từ đầu hắn còn dùng đôi mắt to kinh hồn táng đảm mà nhìn Dịch Trạch, nhưng nhìn lâu liền mệt dù sao thân thể này cũng không so được với thân thể trong dĩ vãng, dù sao hiện tại hắn mới chỉ là 1 tiểu nãi báo rất rất nhỏ, cho dù năng lượng trong cơ thể đã bị hắn kích phát đi ra nhưng thân thể này vẫn còn chưa trưởng thành, trong chốc lát hắn liền cảm thấy thực mỏi, hảo muốn ngủ a.
Mí mắt Thanh Dương dần dần không chống đỡ được, chậm rãi khép lại, chỉ chốc lát sau có một tiếng ngáy rất nhỏ phát ra, nghe cũng cảm thấy được kẻ kia ngủ thật ngon.
Lúc này Dịch Trạch liền mở mắt, cúi đầu nhìn đôi móng vuốt tiểu nãi báo gắt gao đè lên ngực hắn,nghiêng người ngủ say sưa, thỉnh thoảng cái đuôi lại đong đưa vài cái.
Dịch Trạch nhẹ nhàng sờ soạng lỗ tai tiểu nãi báo, mang theo đầy nghi vấn cùng kế hoạch đi vào mộng đẹp.
–
Sáng sớm hôm sau, một mùi hương ngọt ngào đong đưa trước mũi khiến Thanh Dương tỉnh giấc. Hắn mở mắt ra phát hiện một dòng sữa ưu hoá đang lơ lửng bên miệng mình liền hé miệng uống ngon lành.
Chép chép miệng 2 cái xong hắn mới thanh tỉnh lại, dùng ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Dịch Trạch đã chuẩn bị xong xuôi, vội vàng cong người nhảy xuống giường, nhu thuận mà ngồi xổm bên chân Dịch Trạch, nhưng trong lòng hắn âm thầm ảo não, hắn ngủ như ch.ết không biết trời đất gì nha.
Dịch Trạch đã tỉnh lại từ sớm, hắn vẫn luôn dùng tìm ánh mắt tòi nghiên cứu nhìn vật nhỏ nghiêng mình nằm ngủ như ch.ết này, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Liệt báo là hỏa hệ, cho nên bộ lông chúng nó đều là màu hồng sắc, nhưng tiểu liệt báo này bị đột biến gien nên có bộ lông thuần trắng, kiểu đột biến này cũng giống như con người bị bệnh bạch tạng vậy. Ấu thú còn non được sinh ra cũng không sống được quá 3 tháng, hơn nữa chúng nó rất yếu, hoàn toàn không giống nãi báo hoạt bát như vậy. Chẳng lẽ loại đột biến gien còn có phân nhánh trường hợp cực kỳ đặc biệt sao?
Kỳ thật nếu bình thường hẳn là Dịch Trạch đã đem tiểu nãi báo đưa đến viện nghiên cứu, nói không chừng còn có thể giúp nhân loại nghiên cứu ra biện pháp cường hóa khế ước thú, nhưng hắn hoàn toàn không muốn làm như vậy. Từ khi hắn quyết định nuôi tiểu nãi báo bắt đầu, vật nhỏ này chính là của hắn, trừ hắn ra không ai có quyền xử trí nó.Ngay cả Dịch Trạch cũng nhận ra rằng mình đang có dục vọng độc chiếm cực kỳ mạnh với vật nhỏ, cũng bởi vậy hắn càng không thể cho phép tiểu nãi báo bí mật giấu diếm hắn. Nhưng có khả năng là tiểu nãi báo cũng không biết cách cùng mình giao lưu, dù sao nó không thể nói chuyện vậy nếu muốn tìn hiểu cũng cần dùng chút thủ đoạn.
Thấy nãi báo ngồi xổm bên chân nhìn mình, đôi mắt to tràn ngập chờ mong, Dịch Trạch hơi hơi gợi lên khóe môi, đem báo tử ôm lấy, dùng âm thanh âm trầm thấp nói: "Muốn ăn cơm trước hay muốn rửa mặt trước."
Nghe được cái từ " tẩy rửa" này lông trên người Thanh Dương theo phản xạ mà dựng thẳng đứng lên, sau đó Dịch Trạch bắt lấy nó ôm vào phòng thì móng vuốt càng gắt gao bám trụ lấy quần áo Dịch Trạch không chịu buông ra.
Dịch Trạch kéo nó ra, thân mình treo lủng lẳng mà móng vuốt vẫn cố sức vươn về phía quần áo hắn, đồng thời tiểu báo tử dùng vẻ mặt cầu xin thương xót mà nhìn hắn, trong miệng phát ra tiếng gào thét.
Tâm Dịch Trạch mềm nhũn xuống, hắn sờ sờ đầu nhỏ của báo tử, an ủi nói: "Yên tâm, ta không đem ngươi thả xuống nước đâu, ta giúp ngươi tẩy rửa."
Thanh Dương lúc này mới hơi hơi thu móng, nhượng Dịch Trạch ôm nó bắt đầu chà xát từ đầu đến đuôi, đồng thời còn dùng đồ vật kỳ quái cọ cọ trong miệng nữa.
Sau khi tẩy rửa xong, Dịch trạch đem báo tử hong khô, thấy hắn híp mắt hưởng thụ làn gió ấm áp phong, tựa như một con mèo lười biếng.
Dịch Trạch đem Thanh Dương đặt ở trên bàn đồ ăn sáng đã được chuẩn bị tốt, Thanh Dương dùng cái miệng nhỏ ăn, động tác vừa tao nhã vừa yên tĩnh. Dịch Trạch híp mắt nhìn hắn nhân lúc hắn đang ăn cơm đột nhiên nói: "Ngày hôm qua ngươi sang khách phòng nghịch dụng cụ vào mạng Internet hửm?"
Thanh Dương giật mình 1 lúc, sau đó kịch liệt ho khan—— bị sặc.
Quả nhiên là có thể hiểu sao! Dịch Trạch tiếp tục nói: "Lần sau ta sẽ mua đồ chơi khoa học của mèo cho ngươi, vật kia ngươi không biết dùng sẽ làm hỏng, không tốt chút nào."
Nói xong sờ sờ đầu của hắn: "Lần sau đừng nghịch ngợm như vậy."
Thanh Dương lúc này mới yên lặng, tiếp tục cúi đầu ăn.
Ánh mắt Dịch Trạch mị đến càng cong cong, giống như đang cười.
Trên thực tế hắn chính là đang cười, càng nghĩ càng thấy tiểu nãi báo thú vị.
Ăn xong Dịch Trạch mặc áo bành tô, để Thanh Dương ngồi đối mặt người máy gia dụng nói: "Cách ba giờ hãy chuẩn bị cho Tiểu Bạch 1 chút thức ăn, yêu cầu hắn ăn nhiều một chút; nếu hắn cần đi giải quyết, ngươi phải lập tức thu dọn xong; còn có đêm nay có thể ta sẽ về muộn, 8 giờ người chuẩn bị tốt bữa tối là được."
Muốn ra ngoài! Mắt Thanh Dương lòe lòe sáng nhìn Dịch Trạch, vẻ mặt hưng phấn, cái đuôi nhỏ dài không khống chế được mà phe phẩy phe phẩy.
Dịch Trạch không phát hiện hắn sẽ lên mạng, còn đi làm nữa! Nói cách khác, trước khi người máy gia dụng làm bữa tối hắn có thể lên mạng đi tìm hệ thống huynh cùng Vạn độ huynh học tập kiến thức về thế giới này! Thanh Dương thực hưng phấn.
Sau khi dặn dò xong người máy gia dụng, Dịch Trạch lại vỗ vỗ đầu Thanh Dương rồi mới đi ra ngoài.
Hắn vừa rời khỏi nhà, Thanh Dương lập tức vọt vào phòng ngủ cho khách, còn người máy gia dụng thì theo đằng sau, bởi vì Dịch Trạch mở ra chức năng quay camera nên những hành động của Thanh Dương, Dịch Trạch đều có thể quan sát rõ ràng.
Thanh Dương đeo mũ giáp, cái bụng hướng lên trên, mở ra sóng điện não thuận lợi mà lên mạng.
Mà mặt khác Dịch Trạch điều khiển xe phi hành nhanh chóng đến 1 nơi, vừa vào ngay cả chào hỏi cũng không nói, trực tiếp phân phó: "Tìm địa chỉ IP, tr.a toàn bộ dữ liệu về người dùng này."
Người nọ cũng không ngẩng đầu lên liền tiếp nhận thẻ dữ liệu của Dịch Trạch, chỉ chốc lát sau đã đem thẻ dũ liệu về: "Đều ở bên trong, chi phí là 2 vạn điểm tín dụng."
Dịch Trạch gật gật đầu: "Ta còn muốn mua 1 bộ dụng cụ lên mạng cao cấp của ngươi
"Hai mươi vạn."
"Hảo."
Dịch Trạch đeo dụng cụ cao cấp nhập vào dữ liệu từ trong thẻ, dụng cụ có cài đặt thêm chức năng truy tìm vị trí trên mạng do đó hắn nhanh chóng có được vị trí của Thanh Dương, nó đang ở trong một lớp học giáo dục trẻ em.