Quyển 2 - Chương 15: Trốn đi
Rùng mình một cái, Phương Minh Nguy mặc dù không có nghe thấy phụ thân rống giận, nhưng mà phụ tử liên tâm, lại mơ hồ cảm nhận được một tia không ổn.
Ba ngày nay là tuyệt đối không thể về nhà, xem ra phải đi tìm một chỗ ở trong ba ngày mới được.
Sờ lên túi tiền, hắn sắc mặt lập tức thay đổi, vừa rồi khi đi ra vô cùng vội vàng, lại quên mang theo thẻ.
Trong đó vẫn còn hơn ngàn vạn điểm tín dụng!...
Hiện tại trở về đi lấy sao? Phụ thân lực lượng tinh thần tuy không bằng mình nhưng người lại là cao thủ thể thuật cấp năm! Mình gặp phải, đó là tuyệt đối đánh không lại. Hơn nữa đó dù sao cũng là phụ thân, coi như là đánh thắng được cũng không thể đánh!
Ài, đứa nhổ có nhà không thể trở lại thật sự là đáng thương!
Ngẫm nghĩ, bấm điện thoại của Thi Nại Đức, nhưng mà khiến cho hắn kinh ngạc là, bình thường Thi Nại Đức tiếp nghe rất nhanh cũng chờ một phút đồng hồ sau mới bắt điện thoại.
“Thi Nại Đức, mình...”
“Chờ một chút, qua mười phút gọi lại..
Thanh âm thô bạo ngắt lời hắn, sau đó theo trong máy truyền đến một hồi âm thanh rên hừ hừ thở hồng hộc.
“Cậu đang làm gì đó?” Phương Minh Nguy hiếu kỳ hỏi.
“Mình đang... ư, thoải mái...”
“Cái gì?”.
“Thân yêu, dùng sức..Một hồi tiếng thở gấp dồn dập vang lên.
“Được, dùng sức. Phương Minh Nguy, một giờ sau khi mình tìm bạn cho bạn cũng sảng khoái chút”.
Bốp một tiếng, điện thoại đã ngừng liên lạc.
Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn điện thoại, sau một lúc lâu, trái tim đập mạnh lên.
Không cần hỏi, tên súc sinh kia nhất định là đang làm một số chuyện mà chỉ cần là nam nhân là thích vận động. Một giờ sao, được, vậy thì chờ một giờ là được.
Đột nhiên trong lúc đó, bụng kêu rột rột, lúc này mới nhớ tới, mình còn chưa có ăn qua cơm tối.
Đi nơi nào giải quyết vấn đề ấm no đây? Mắt sáng lên, Phương Minh Nguy lái xe rất nhanh đi tới học viện, lập tức tìm được chỗ của tiến sĩ Tạp Tư.
“Phương Minh Nguy? Em tới làm gì, tôi không phải nói cho các em đi thả lỏng một chút sao”.
“Tiến sĩ Tạp Tu, em suy nghĩ qua, em chỉ là một lính mới, cho nên nhất định phải cố gắng gấp bội mới có thể không phụ lòng ngài tài bối, cho nên em quyết định ba ngày nay em không trở về nhà, ở chỗ này không gián đoạn luyện tập”.
Tiến sĩ Tạp Tu phi thường kinh ngạc thái độ của vị đệ tử đắc ý này, trước kia bảo hắn luyện tập, tiểu tử này chính là bày đủ trò, nhưng hiện tại lại thái độ khác thường yêu cầu gia luyện, chẳng lẽ thật sự là ông trời hiển linh, khiến cho hắn khai khiếu sao?
“Em thật muốn luyện tập?”
“Vâng tiến sĩ.” Phương Minh Nguy vẻ mặt chân thành.
“Được rồi, bất quá đối kháng thi đấu chính là ba ngày sau, em cũng không cần quá khẩn trương tôi đi chế định một kế hoạch huấn luyện cho em, ngươi chiếu theo làm là được”.
“Vâng, tiến sĩ.’ Phương Minh Nguy lớn tiếng ứng một câu, chần chờ một chút rồi nói: “Tiến sĩ, trời cũng không còn sớm”.
“Em là muốn lập tức luyện tập sao?”
“Không em là nói, ngài chẳng lẽ không cảm thấy đói bụng sao?”
“Ha ha, chỉ cần em luyện tập cho tốt, lấy được thắng lợi là được, không cần mời ta ăn cơm”.
« »
Mười phút sau, trong nhà ăn cao cấp cấp năm sao của học viện, Phương Minh Nguy buông thìa xuống, cười nói: “Ăn norồi, lúc này đây đã ăn thật no, không thể tưởng được trong học viện thức ăn lại ngon như vậy. Tiến sĩ Tạp Tu, ba ngày nay em sẽ không về nhà, tất cả phiền toái ngài, mong ngài giúp em tìm xem, buổi tối em nghỉ ngơi ở đâu cho tốt?”
Tiến sĩ Tạp Tu trợn mắt nhìn, rốt cuộc hỏi: “Phương Minh Nguy, em có phải rời nhà đi ra ngoài đó chứ?”
“Vâng” Phương Minh Nguy động tác có chút dừng lại, bình tĩnh nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì ngài đã từng nói cho em biết, chỉ có ở trong hoàn cảnh gian khổ nhất, loài người mới có thể phát huy ra tiềm năng lớn nhất. Cho nên em quyết định tạm thời rời khỏi đôi cánh của cha mẹ, sau khi em thật lấy được thành tích nhất định thì lại trở về”.
“Phương Minh Nguy, ta nói những lời này ý tứ cũng không phải bảo em rời khỏi nhà trốn đi...” Tiến sĩ Tạp Tu nói một nứa, điện thoại trên cổ tay vang lên, hắn tiện tay mở ra, tiếp nghe: “Alo, là tôi. Là Phương tiên sinh!... Cái gì? Tôi hiểu rồi, ngài yên tâm, mấy ngày nay tôi sẽ chiếu cố hắn cho tốt”.
Phương Minh Nguy nghe tựa như không ổn, thừa dịp tiến sĩ Tạp Tu nói chuyện thì vụng trộm đi ra bên ngoài.
Nhưng mà vừa mới đi được một nửa, đã cảm thấy cổ xiết chặt, đã bị tiến sĩ Tạp Tu tóm trở về. Trong lòng của hắn buồn bã, quyết định sau này nhất định phải đem năng lực thể thuật của mình rèn luyện thêm.
“Phương Minh Nguy, thì ra là em bỏ trốn khỏi nhà!”
“Tiến sĩ, ngài nghe em giải thích”.
“Được rồi, ba ngày nay em sẽ ở chỗ của ta”.
“A! Cảm ơn ngài, tiến sĩ’.
“Mỗi ngày theo giúp ta đánh mười ván đối chiến”.
“Được... Hả, cái gì? Mười ván?”
“Đúng vậy, hiện tại bắt đầu”.
Phương Minh Nguy đang muốn chối từ, điện thoại trên cổ tay vang lên.
Tiến sĩ Tạp Tu sắc mặt cau lại nói: “Trong lúc huấn luyện, tối kỵ nhất ngoại vật quấy nhiễu, đem điện thoại đưa cho ta”.
Phương Minh Nguy bất đắc dĩ, đành phải cởi điện thoại ra đẩy tới. Tiến sĩ Tạp Tu nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Là Thi Nại Đức, hắn tìm em làm chi?” Nói xong thuận tay mở máy.
Thi Nại Đức? Phương Minh Nguy lập tức nhớ tới thời gian, chẳng lẽ đã qua một giờ?
“Hây, huynh đệ, còn đó sao? Thật không có ý tứ, để cho ngươi đợi lâu” Thi Nại Đức lớn giọng ồn ào, đừng nói tiến sĩ Tạp Tu cầm điện thoại có thể nghe được, mà ngay cả Phương Minh Nguy ở bên cạnh cũng nghe được rõ rang.
“Vừa rồi thật sự là sảng khoái! Cậu biết không, cái này thật sự là đúng lúc, đã lâu không thư thái như vậy. Lão đầu tử không có nhà, Tạp Tu kia giả đứng đắn lại như đồng tính luyến ái, chính mình không tìm bạn, còn không cho phép mình đi”.
Phương Minh Nguy há miệng càng há càng lớn, mà tiến sĩ Tạp Tu khuôn mặt lại càng ngày càng đen.
“Này, cậu tại sao không nói chuyện, câm sao. Tính gì, nhanh lên đến khu đèn đỏ phía đông thành phố đi, mình tìm cho cậu một em thượng đẳng bảo đảm cậu hài lòng”.
Tiến sĩ Tạp Tu ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên lục quang hung hăng nhìn chằm chằm vào Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy nuốt nước bọt cái ức nói: “Thi Nại Đức, mình còn chưa đến hai mươi tuổi, không thể đi khu đèn đỏ”.
“Không sao cả, mình mười sáu tuổi đã chơi qua nơi này rồi, nghe nói lão đầu tử nhà của mình so với mình còn muốn sớm một chút” Dừng một chút, từ điện thoại tiếp tục truyền đến thanh âm của Thi Nại Đức: “Nhân sinh khô đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt, có tiền muốn hưởng thụ, ngàn vạn không cần phải học Tạp Tu kia..”
“Thi Nại Đức” Phương Minh Nguy nhìn sang gương mặt đen thui đã bắt đầu có hơi nước bốc lên kia, lớn tiếng nói: “Tiến sĩ Tạp Tu đang ở bên cạnh mình”.
“Cái gì? Đừng đùa mình. Hầy, em yêu, chờ một chút anh đang gọi điện thoại, đợi lát nữa lại thỏa mãn em, đúngrồi, hôm nay có phải là ngày cá tháng tư không!?”
“Súc sinh ngươi cút trở về cho ta” Thanh âm tiến sĩ Tạp Tu vang vọng khắp cả phòng ăn.
"... Bốp...”