Chương 51: Thắng cả ba trận

*****
“Thú nhân kia chính là đối thủ lần trước của Hải Bác Lạc, bất quá năm nay sức chiến đấu của Hải Bác Lạc tăng nhiều như vậy, kết quả trận này thực khó nói.” An Nhĩ Tư nói với Nhan Tử Dạ.


Quả thực, nhìn Hải Bác Lạc cùng thú nhân kia, nhất thời quả thực khó phân thắng bại. Đặc biệt là dị năng của cả hai cùng là một thuộc tính, so đấu dị năng thì phải so xem tinh thần lực cùng sức chiến đấu của ai tốt hơn.


Hai người đánh tới đánh lui, hai quả cầu lửa thật lớn va chạm trên không trung, ‘ầm’ một tiếng nổ tung, ánh lửa bắn ra bốn phía. Hải Bác Lạc cùng thú nhân Bỉ Cách kia lập tức bị dị năng trùng kích lùi về sau vài bước.


Mắt thấy hai người đều cạn kiệt sức lực, thở hổn hển. Hải Bác Lạc siết chặt nắm tay, cắn răng vận dụng chút lực tinh thần cuối cùng ngưng tụ dị năng, công kích tới.


Thú nhân kia tuy tiêu hao quá độ, phản ứng hơi trì độn nhưng lúc mấu chốt vẫn có thể né tránh một kích của Hải Bác Lạc, thế nhưng không ngờ đó chỉ là che mắt, chiêu thật sự nằm ở phía sau.


Hồng quang trên người Hải Bác Lạc chợt lóe, một đài cơ giáp màu đỏ xuất hiện trên sân đấu, lúc thú nhân Bỉ Cách còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị đánh bay.


available on google playdownload on app store


Thú nhân kia từ trên mặt đất bò dậy, đang định triệu hồi cơ giáp thì lại bị Hải Bác Lạc đánh bay. Lần này thú nhân Bỉ Cách kia nổi giận, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, toàn thân lập tức lóe kim quang, sau khi ánh sáng biến mất một con sư tử lông vàng xuất hiện ở vị trí thú nhân đứng khi nãy.


“Rống…” Sư tử rống một tiếng rồi lao về phía cơ giáp.
Cơ giáp đỏ đưa tay tới trước, chân lùi về sau, khoảnh khắc sư tử va chạm cơ giáp cao mấy mét liền kẹp lấy đầu sư tử rồi vung một cái, ném bay sư tử ra ngoài.


Sư tử xoay tròn một vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung rồi vững vàng đáp xuống đất, sau đó tiếp tục lao tới, miệng sư tử há rộng, một luồng lửa phun tới Hải Bác Lạc. Bên ngoài cơ giáp lập tức xuất hiện một tầng phòng hộ ngăn chặn công kích, cơ giáp dùng một tay chống đỡ tầng phòng hộ, tay kia nâng lên phóng ra một chiếc lưới, chiếc lưới trực tiếp vây khốn con sử tử không kịp chuẩn bị. Công kích của sư tử cũng theo đó mà đình chỉ.


Sư tử bị chiếc lưới vây khốn liều mạng giãy dụa, thậm chí còn há mồm phun lửa muốn đốt rụi chiếc lưới. Nhưng lúc nó vừa mở miệng thì chiếc lưới bắt đầu co rút, miệng nó lập tức khép lại.


“Đừng giãy dụa, bị chiếc lưới của tôi trói chặt thì đừng mơ trốn thoát.” Hải Bác Lạc đắc ý, trước kia bị người này đánh tới bầm dập mặt mũi, hiện giờ rốt cuộc cũng báo được thù. Biết sư tử không thể nhúc nhích, Hải Bác Lạc xách bổng chiếc lưới cùng sư tử lên, sau đó bắt đầu quyền đấm cước đá. Trực tiếp đánh tới mức ngay cả thân nhân bằng hữu cũng không nhận ra.


Thú nhân biến về hình người trực tiếp nằm rạp dưới đất, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi, càng miễn bàn tới chuyện đứng dậy. Kết quả đã định, thú nhân Bỉ Cách mất đi sức chiến đấu, Hải Bác Lạc giành thắng lợi ở trận thứ hai.


Nhóm thú nhân Bỉ Cách bên kia thực không dám tin, sao có thể, rõ ràng lần trước là bọn họ chiến thắng, lần này nắm chắc như vậy nhưng cư nhiên lại để Hải Bác Lạc thắng? Như vậy Cách Lạp Tư đã thắng hai trận, trận thứ ba chính là An Nhĩ Tư, bọn họ căn bản không đấu lại, kia không phải đã thua rồi à?


“Đạo sư, làm sao bây giờ?” Nhóm học trò Bỉ Cách sốt ruột hỏi đạo sư của bọn họ.


Đạo sư học viện Bỉ Cách liếc nhìn Hải Bác Lạc đi xuống đài cùng học trò bên mình bị nâng xuống, nhíu mày nói: “Chúng ta căn bản không thể thắng được An Nhĩ Tư, chỉ có thể liều mạng một phen, phái người mạnh nhất đối chiến cậu ta, thắng bại liền nằm ở trận này.”


“Bên Bỉ Cách tựa hồ đã thay đổi chiến thuật, phái ra người mạnh nhất đối chiến với An Nhĩ Tư.” Hải Bác Lạc trở lại chỗ ngồi liếc nhìn thú nhân Bỉ Cách vừa lên đài, nói với An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, chỉ cần cậu thắng trận này thì chúng ta thắng rồi.”


“Sẽ.” An Nhĩ Tư cởi áo khoác đưa cho Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, cầm giúp tôi.”
Nhan Tử Dạ thuận tay nhận lấy: “Nếu anh thua thì đừng trở về nữa.”
“Nếu tôi không về, Tiểu Dạ sẽ rất buồn nha. Cứ yên tâm, tôi sẽ không để Tiểu Dạ khổ sở.” An Nhĩ Tư cười nói.


“Ai khổ sở chứ.” Nhan Tử Dạ liếc mắt xem thường, người này đúng là mặt dày.
An Nhĩ Tư xoay người, bình tĩnh bước lên đài.


Nhìn thấy An Nhĩ Tư lên đài, vài giống cái quan sát ở xung quanh ánh mắt lập tức sáng ngời, những thú nhân khác cũng kích động. Tuy trận đấu trước Cách Lạp Tư thua Ngải Bố Lỗ nhưng Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư đều giành chiến thắng ở trận chung kết, để lại ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều người. Cũng làm bọn họ biết Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư cường đại thế nào.


“Cậu, không phải đối thủ của tôi.” An Nhĩ Tư cười nhạt nhìn thú nhân Bỉ Cách đối diện.


Người nọ dở khóc dở cười nói: “Tôi biết, thế nhưng vẫn phải chiến đấu, bởi vì tôi là thú nhân của học viện Bỉ Cách.” Anh đại diện cho vinh dự của học viện, cho dù biết là thua thì vẫn phải chiến đấu.


“Tốt, vậy trực tiếp biến thân đi.” An Nhĩ Tư tôn trọng mỗi đối thủ của mình, mặc kệ người đó mạnh hay yếu.


Thú nhân nọ cảm kích nhìn An Nhĩ Tư, so về dị năng cùng cơ giáp anh kém hơn An Nhĩ Tư, nhưng nếu biến về hình thú thì không nhất định. Thú nhân Bỉ Cách lập tức biến thân thành một con sói màu xám.


Nhìn con sói xám trên đài, Áo Đức Kỳ lộ ra một tia xem thường. Người biết Áo Đức Kỳ đều biết hình thú của anh cũng là sói, chẳng qua là một con sói đen. Trong loài sói, sói xám thuộc cấp bậc thấp nhất.
An Nhĩ Tư cũng biến về bản thể, là một con hổ đen có cánh.


Dực hổ so với lần trước Nhan Tử Dạ còn lớn hơn rất nhiều, không biết vì sao mỗi lần nhìn hình thú của An Nhĩ Tư, cậu cứ cảm thấy quái dị.


“Rất kì lạ đúng không, mới đầu tôi cũng nghĩ hình thú của An Nhĩ Tư là bạch hổ. Bất quá đáng tiếc, bạch hổ là thánh thú, chỉ có quốc vương của tinh cầu Á Bá Lan mới có hình thú là thánh thú màu trắng.” Hải Bác Lạc có chút tiếc hận nói: “Nếu An Nhĩ Tư thật sự là thánh thú thì cậu có thể trở thành quốc hậu rồi, đáng tiếc cậu ta không phải.”


Cái gì mà quốc hậu, cậu phải làm quốc vương mới đúng, quốc hậu gì đó phải là An Nhĩ Tư mới thích hợp. Cơ mà, sao tự dưng lại ghép mình cùng An Nhĩ Tư lại cùng một chỗ. Bất quá nghe nói Á Bá Lan là tinh cầu đứng đầu tinh hệ thú nhân, mà tinh cầu đó do hoàn thất Á Bá Lan cai quản, quốc vương là người thống trị cao nhất.


Tên của tinh cầu đó cũng được đặt theo tên họ của hoàng thất Á Bá Lan, người có thể trở thành quốc vương nghe nói đều là cấp SS, hình thú là thánh thú bạch hổ. Chẳng những sức chiến đấu siêu phàm, những phương diện khác cũng vượt xa thú nhân bình thường. Mà Á Bá Lan cũng chính là tinh cầu cao cấp nhất trong tinh hệ thú nhân, chẳng những vì khoa học kỹ thuật mà còn sức chiến đấu cực mạnh của thú nhân ở đây.


Tư liệu về tinh cầu Á Bá Lan kia Nhan Tử Dạ cũng vô tình nhìn thấy trên mạng. Sở dĩ có ấn tượng sâu như vậy vì nghe nói cuộc sống của thú nhân ở tinh cầu Á Bá Lan rất giàu có, mỗi tháng đều có thể ăn thịt tinh tế thú cùng rau cải.


Đợi Nhan Tử Dạ hồi phục lại tinh thần thì trận chiến giữa An Nhĩ Tư cùng thú nhân Bỉ Cách cũng chính thức bắt đầu.


Con sói xám phóng về phía hắc hổ, hắc hổ vung cánh trực tiếp đón nhận. Hai cự thú va chạm cùng một chỗ, sói xám văng ngược ra ngoài, hắc hổ đập cánh, khoảnh khắc sói xám rơi xuống đất trực tiếp từ không trung vọt xuống. Sói xám vội vàng lăn một vòng tránh né, kết quả hắc hổ đã sớm đoán được, đôi cánh to vung một phát chụp bay sói xám văng lên lồng phòng hộ.


Sói xám nhịn đau đứng lên, nhìn thấy hắc hổ lại xông tới thì mở miệng phun ra một luồng ánh sáng màu lam. Kết quá hắc hổ cũng mở miệng phun ra ánh sáng bạc, lam cùng bạc va chạm với nhau. Mới đầu duy trì cân bằng được vài giây nhưng rất nhanh, ánh sáng bạc bắt đầu cắn nuốt ánh sáng lam, dần dần luồng sáng lam càng lúc càng ngắn, thẳng tới khi sói xám không kiên trì nổi nữa, ánh sáng bạc trực tiếp đánh vào người nó.


Sói xám bị ánh sáng bạc bao phủ, ngay sau đó nó liền gầm lên giận dữ, lúc ánh sáng biến mất xung quanh sói xám xuất hiện nhũ băng phóng thẳng tới chỗ hắc hổ.


Hắc hổ mở to mắt, ngân quang trên người chợt lóe ngăn chặn số nhũ băng bay tới. Hắc hổ giương cánh quạt nhũ băng bay ngược trở lại. Sói xám chật vật tránh né, kết quả vẫn bị một mảnh nhũ băng đâm trúng chân sau, lảo đảo bị hắc hổ đánh bay ra ngoài.


Ngay sau đó, hắc hổ bay tới trước mặt sói xám đang nằm trên mặt đất. Miệng hé rộng, ánh sáng bạc phun ra, sói xám lại bị đánh bay, ngã rạp dưới đất, khóe miệng trào máu tươi. Nó giãy dụa muốn dùng chân trước chống đỡ đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống thở hồng hộc, tựa hồ đã cạn kiệt sức lực.


Ngay lúc hắc hổ tao nhã bước tới gần, sói xám đột nhiên ngẩng đầu phun một luồng ánh sáng lam về phía hắc hổ. Trong lúc mông lung sói xám tựa hồ nhìn thấy hắc hổ phe phẩy cánh dễ dàng tránh né công kích của nó, sói xám cúi đầu, rốt cuộc không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Hôn mê.


Toàn ngược a, hai thú nhân không dùng nhiều chiêu thức, cũng không dùng tới cơ giáp, trực tiếp dùng hình thú tiến hành chiến đấu nguyên thủy nhất, nhóm thú nhân xung quanh nhìn mà nhiệt huyết sôi trào. Khoảnh khắc An Nhĩ Tư giành được thắng lợi, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình quả thế, đương nhiên vẫn thực hưng phấn vỗ tay.


“Thật sự quá tuyệt vời, liên tục thắng ba trận, học viện Cách Lạp Tư cư nhiên thăng cấp, quả thực không ngờ a!”


“Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư chiến thắng là đương nhiên rồi, nhưng không ngờ Hải Bác Lạc cư nhiên cũng thắng, này mới là bất ngờ, căn bản không cần so nữa, Cách Lạp Tư học viện đã giành thắng lợi rồi.”


“Tuy Cách Lạp Tư học viện đã thắng nhưng trận đấu vẫn phải tiếp tục, giải đấu quy định, vô luận kết quả thế nào, năm trận phải đấu hết.”
“Kế tiếp chính là trận của hai người mới, có phải là thú nhân cấp D đó không?”
“Có thể lắm.”


“Chúng ta thua rồi, chúng ta cư nhiên lại thua, ch.ết tiệt, chỉ tính An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ nhưng lại bỏ sót Hải Bác Lạc.” Đạo sư của học viện Bỉ Cách đấm mạnh lên bàn, mặt bàn cứng rắn cư nhiên xuất hiện vết rạn.


“Đạo sư, không có vấn đề gì, tuy chúng ta thua nhưng vẫn còn hai trận nữa, chỉ cần chiến thắng thì có thể lấy lại mặt mũi.”
“Đúng vậy, tuy để thú nhân mạnh nhất chống lại An Nhĩ Tư nhưng hai người còn lại bên chúng ta thực lực cũng không yếu a!”


Hai thú nhân chưa xuất chiến an ủi đạo sư. Chính là, dùng hai thú nhân thực lực không yếu đấu với hai người yếu nhất của Cách Lạp Tư, cho dù thắng thì thật sự có thể lấy lại mặt mũi à? Huống chi trận đấu vẫn chưa bắt đầu, kết quả không thể đoán được.


Đạo sư Bỉ Cách nhìn người thi đấu thứ tư là Ngải Luân thì nói với hai thú nhân phía sau: “Được, kia Hoắc Bỉ Đặc lưu lại đấu trận cuối với thú nhân cấp D kia.”


Hoắc Bỉ Đặc thực lực rất mạnh, có thể nói là ngang ngửa với thú nhân đối chiến với An Nhĩ Tư. Thế nên Hoắc Bỉ Đặc thực kỳ quái, vì sao đạo sư lại muốn mình đấu với thú nhân cấp D yếu nhất kia?
“Đạo sư…” Hoắc Bỉ Đặc vừa định mở miệng đã bị đạo sư đánh gảy.


“Cứ nghe tôi.” Không biết vì sao, đạo sư Bỉ Cách cứ có dự cảm bất an nên mới để Hoắc Bỉ Đặc đấu trận cuối.

Hoàn Chương 51.






Truyện liên quan