Quyển 5 - Chương 7: Tề Thịnh Quang (Ngoại truyện)
Khi Tần Tam đến cửa Jazz thì bên ngoài đã có người phục vụ đứng chờ, áo bành tô màu đen khiến người thanh niên khí chất thượng thừa càng thêm ưu nhã như ngọc.
Lúc này cả một đám người đang xếp hàng dài bên ngoài.
Hắn xoay xoay chìa khóa xe trong tay, lười biếng đi qua, "Nha ~ làm gì ở đây đấy?"
Người phụ trách bên kia nghe thấy thanh âm quen thuộc liền ngẩng đầu nhìn sang, tức khắc như thấy được cứu tinh, chỉ kém một phen nước mắt một phen nước mũi nhào lại.
"Tam gia, ngài đã tới. Mau đi vào khuyên nhủ Cửu gia đi."
Khóe miệng Tần Tam cong lên một nụ cười lười biếng, tùy tay ném chìa khóa xe qua, "Lão Cửu lại làm gì?"
Từ "lại", có thể nghiền ngẫm ý vị trong đó.
Người phụ trách mặt ủ mày ê, không tiện nói rõ, "Tâm trạng Cửu gia hôm nay không phải thật tốt."
Anh ta còn muốn mở miệng, Tần Tam đã không kiên nhẫn nghe, vẫy vẫy tay lướt qua một loạt người phục vụ bị đuổi ra khỏi Jazz đi vào cửa chính.
Cái tên Jazz là do Phó Nhất lấy, tên của hội sở này, từ trang hoàng đến khí chất đều là lễ nghi ưu nhã lại có phong phạm thong dong cao quý của thân sĩ.
Mà lão Cửu, mỗi lần đều phải ở trong này nổi điên mới chịu.
Mấy người thường đi theo lão Cửu bị đuổi ra đứng ở cửa phòng, thân thuộc hơn một chút, không giống mấy người phục vụ không dám nói gì.
Một đám người dáng vẻ tủi thân giống như cô vợ nhỏ khóc sướt mướt, "Tam gia, Cửu gia hôm nay bị người ta gạt mặt mũi, bây giờ đang trút giận ở bên trong."
"Ôi?" Tần Tam kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhướng mày, cảm thấy hứng thú, "Sao vậy, ai lợi hại như thế dám bỏ qua mặt mũi Cửu gia?"
Một đám nam nhân xoắn xít rối rắm, thật cẩn thận mở miệng, "Tam gia, gần đây ngài tốt nhất đừng ở trước mặt ngài ấy gọi là Cửu gia."
"Ồ?" Tần Tam vươn tay muốn đẩy cửa phòng, bị người chặn lại một chút, người chắn cửa nhanh chóng lên tiếng, "Một đứa con gái mới vừa lên năm nhất, bởi vì cách gọi này mà hôm nay đã cười nhạo Cửu gia một phen."
"......" Thật là, nghé con mới sinh không sợ cọp nha.
Kỷ Lương Phong chỉ kém đập cả căn phòng.
Anh ta từ nhỏ gọi gió được gió hô mưa có mưa, hơn mười tuổi bắt đầu kẻ trước người sau gọi anh ta là gia, hôm nay đi trêu ghẹo một đứa con gái, không những không thành mà còn bị người ta cười nhạo xưng hô của anh ta một phen, sao lại không bực cho được.
Tần Tam vào phòng, người bên kia nhìn cũng không thèm nhìn cầm ly rượu chọi tới, "Cút."
Tần Tam nghiêng đầu, giơ tay bắt lấy ly rượu bay qua, "Chậc chậc, Cửu gia của chúng ta xin hãy bớt giận nào."
Kỷ Cửu là một kẻ không sợ trời không sợ đất, mấy người anh ngoại trừ lão Đại có thể đè nặng anh ta một chút, những người khác thật đúng là ai cũng không được cho mặt mũi.
Anh ta nghe thấy lời Tần Tam liền phỉ nhổ, "Cút xa ra một chút, không muốn thấy cái bản mặt xấu xí của anh."
Tần Tam tùy tay thả ly rượu lại trên bàn, không sao cả cười cười, gương mặt trời sinh yêu nghiệt kia của Kỷ Cửu xác thật có tư cách trào phúng hắn lớn lên xấu.
Hắn ngồi trên sô pha lười biếng dựa lưng ra sau, sờ soạng bài trên bàn lật qua lật lại chơi trong tay, "Nói đi, anh trả thù cho cậu."
Kỷ Lương Phong tức tối nửa ngày, lúc này lửa giận đã tiêu gần hết, châm điếu thuốc dựa vào sô pha nghiến răng nghiến lợi mở miệng, "Lão Lục nhắc em mãi, cái gì ngoan ngoãn dễ lừa, dễ lừa em gái anh ta."
Tần Tam bật cười, lão Lục này thật thích gây chuyện, mỗi lần đều chọc Kỷ Cửu dựng hết cả lông lên.
Hắn từ từ nhàn nhàn không để ý lắm, "Đứa con gái năm nhất, chọc tức đến cậu? Nói với hiệu trưởng một tiếng là được rồi, sao phải tự mình gánh cục tức?"
Anh ta tuổi nhỏ nhất, mấy người quậy chung với anh ta từ nhỏ đều rất nghe lời, hiện tại đã hai mươi tuổi rồi, trước mặt người ngoài còn biết lúc lắc giả vờ ngoan ngoãn, còn đối với mấy người bọn họ, vẫn là không hề thu liễm tính tình của mình một chút nào.
Ngón tay Kỷ Cửu kẹp điếu thuốc, nhả khói xì một tiếng khinh miệt, "Chủ ý tồi tệ gì đấy."
Tần Tam nhướng mày, nha, Tiểu Cửu đây là trưởng thành, cái chủ ý tồi tệ này vậy mà chính anh ta đã từng dùng không ít lần.
"Vậy cậu nói đi, cậu muốn như thế nào?"
Kỷ Cửu không trả lời, hút xong một điếu thì nhỏm dậy bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, ánh mắt nhìn thẳng qua, bên trong dường như có ngón lửa nhỏ bùng lên, "Em muốn cô ấy!"
Một nửa là lửa giận, còn một nửa kia.
Tần Tam dù sao cũng là một người từng trải, dáng vẻ này, một người nam nhân đối với một nữ nhân, chỉ có một loại tình huống, động tâm.
Tần Tam cười rộ lên, cô nhóc này, vừa nghe mấy lời miêu tả bên ngoài, tiểu cô nương có vẻ như rất khinh thường Kỷ Cửu.
Kỷ Cửu, phải bắt đầu lĩnh hội những cay đắng ngọt bùi của thế gian rồi.
Thật là, chúc mừng.
Tần Tam thuận miệng cho mấy cái kiến nghị, hắn cũng từng động tâm, cũng từng chơi đùa, theo đuổi con gái đơn giản là vài giờ như vậy, huống chi Kỷ Cửu ở ngoài kia, gia thế thân phận cao cao tại thượng, muốn một đứa con gái, chỉ là khó hơn việc ngoắc ngoắc ngón tay một chút, cong hai ngón tay.
Nếu người ta vẫn không thích, vậy, cong ba ngón tay.
Vài lần gặp mặt sau đó, Tần Tam giống như chê cười nói với mấy người anh.
Tiểu Cửu nhà bọn họ bắt đầu thích một đứa con gái.
Vài người sôi nổi gọi điện thoại chúc mừng, những người khác thì đưa ra một ít chủ ý lung tung rối loạn, chúc anh ta sớm ngày ôm được mỹ nhân về, đến lúc đó bọn anh sẽ cùng nhau khánh công cho cậu.
Sau khi bọn họ gọi điện thoại xong liền bắt đầu dặn dò cấp dưới, chọn quà gặp mặt, không cần biết là thích thật hay là hứng thú nhất thời, có thể kéo dài trong bao lâu, dù sao cũng là nữ nhân đầu tiên của Tiểu Cửu, bọn họ vẫn phải cho một phần quà gặp mặt.
Một lần này, liền đợi một năm.
Tần Tam thật là muốn quỳ với Kỷ Cửu.
Hơn nữa, Kỷ Cửu, kẻ nhàn nhất trong mấy người bọn họ, lại có thể bắt đầu vội, bọn họ gọi điện thoại hẹn gặp anh ta rất nhiều lần, nếu không phải bận công tác bên ngoài thì là đang mở họp.
Má ơi, đáng sợ lắm có biết không?
Quỷ mới biết Kỷ Cửu đã từng ngoại trừ một lần họp định kỳ hằng năm thì sẽ không đi công ty một lần.
Tần Tam thật vất vả gặp lại Kỷ Cửu.
Kỷ Cửu mang theo trợ lý bí thư đến chỗ hắn nói chuyện hợp đồng.
Đã lâu không gặp, cái tên này bây giờ một thân tây trang thỏa đáng, trên cổ tay đeo đồng hồ tinh xảo lại không khoa trương, cà vạt thắt đến chỉnh chỉnh tề tề.
Tóc ngắn nhẹ nhàng khiến anh ta trông thật trẻ trung lại có tinh thần.
Xa xa có đoàn đội trợ lý bí thư đi theo phía sau, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao vững chắc lại ẩn ẩn dâng lên khí chất mạnh mẽ tỏa sáng.
Tần Tam ngồi phía sau bàn làm việc, quên cả uống cà phê trong tay, gần như nhận không ra mà nhìn anh ta.
Hai bên ngồi trong phòng hội nghị nhỏ bàn chi tiết sửa chữa cuối cùng của dự án hợp tác khai phá, Tần Tam nhấc chân đá ghế dựa anh ta một cái.
Kỷ Cửu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút nghi hoặc dò hỏi.
Tần Tam giật giật khóe miệng, nếu là trước đây, có ai đá ghế dựa Kỷ Cửu như vậy, anh ta đã sớm phát hỏa đánh người.
"Tới văn phòng ngồi đi."
"Ừm......" Kỷ Cửu nâng cánh tay xem đồng hồ, hình như đang tính toán thời gian, sau đó mới gật gật đầu, "Được." Anh ta đứng dậy đưa tài liệu cho trợ lý, dặn dò, "Một lát nữa các anh đưa thẳng đến công ty là được."
"Vâng, Kỷ tổng."
Kỷ tổng, mà không phải Cửu gia.
Tần Tam mang theo người về văn phòng của mình, hai người ngồi xuống sô pha đôi, bí thư nhẹ giọng hỏi, "Cửu gia, trà hay là cà phê?"
Kỷ Cửu nâng mắt nhìn cô ta, "Nước ấm là được rồi, cảm ơn."
Khóe miệng Tần Tam vẫn luôn giật, thật là, không thể tưởng tượng.
"Quà gặp mặt của anh mua cũng một năm rồi, em dâu đâu?"
Kỷ Cửu cười rộ lên, cười đến ôn hòa bao dung lại có chút nhớ nhung quyến luyến, "Còn chưa theo đuổi được, đang dừng một thời gian ngắn."
"......" Tần Tam ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta, Kỷ Cửu cũng tùy ý để hắn đánh giá, đưa mắt nhìn lại, nghiêm túc lại thẳng thắn thành khẩn.
Tần Tam nở nụ cười, "Có chút không ngờ, Tiểu Cửu không sợ trời không sợ đất bây giờ lại có thể trở thành một người đàn ông tốt."
Kỷ Cửu cũng cười, đôi mắt lộng lẫy vẫn ẩn chứa ánh sáng mà Tần Tam quen thuộc, nhưng sự kiêu ngạo tùy hứng trên mặt đã bị sự dịu dàng thỏa đáng che mất, có lẽ vẫn còn, chỉ là, bị hắn giấu đi rồi.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Kỷ Cửu đứng lên chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay mình, "Em đi đây, Tam ca, đi đón cô ấy tan học."
Tần Tam bị một tiếng Tam ca của hắn làm cho sửng sốt, ngoại trừ khi còn nhỏ, cái tên này sau khi lớn lên vẫn luôn gọi hắn bằng cả tên lẫn họ, Tam ca, thời gian tựa hồ quay lại thật lâu trước kia.
Lúc hắn gật đầu thì Kỷ Cửu đã muốn chạy tới cửa, Tần Tam vội vàng đứng lên, "Từ từ, anh cũng đi."
Hắn tò mò, chính là muốn gặp.
Kỷ Cửu đứng yên ở cửa, xoay người, hơi cau mày dường như có chút rối rắm.
Anh ta suy nghĩ rồi gật gật đầu lấy điện thoại ra, "Đi thôi."
Hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe, Kỷ Cửu nhắn tin xong thì đặt điện thoại vào cái hộp giữa chỗ ngồi. Anh ta một mình lái xe đến, Tần Tam cũng không đi xe của mình, lên ghế phụ.
Ra khỏi bãi đỗ xe, tin nhắn vang lên, Kỷ Cửu lái xe không tiện, Tần Tam không ngần ngại cầm lấy điện thoại anh ta.
Hắn nhìn thoáng qua liền nhướng mày, trêu chọc, "À ~ Tiểu Bảo trả lời tin nhắn cho cậu, cô ấy nói được, lái xe chậm một chút."
Kỷ Cửu cong môi cười cười, Tần Tam mở khóa điện thoại anh ta, "Có muốn trả lời hay không đây?"
"Không nhắn lại, cô ấy còn đang học mà."
Tần Tam chậc chậc hai tiếng.
Hình nền điện thoại là mặt nghiêng của một cô gái.
Hắn gặp qua quá nhiều người, cho nên cũng không phải mỹ nhân xinh đẹp nhất kinh diễm nhất, nhưng cũng là vô cùng đẹp, ít nhất đứng chung một chỗ với tên yêu nghiệt Kỷ Cửu kia cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
Màn hình điện thoại Kỷ Cửu rất trống trải, ba tệp ứng dụng, trong đó có một tệp phía dưới là một cái tên, có ba chữ: Tề Tiểu Bảo.
Tần Tam bị khoe ân ái, yên lặng tắt màn hình điện thoại anh ta thả lại hộp.
Hắn lấy điện thoại của mình gọi cho mấy người anh.
Đại khái là, hắn sắp được diện kiến thánh nhan của công chúa, có lời gì cần hắn chuyển đạt hay không.
Mặt khác: "Lời khuyên hữu nghị của em, em nghĩ có lẽ các anh đều nên đổi một phần quà gặp mặt khác, nếu không Tiểu Cửu của chúng ta có khả năng sẽ không nhận chúng ta là anh đâu."
Tần Tam tuy rằng thường xuyên không đáng tin cậy, nhưng ngẫu nhiên vẫn vô cùng đáng tin, ví dụ như lúc nói vài vấn đề trước mặt anh em.
Kỷ Cửu nghe hắn gọi điện thoại cười ngặt nghẽo, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: Đúng vậy, quà gặp mặt có thể đổi thì đổi đi, bằng không nếu công chúa điện hạ nhà anh ta chướng mắt thì anh ta sẽ thật mất mặt.
Sắp đến giờ cao điểm, tuyến đường chính xe nhiều, Kỷ Cửu lái không nhanh, rất ổn định.
Tần Tam bắt đầu nhiều chuyện, "Sao mà theo đuổi một năm vẫn chưa được?"
Kỷ Cửu thở dài, "Cô ấy nói phải đợi người nhà gặp qua rồi đồng ý thì mới chấp nhận."
Tần Tam nghĩ nghĩ, "Vậy thì đơn giản rồi, tìm một cơ hội hẹn gặp mặt một lần là xong thôi." Đây là kinh đô của Hoa Hạ, có thể nói, Kỷ Cửu hoàn toàn là người mà tất cả cha mẹ có con gái muốn gả cho nhất. Nơi kinh đô này, dán nhãn Kỷ Cửu lên, cô ấy có nằm lăn ra giữa đường cũng không có một chút vấn đề nào cả.
Kỷ Cửu phiền muộn lắc lắc đầu, "Anh không hiểu, cha mẹ cô ấy vẫn luôn không xuất hiện, em đã cho người tìm rất lâu rồi, chỉ kém đào cả tâm Trái Đất lên xem."
Kỷ Cửu tìm không thấy người, Tần Tam có chút phỏng đoán không tốt, "Hay có thể là?"
"Không phải." Anh ta kiên định gạt qua, cô ấy nói lúc trước cũng vậy, cứ ném bọn họ một hai năm, dù sao cha mẹ nhớ tới bọn họ sẽ lập tức chạy ra, không cần tìm.
"......" Cái quỷ gì. Sau đó Tần Tam bắt được từ trọng điểm, "Bọn họ?"
"Ừm ~" Kỷ Cửu chẹp chẹp miệng, "Con trai nhà họ tương đối nhiều, cô ấy là nhỏ nhất, đứa em gái duy nhất."
"Ồ." Vậy thì thật đúng là, có chút khó thu phục.
Sau đó, Tần Tam không chỉ gặp được công chúa điện hạ của Kỷ Lương Phong ở cổng trường, mà còn thấy một chiếc siêu xe dài, chủ nhân xe đều là mấy mỹ nam cao một mét tám mươi trở lên, một hàng các loại phong cách không giống nhau đứng chung một chỗ, nhưng mà, khí thế kia quả thật có hiệu quả không kém gì các lễ trao giải quốc tế.
Tiểu cô nương bị vây ở giữa, cười đến ngọt ngào giới thiệu, "Đây là các anh của em, ngại quá, còn có mấy người gần đây không ở kinh đô, lần sau có cơ hội sẽ gặp nhé."
"......" Tần Tam yên lặng đếm nhân viên phía đối phương, năm người, thêm tiểu cô nương nữa, là sáu.
Sau đó không chịu lép vế nhanh tay lẹ chân gọi điện thoại cho các anh em tới.
Không thể không nói, mặc dù hắn là người từng trải thật, nhưng nhìn thấy một chuỗi người kia, cũng có chút hoảng loạn.
Khó trách Kỷ Cửu lại biến hóa lớn như vậy trong một năm, người nhà bạn gái quá cường đại, không nỗ lực thay đổi thì ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có, nói gì đến theo đuổi giai nhân.
Cơm chiều đặt ở Jazz, mấy anh em bọn họ lần đầu tiên tề tựu từ sau đại hội kinh mậu* ở Hoa Hạ lần trước, hơn nữa thêm các anh bên tiểu cô nương, bãi đỗ xe ở Jazz lập tức có đủ loại siêu xe.
*Đại hội kinh mậu: ta không tr.a được nó là gì, nàng nào biết thì nói cho ta với nhe:"<
Cũng may các anh của tiểu cô nương khá hài lòng về Kỷ Cửu, rốt cuộc Kỷ Cửu đã tiếp xúc với bọn họ gần một năm.
Ăn xong một bữa cơm, Tần Tam cảm thấy, quà gặp mặt của hắn có đổi thế nào cũng không dám lấy ra.
Các anh của tiểu cô nương, các ngành các nghề, ai cũng đều là tinh anh nhân sĩ.
Cô nhóc này từ cử chỉ hành vi đến khí chất, vừa thấy liền biết là trưởng thành trong sự cưng chiều vô hạn, cảm giác thậm chí không thua gì Kỷ Cửu.
Kỷ Cửu bởi vì thích cô ấy, ở trước mặt cô cũng là cúi đầu khom lưng.
Không hề ngang ngược kiêu ngạo một chút nào.
Sau lại, tiểu cô nương nói cha mẹ đến, bảo Kỷ Cửu đi gặp một lần.
Kỷ Cửu, một người đàn ông đã thành thục ổn trọng có thể một mình đảm đương một phía, lại vô cùng luống cuống, muốn lôi tất cả anh em ra để trấn áp, ổn định tinh thần.
Ngồi ở ghế sau tay đều run run.
Tần Tam ngồi bên cạnh vỗ vỗ lưng anh ta, "Bình tĩnh một chút, không phải đại ca đang ở đây sao? Không phải sợ."
Vài người mỗi người một câu, có điều một chút cũng không an ủi được Kỷ Cửu.
Lại gặp mặt một lần nữa, rõ ràng không liên quan đến mình lắm, nhưng Tần Tam ngay cả bản thân cũng không tự trấn định được.
Gặp mặt ở trong đại viện Kinh Giao.
Nghe tiểu cô nương nói, cha mẹ cô trở về bảo cả nhà sẽ ở nơi này, bởi vì con cái trong nhà quá nhiều, bên này không gian lớn, phòng ở lớn, như vậy mới tạm xem như đủ.
Cha mẹ cô ấy đã trở lại, các anh cô mặc kệ đang ở nơi nào trên thế giới, toàn bộ đều gấp rút đi về.
Cả bọn Kỷ Cửu vào cửa nhà, đập vào mắt chính là từng hàng từng hàng mỹ nam.
Hai bên đều khí thế cường đại, ngồi trên sô pha nói chuyện.
Công nhân thật vất vả từ trên xe dỡ xuống lễ vật mà Kỷ Cửu chuyển đến, đầy cả một phần ba sân viện. Tần Tam cười cười, kề tai nói nhỏ với Phó Nhất, có phải lão Cửu lén ông nội cõng tất cả thứ tốt của Kỷ gia ra không.
"Hai bác đâu?" Kỷ Cửu chào hỏi với các anh xong, quay lại hỏi bạn gái tương lai.
Cha mẹ vợ tương lai, anh ta chưa từng được nhìn thấy ảnh chụp, bởi vì nghe nói hai người đều không thích chụp ảnh, ảnh chụp chung của cả gia đình cũng rất ít.
"Cha mẹ mới đi máy bay đến lúc sáng, đang nghỉ ngơi ở trên lầu, một lát nữa sẽ xuống."
Dưới bếp có người giúp việc đang nấu cơm, bởi vì quá nhiều người, cho nên hôm nay thuê đến vài người.
Trong phòng bếp khí thế ngất trời, phòng khách cũng không quạnh quẽ, nếu là đến để trấn an Kỷ Cửu và lấy lòng cha mẹ vợ tương lai, mấy người anh em cũng đều rất vui vẻ. Lúc bọn họ muốn cùng người khác nói chuyện phiếm vẫn là vô cùng dễ dàng tìm được đề tài.
Vừa vặn đối phương cũng đều là người kiến thức uyên bác, càng nói càng hăng.
"Ô ~" Thanh âm mềm nhẹ truyền đến từ cầu thang, mang theo chút lười biếng mới vừa tỉnh ngủ.
Giọng nói rất nhỏ, lọt vào phòng khách náo nhiệt trong nháy mắt đã bị che lấp, nhưng dường như tất cả mọi người đều nghe thấy được.
undefined
Đầu cầu thang có chỗ rẽ đi thông sang phòng khác, bóng người vẫn chưa xuất hiện.
Một tiếng cười khẽ nam tính vang lên, giọng nói trầm thấp dịu dàng chọc cho vành tai ngứa ngáy tê dại.
"Ngoan, không ngủ đủ sao?"
"Ngủ đủ rồi nha." Tiếng động giống như vươn vai dài hơn so với thanh âm lười biếng vừa rồi kia, cũng đủ để cho người khác nghe rõ.
Kỷ Cửu siết chặt nắm tay, mồ hôi nóng không chịu khống chế cứ toát ra.
Bóng người xuất hiện, nữ nhân với mái tóc vàng kim óng ả, dáng vẻ lười nhác, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự thoải mái, mặc một cái váy trắng tinh, bên ngoài khoác áo choàng, hai tay đặt trên áo, mười ngón nhỏ dài.
Váy dài rộng thùng thình đong đưa dưới chân, rung rinh nhẹ nhàng theo từng bước chân, tựa như cỏ cây vươn lá cành, lười biếng tùy ý lại thoải mái.
Nam nhân ôm eo cô thoáng nghiêng đầu nhìn cô, sự dịu dàng đong đầy trong ánh mắt gần như ngưng tụ được thành nước, bên trong là quần áo cùng màu với cô, bên ngoài mặc áo khoác, cánh tay ôm chặt eo cô vừa bảo hộ vừa tuyên thệ chủ quyền chiếm hữu.
Một phòng mỹ nam đều đứng dậy hô, "Cha, mẹ."
Tần Tam hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, có chút không thể lịch sự thấp giọng nói với Phó Nhất, "Lại có thể trẻ như vậy." Nhìn một đàn con cái này, trong lòng hắn tưởng tượng đến một đôi vợ chồng già từ ái dịu dàng tóc bạc trắng cơ.
Mấy anh em cũng đứng lên ngoan ngoãn gọi, "Chúng con chào chú, chào dì."
Kỷ Cửu hít sâu rất nhiều lần, "Con chào hai bác."
Có cảm giác giống như ngày đầu tiên khai giảng hồi tiểu học, sau khi lớp trưởng hô nghiêm, cả lớp cùng đứng dậy nói chúng con chào cô ạ.
Thanh Nhược quay đầu nhìn qua, đứng hơi cao, tầm mắt hạ xuống, nụ cười tựa như gió xuân dịu dàng thoảng qua, "Hi ~ Chào các con."
Tề Thịnh Quang ôm eo cô, ánh mắt lướt qua đôi mắt tràn đầy ý cười và khóe miệng cong lên của cô trước, sau đó mới ôn hòa mỉm cười, nhìn người phía dưới gật gật đầu, "Chào các con."
Kết quả gặp mặt là hai bên đều vui mừng.
Kỷ Cửu phát hiện, thật ra phải đợi cha mẹ gật đầu chỉ là sự tôn kính của cô đối với cha mẹ, bởi vì rất rõ ràng, tuy rằng những giây phút ở chung không kéo dài bao lâu, nhưng mà thái độ của cha mẹ cô đối với bọn họ đều là trìu mến, xuất phát từ sự che chở và yêu quý của bậc phụ huynh, lại vô cùng tôn trọng suy nghĩ và lựa chọn của bọn họ, chỉ cần không phải sai lầm thì sẽ không can thiệp.
Mà cha bọn họ, dường như tâm tư đều đặt trên người mẹ.
Kỷ Cửu vốn dĩ cảm thấy gia thế thân phận của mình như vậy, lại đối với Tề Tiểu Bảo làm được những điều đó đã là vô cùng vô cùng tốt.
Từ sau ngày hôm đó, phát hiện là không đúng.
Không phải như thế, trong đoạn tình cảm này, anh ta theo bản năng đặt mình ở vị trí cao hơn, lại đi so sánh sự trả giá giữa hai người, bởi vì anh ta cảm thấy mình đứng cao hơn nhiều, cho nên trả giá một phần, lập tức sẽ cảm thấy bản thân thiệt hai phần.
Quà gặp mặt ngày hôm đó anh ta mang qua cho cha mẹ cô, người mẹ vui vui vẻ vẻ nhận lấy, cuối cùng người cha đáp lễ cho hắn.
Chỉ là một món đồ, giá trị không thấp, nhưng cũng không tính cao. Cha cô ấy nói, "Nghe con bé bảo, cậu thích thứ này."
Kỷ Cửu khi đó thật sự cảm thấy mặt có chút đau.
Anh ta nhận lấy lễ vật bằng cả hai tay, nghiêm túc nói cảm ơn.
Sau đó mấy người anh của cô đưa bọn họ ra cửa, anh cả nói với Kỷ Cửu, "Mẹ gửi lời cảm ơn đến các cậu, chúng tôi chỉ có một cô em gái, có lẽ đã quen chiều chuộng từ nhỏ, đã phiền cậu chiếu cố trong khoảng thời gian này, và cảm ơn cậu đã bao dung với con bé."
Kỷ Cửu cười gật gật đầu, anh ta nhận lời cảm ơn này, bởi vì về sau, anh ta xác định và khẳng định, về sau sẽ không bao giờ nhận nổi những lời như thế này nữa.
Trong lúc hoảng hốt nhớ đến, có một lần cùng nhau trò chuyện về cha mẹ cô, giọng điệu của tiểu cô nương tràn đầy sự yêu mến còn mang theo chút hâm mộ.
"Kỷ Lương Phong, em kể cho anh nghe, khi còn nhỏ em ở nhà xem TV, cha em đột nhiên mở miệng hỏi, "Bảo bối, có một cái công viên giải trí vừa mới được xây dựng, có muốn đi chơi không?" Trái tim nhỏ của em vô cùng kích động nha, lập tức quay đầu giòn tan trả lời, "Muốn đi muốn đi.""
Cô tạm dừng một chút, nụ cười mang nét buồn lại có chút tủi thân.
"Ừ." Kỷ Lương Phong nghiêm túc lắng nghe, chờ mong mở miệng hỏi cô, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó......" Tiểu cô nương bẹp bẹp miệng, "Cha em liếc xéo em một cái, đứng lên đi thẳng về phía ban công bên kia, "Cha đang hỏi mẹ con, cắm miệng vào làm gì.""
"......"
"Anh có thể tưởng tượng tâm trạng lúc ấy của em không? Tứ ca còn ở bên cạnh chê cười em, "Em có ngốc hay không vậy, em cảm thấy cha sẽ dò hỏi ý kiến của ai ngoại trừ mẹ đây.""
Khi đó, Kỷ Lương Phong nghĩ rằng đó là một câu chuyện thú vị nhỏ.
Bây giờ, anh ta đã hiểu, câu chuyện mà tiểu cô nương đã kể với hắn có một cái tên rất dịu dàng êm tai.
Tình yêu.