Quyển 2 - Chương 43: Lá chắn
"A, Phương Minh Nguy tới rồi." Một giọng nói ồm ồm vang lên ở phía sau họ.
Trong trường hợp này, giọng nói phát ra như vậy là một chuyện rất không lịch sự, có điều người này lại là ngoại lệ. Trên mặt y là một nụ cười xán lạn, phối hợp với giọng nói vang rền, càng lộ ra vẻ thuần phác tự nhiên không hề có chút làm ra vẻ.
"Đại Vệ tiên sinh, chào ngài." Phương Minh Nguy mỉm cười giơ tay về phía y.
Có điều Đại Vệ lại không bắt tay hắn mà là tiến tới ôm chầm lấy hẳn.
"Hừ." Một tiếng hừ khẽ vang lên, Phương Minh Nguy len lén xoa xoa xương ngực, trong lòng nghĩ thầm, vị Đại Vệ tiên sinh, này chắc chắn có quan hệ thân thích với loại vật to lớn giống như kiểu gấu chó.
Y không những có thân hình giống gấu chó, ngay cả khí lực cũng chẳng kém tí nào.
Đại Vệ hơi nhíu mày, nói: "Phương Minh Nguy, xương cốt của cậu mềm quá, như vậy không được đâu."
"Vì sao?" Phương Minh Nguy không hiểu, hỏi lại: "Cái mà tôi giỏi là lực lượng tinh thần cơ mà."
"Không, không không." Đại Vệ liên tục xua tay, mặt mày nghiểm túc. nói: "Cậu là nam nhân, phải có thể trạng cường hãn." Nói xong, y hạ thấp giọng, lén la lén lút nói: "Nói cho cậu biết nhé, năng lực thể thuật của Khắc Lệ Tự đã đạt tới cấp sáu rồi."
Tuy đã đặc biệt hạ thấp giọng, nhưng với cái giọng ồm ồm của y, mấy người ở xung quanh vẫn nghe thấy rõ ràng.
Đám người tiến sĩ Tạp Tu mỉm cười, Thi Nại Đức thì làm mặt quỷ với Phương Minh Nguy.
Vị quản gia đó lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn Phương Minh Nguy lộ ra vẻ kinh dị. Lý Minh xua tay, quản gia đó liền thi lễ với họ rồi quay lại cửa để đón khách.
Lý Minh nhìn Đại Vệ với ánh mắt dò xét: "Đại Vệ, ngươi tới chào hỏi đám tiến sĩ Tạp Tu đi, ta còn phải tiếp tục đón khách."
"Được." Đại Tư kéo ba người bước vào đại sảnh, tới một góc vắng, nói: "Tạp Tu, lâu vậy rồi chưa tới thăm ta, ngươi có còn là bạn bè không."
"Không phải ta không tới mà là Giai Lệ không muốn để ta tới những chỗ ăn chơi này." tiến sĩ Tạp Tu nhún vai, có điều nhìn vẻ mặt của y, tựa hồ như không có ý tứ tiếc nuối gì về chuyện này.
"Ồ, ăn chơi của xã hội thượng lưu thì có gì là không tốt đâu." Đại Vệ bất mãn nói: "Ngươi xem đi, có mỹ tửu vừa miệng, có vũ hội mở mãi không hết, có châu báu chói mắt, còn có... nữ nhân mỹ lệ nữa." Trong lúc nói, khóe miệng lộ ra nụ cười chỉ có nam nhân mới hiểu.
Có điều tiến sĩ Tạp Tu lại chẳng động lòng chút nào, chỉ hờ hững nói: "Ngươi quen nhà chúng ta, có thể tự tới nói với Giai Lệ mà."
Động tác của Đại Vệ lộ ra vẻ hơi dừng lại. Y nghĩ một chút rỗi nói: “Bỏ đi, da ta không dày bằng da ngươi." Nói xong liền quay người, nhìn thẳng vào Phương Minh Nguy, nói: "Chàng trai, tôi cho cậu một lời khuyên nhé."
"Gì vậy?"
"Nếu như sau này cưới vợ, nhất định phải cưới người có năng lực thể thuật kém hơn cậu. hiểu chưa?"
"Đại Vệ tiên sinh, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Khắc Lỵ Tư cả. Nhiều nhất là chỉ từng gặp mặt mà thôi, ngay cả mức bạn bè phổ thông cũng chưa tới." Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói.
"A, tôi biết." Đại Vệ cười ha ha, nói: "Các cậu chỉ là bạn bè bình thường, bình thường tới mức thiếp mời của cậu là Khắc Lỵ Tư tự mình chọn mà thôi."
Thi Nại Đức và tiến sĩ Tạp Tu đồng thời nhìn về phía hắn, thần tình trong mắt như đang nói- còn giả vờ cái gì nữa...
Phương Minh Nguy bất lực thở dài, không giải thích nữa.
"Khắc Lỵ Tư tiểu thư tới rồi."
Trong hội trường lập tức trở nên xôn xao, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía tầng hai.
Ở cửa ra vào tầng hai, không biết lúc nào đã có thêm hai người, một người tất nhiên là Cáp Lý Sâm tóc hoa râm, còn người kia thì chính là Khắc Lỵ Tư tiểu thư, nhân vật chính của người hôm nay.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà cùng chiếu lên người Khắc Lỵ Tư. Khắc Lỵ Tư vốn có dung mạo như hoa sau khi được trang điểm kỹ càng, càng lộ ra vẻ mỹ lệ động lòng người.
Một chiếc váy liền bó sát người màu vàng nhạt, còn đeo thêm một chiếc áo khoác cộc tay màu đen khả ái, bó lấy đường cong hoàn mỹ trên người cô ta, kết hợp sự yếu ớt của nữ tính, và sự gợi cảm lại với nhau. Ngọc thiết băng thanh, da thịt như tuyết, mũi quỳnh môi thắm, mắt ngọc mày ngài.
Giống như là tiên nữ dao trì hạ phàm đang lả lướt trong nhân gian. Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, không thể không nói, Khắc Lỵ Tư là người xinh đẹp nhất mà hắn đã từng gặp. Tuy Ngô Tâm Nghi cũng là một mỹ nữ hiếm có, nhưng so với Khắc Lỵ Tư thì không phải là người cùng đẳng cấp.
Có điều loại mỹ nữ cấp số này lại có gia thế cực kỳ khoa trương, giống như là một bông hoa hồng đầy gai, người muốn hạ thủ phải chuẩn bị tâm lý chắc chắn phải đổ máu.
Phương Minh Nguy trước giờ luôn tự biết lấy mình, tuy trong mắt có sự hân thưởng vô hạn nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Nếu bảo hắn bỏ hết tất cả để theo đuổi một mỹ nữ, cho dù là dạng nữ tính như Khắc Lỵ Tư thì hắn cũng chắc gì đã đồng ý.
Cáp Lý Sâm hướng xuống phía dưới chào hỏi, mặt mày tươi rói giới thiệu Khắc Lỵ Tư mà tất cả mọi người đều đã biết rồi, sau đó trong tiếng nhạc ưu nhã, cùng với cô ta nhảy điệu đầu tiên.
Khi điệu múa thứ nhất đừng lại, tiếng vỗ tay ở trong sành vang lên nhiệt liệt, tất cả mọi người đều biết vũ hội đã chính thức bắt đầu rồi.
Khắc Lỵ Tư không nghi ngờ gì nữa là nhân vật chính của ngày hôm nay, bên cạnh cô ta lập tức có rất nhiều chàng trai phong độ phiên phiên vây quanh..
"Hắc, người anh em, tới phiên bạn lên rồi kìa." Thi Nại Đức ở bên cạnh, giật dây.
Phương Minh Nguy tức giận trừng mắt lườm gã một cái: "Sao bạn không đi?"
"Cô ta tuyệt đối không để ý tới mình đâu." Thi Nại Đức nhún vai, nói: "Cô ta là thiên tài, thiên tài chân chính, bất kể là âm nhạc, cơ giáp, bất kể là lực lượng tinh thần hay là năng lực thể thuật, cô ta đều hơn mình, dạng nữ tính như vậy mình không kham nổi."
Phương Minh Nguy nhìn xoáy vào gã, bỗng dưng nói: "Không ngờ bạn cũng có chủ nghĩa nam tử nặng như vậy."
Kỳ thực với gia thế của Thi Nại Đức, nếu kết thành thiên lý với Khắc Lỵ Tư, vậy thì đối với nhà của bọn họ đều là một việc tốt. Có lẽ trưởng bối của hai nhà quả thực có ý nghĩ đó, cho nên Thi Nại Đức mới quen thuộc với Khải Lý gia như vậy.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, chính bởi vì Khắc Lỵ Tư quá ưu tú, cho nên mới khiến Thi Nại Đức cuối cùng phải chùn bước.
Có điều nhìn thái độ đối đãi với Thi Nại Đức của Khắc Lỵ Tư, cũng biết rằng vị thiên chi kiều nữ này đối với người không bằng mình, luôn không cảm thấy có hứng thú.
Lúc này, tiếng nhạc trong sảnh lại một lần nữa vang lên, điệu nhảy thứ hai sắp bắt đầu
rồi.
"Bạn nói xem, Khắc Lỵ Tư sẽ nhận lời mời của ai?" Thi Nại Đức tiếp tục hỏi.
"Cái này có liên quan gì tới mình đâu."
"Không có quan hệ gì tới mình, nhưng có quan hệ tới bạn."
"Trời ạ. Thi Nại Đức, mình là Khắc Lỵ Tư thực sự không có quan hệ gì cả."
"Phương Minh Nguy, bạn đừng có mà lừa mình."
"Mình không biết lừa ai cả."
"Vậy ư, thế sao Khắc Lỵ Tư lại bước về phía chúng ta vậy nhỉ?" Thi Nại Đức nháy nháy mắt, nói: "Đừng nói với mình rằng, cô ta đã nhìn trúng mình nhé."
Phương Minh Nguy ngây người, quay đầu lại, quả nhiên thấy Khắc Lỵ Tư đã thoát khỏi đám người đây bám riết lấy cô ta, bước về phía mình.
Bất giác mắt hắn nhanh chóng lướt quanh một vòng, lập tức phát hiện ra vô số ánh mắt tràn đầy vẻ đố ky.
Vào thời khắc này, cho dù là hắn cũng khó tránh khỏi có cảm giác lâng lâng, có điều lập tức bị sự cảnh giác ở trong lòng thay thế. Mình không phải là Thi Nại Đức, nếu nơi đây lại xuất hiện một Mã Khố Tư thì sao đây?
Khắc Lỵ Tư giống như là một đóa tường vy bước tới trước mặt họ, trước tiên là cười mỉm với Phương Minh Nguy, thần tình trong mắt lộ ra một loại tin tức kỳ dị. Sau đó, cô ta quay sang Thi Nại Đức, nói: "Thi Nại Đức, không mời tôi khiêu vũ à?"
"Tôi ư?" Thi Nại Đức chỉ vào mũi mình, hỏi với vẻ không dám tin.
"Đúng vậy." Khắc Lỵ Tư cười híp cả mắt lại, giống như là một con hồ ly vậy.
Ánh mắt kinh ngạc của Thi Nại Đức vòng một vòng trên người hai người bọn họ, nhưng tiếng nhạc đã vang lên rồi, gã chỉ đành thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khắc Lỵ Tư, hai người chậm rãi bước vào trong sân.
Phương Minh Nguy nhìn Thi Nại Đức và Khắc Lỵ Tư đang khiêu vũ ở trong sân, giống như là một đôi kim đồng ngọc nữ, trong lòng rất vui mừng, nhưng lại không khỏi có một loại tình tự cô quái khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Có điều như vậy cũng có cái hay, ít nhất thì ánh mắt ở xung quanh nhìn vào mình cũng không có thành phần nguy hiểm nữa, tất cả sự đố kỵ và bất mãn đều tập trung lên người Thi Nại Đức rồi. Đương nhiên, đối với Thi Nại Đức, chắc là không có ai dám hạ thủ. Con trai của đại lão số một quân phương, chỉ cần không phải là kẻ chán sống, vậy thì không có ai dám tùy tiện có chủ ý với gã cả.
Ánh mắt Phương Minh Nguy nhìn lướt xung quanh, cẩn thận giấu thân thể của mình vào trong bóng tối. Tuy mình hiện tại cũng tính là kẻ có tiền, nhưng dẫu sao thì căn cơ quá nông, không thể nào sánh bằng được những người này. Đã như vậy thì đừng có gây chú ý là tốt nhất.
Đương nhiên, chỉ cần không làm ra hành động muốn trèo lên hái đóa hoa tiên Khắc Lỵ Tư này, vậy thì những chuyện bình thường, những người này sẽ không làm khó hắn. Đừng quên, hắn hiện tại trừ là bằng hữu của Thi Nại Đức ra còn có thân phận đệ tử của Ái Đức Hoa, cũng rất khiến người ta kiêng kỵ.
Vừa nghĩ tới Ái Đức Hoa, ánh mắt của Phương Minh Nguy lập tức hướng tới một góc khác ở trong sân nhảy.
Vị đại thúc trung niên này đang ôm ấp một phu nhân xinh đẹp thì thầm to nhỏ, tuy không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ, cùng với hai cái má đang đỏ bừng của phu nhân đó, liền biết rằng bọn họ tuyệt đối không phải là đang bàn chuyện nghiêm túc gì cả.
Đại Vệ và tiến sĩ Tạp Tu ở một góc khác của phòng khiêu vũ, bên cạnh Cáp Lý Sâm và Lý Minh thì có rất nhiều nhân vật lớn có thân phận tương đương vây quanh, cũng không biết bọn họ đang đàm luận chuyện gì, thỉnh thoảng lại lộ ra từng tràng cười.
Phương Minh Nguy trốn ở một bên cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng nổi lên một cảm giác dị dạng. Vũ hội ở đây quả thực là không thích hợp với mình.
Tiếng nhạc dừng lại, Khắc Lỵ Tư mỉm cười áy náy với mọi người ở xung quanh, sau đó bước lên lầu.
Còn Thi Nại Đức thì cười tũm tỉm quay về bên cạnh Phương Minh Nguy.
"Hắc, cảm thấy sao." Phương Minh Nguy trêu: "Đừng nói với mình rằng Khắc Lỵ Tư nhìn trúng bạn rồi nhé."
Nụ cười trên mặt Thi Nại Đức vẫn không hiểu: "Cô ta quá thực là nhìn trúng một người rồi, có điều không phải là mình, mà là bạn."
"Nói bậy, điệu nhảy đầu tiên của cô ta là chủ động mời bạn mà."
"Đúng vậy, có điều trong lúc nhảy vừa rồi, Khắc Lỵ Tư chỉ nói với mình một câu."
"Câu gì?"
"Cô ta nói, bảo với Phương Minh Nguy, tôi ở vườn sau đợi hắn." Thi Nại Đức hậm hực trừng mắt lườm hắn một cái: "Bạn là tên hỗn đản, còn nói là không có quan hệ gì với cô ta nữa hả, lấy mình ra làm lá chắn, mình phải giết đôi câu nam nữ các người."