Quyển 6 - Chương 5: Lương Kha (5)

Hai anh em song sinh đều cao một mét tám mươi mấy, tuy rằng diện mạo tương tự nhau mười phần, nhưng cảm giác mang đến cho người ta lại khác nhau hoàn toàn, sẽ không thể nào nhận lầm được.


Người anh Đại Địch tóc rất ngắn, nói chuyện hay làm việc đều không quá linh hoạt, nhưng được cái tính cách thành thật, có chút cảm giác ngây ngô lương thiện. Người em Tiểu Địch thích cười, thường xuyên là một dáng vẻ cười tủm tỉm, tâm tư kín đáo, làm việc gì cũng sẽ chừa một lối thoát, nói tóm lại, Tiếu Diện Hổ*.


*Tiếu Diện Hổ: ngoại hiệu của nhân vật Chu Phú trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử. Chu Phú có một người anh là Chu Quý, hai anh em là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, cùng các lực lượng khác chống đối triều đình nhà Tống.


Hôm Hứa Tư Ngữ đi qua tiếp xúc, cũng không giấu diếm điều gì, nói toàn bộ tình huống bên này, Đại Địch trước mạt thế đã tương đối nghe theo Tiểu Địch, sau mạt thế thì mọi chuyện đều giao cho cậu quyết định, không có ý kiến gì.


Tiểu Địch đi theo Hứa Tư Ngữ đến đây, đầu tiên là tiếp xúc với Lương Kha, sau đó gặp Thanh Nhược vừa đi ra ngoài trở về, cậu tự cân nhắc trong lòng, cuối cùng đồng ý.
Một hàng năm người chuẩn bị lên đường.


Hai anh em dọn đồ vật từ tòa nhà bên cạnh sang, người anh thức tỉnh dị năng hệ mộc, em là dị năng hệ hỏa, mấy ngày nay góp nhặt được không ít thứ, gom lại cũng được vài cái túi lớn.


available on google playdownload on app store


Hai bên cố gắng hòa hợp với nhau, hiện tại Hứa Tư Ngữ ở trạng thái phải được bảo vệ, cho nên đồ vật đặt trong không gian cô rất ít, cơ bản mọi người đều để bên ngoài, chuẩn bị chờ dị năng giả không gian lộ diện nhiều thêm một ít mới quang minh chính đại*.


*Quang minh chính đại: đường hoàng chính đáng, không có gì phải giấu diếm.
Thức ăn chia làm ba phần, một phần bỏ vào không gian, một phần đặt trong xe, một phần còn lại mỗi người mang theo một ít phòng thân để có thể ứng phó với những tình huống khẩn cấp.


Phần của Lương Kha thì Thanh Nhược bỏ thẳng vào ba lô của mình.
Đại Địch cười hí hí, sờ sờ trán mình, "Thanh Nhược, cô giữ hết cho Lương Kha rồi, nhỡ đâu lúc khẩn cấp hai người lạc nhau thì sao?"
Tiểu Địch đứng ở một bên, không nói gì.


Hiện tại mọi người vây quanh vật tư thu thập để chuẩn bị xuất phát, Hứa Tư Ngữ đang ngồi xổm sửa sang lại nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Đại Địch, cong cong đôi mắt, thật ra cô muốn xem vẻ mặt của Thanh Nhược và Lương Kha hơn, nhưng hai người lại ở phía sau cô, quay đầu nhìn thì quá rõ ràng, cô cũng muốn biết Thanh Nhược sẽ trả lời thế nào.


Thanh Nhược nắm tay đẩy xe lăn Lương Kha, lắc lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên định, "Tôi và Lương tiên sinh sẽ không rời nhau."


Đại Địch hiển nhiên không chấp nhận đáp án này, còn muốn nói chuyện, Tiểu Địch vươn tay kéo áo anh ta một cái, Đại Địch ngậm miệng, khó hiểu quay đầu nhìn em trai đứng bên cạnh, Tiểu Địch lại không để ý, cong cong môi nhìn Thanh Nhược và Lương Kha.


Lúc nãy để cho Đại Địch hỏi, chỉ là cậu muốn xem thái độ của hai người này ra sao mà thôi.
Rất rõ ràng, tuy họ không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng thái độ Thanh Nhược đã vô cùng hiển nhiên, sẽ không từ bỏ Lương Kha.


Mà Lương Kha...... Sở dĩ Tiểu Địch đồng ý đi cùng hai nữ nhân, và cả một người xem như tàn tật, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì Lương Kha.


Lương Kha chắc chắn không phải loại người hay do dự không quyết đoán, hắn đã không muốn, cho dù tình huống như thế nào cũng không có người nào có thể ép hắn. Vừa rồi tuy rằng không hề mở miệng, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ cho thấy thái độ của hắn, Thanh Nhược nói, hắn nhận.


Dọn dẹp xong các thứ, mọi người chuẩn bị xuống cầu thang, Đại Địch trông Thanh Nhược tay nhỏ chân nhỏ, đưa cái túi lớn mà Hứa Tư Ngữ cho anh ta cầm tới trước mặt Thanh Nhược, "Thanh Nhược, cô xách cái này đi, để tôi ôm Lương Kha đi xuống."
Lương Kha ngẩng đầu, hơi híp mắt nhìn anh ta một cái.


Người anh em này chẳng hay biết gì cả, vẻ mặt ngây ngô hữu hảo chờ Thanh Nhược đồng ý.
Trên trán Thanh Nhược xuất hiện mấy vạch đen, trực tiếp ổn định vững chắc ôm cả người lẫn xe lăn lên, đi lướt qua Đại Địch, "Không cần, tôi có thể." Trong tay còn cầm thêm một cái túi lớn.


Đại Địch tuy rằng biết Thanh Nhược là biến dị loại sức lực, nhưng nhìn một em gái liễu yếu đào tơ mà lại mạnh thế này vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ.
Thanh Nhược cùng Lương Kha đi rồi, Tiểu Địch mới kéo Đại Địch còn đang ngẩn ngơ, "Xách túi đuổi theo mau, bớt tỏ ra ngu ngốc đi."


Đại Địch ngây ngô gãi gãi đầu, "Lại hung dữ với anh làm gì?"
Tiểu Địch liếc mắt xem thường mặc kệ anh ta, Hứa Tư Ngữ che miệng khẽ cười, Đại Địch bị cô cười đến đỏ cả mặt.


Lương Kha có gara chuyên dụng của mình hắn dưới bãi đỗ xe ngầm, chìa khóa chỉ có hắn giữ, hơn nữa trước đó do hắn xuất phát từ an toàn của bản thân mà suy xét, chiếc xe đã trở thành một chiếc Hummer* hung mãnh được gia cố tăng thêm nhiều tính năng.


*Xe Hummer (hay còn gọi là xe 2 cầu, xe truyền động 4 bánh, xe 4 bánh phát động, xe tứ luân vận, xe 4X4, 4WD): là loại xe có bề ngoài hầm hố, được thiết kế để có thể vượt qua đủ loại địa hình, từ trèo núi đổ đèo đến lội sông lội suối, đặc biệt có thể được trang bị kính chống đạn.


Thang máy đã hỏng rồi, cả đội cùng đi thang bộ xuống, Thanh Nhược ôm Lương Kha ở phía trước, hai anh em và Hứa Tư Ngữ theo sau.


Tòa nhà này vốn dĩ đã rất ít tang thi, mấy ngày này gần như đã được dọn sạch sẽ, đi cầu thang ngày thường rất ít dùng làm con đường an toàn, thuận thuận lợi lợi đến được bãi đỗ xe.


Hummer đã cải tạo nhìn bá đạo dã man, toàn thân xe đều được gia cố, cửa kính trông vô cùng rắn chắc.


Nam nhân đều thích lái xe, Đại Địch biểu hiện rõ ràng nhất, Tiểu Địch thì thu liễm một chút, hai người vây quanh thân xe cẩn thận kiểm tr.a một vòng, lấy cớ là xem coi có nơi nào có vấn đề hay không.


Trước đó mọi người đã bàn bạc quyết định xong chỗ ngồi, Hứa Tư Ngữ lái xe, Tiểu Địch ngồi ghế phụ, Lương Kha ngồi giữa ghế sau, Thanh Nhược và Đại Địch một trái một phải.


Thanh Nhược cong eo bế Lương Kha lên, xe lăn còn ở dưới chân, cô nhanh tay lẹ mắt cầm thảm lông mỏng trên đó trước khi Đại Địch kịp dọn đi, lại khom lưng cúi người vào xe đặt lên đùi Lương Kha.


Trên xe có một cái gối dựa duy nhất, Thanh Nhược lót sau lưng Lương Kha, động tác không rõ ràng giúp hắn vuốt thẳng quần áo hơi lộn xộn, thoáng nghiêng đầu hỏi hắn, "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lương Kha lắc đầu, cảm giác được người bên cạnh nhẹ nhàng thở phào một cái.


Không khí ở bãi đỗ xe ngầm vốn dĩ rất ít lưu thông, hơi thở của cô giống như một làn gió ấm, cách lớp áo sơmi, hắn cảm giác làn da trước ngực đều có chút nóng lên.


Kỹ thuật lái xe của Hứa Tư Ngữ không giỏi cũng không tệ, nhưng với tình huống bây giờ, trên đường còn đầy những chiếc ô tô hỏng do va chạm, kỹ thuật ra sao đã không còn quan trọng.


Tiểu Địch ngồi ở ghế phụ, dị năng hệ hỏa có chút hung mãnh bá đạo, tang thi cấp thấp hiện tại hành động vẫn còn chậm chạp, tuy rằng bị âm thanh hấp dẫn nhưng không theo kịp tốc độ xe, ngẫu nhiên có một hai con đụng vào, nếu Hứa Tư Ngữ không thể tông thẳng xông ra thì cậu sẽ ra tay giải quyết.


Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Lương Kha, lấy ra một cái bịt mắt cho hắn, "Lương tiên sinh, có muốn ngủ một lát hay không?"
Lương Kha quay đầu lại nhìn cô, Thanh Nhược đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đập vào cửa kính phía sau, tiếng động cũng nối tiếp vang lên.


Phản ứng đầu tiên không phải là quay đầu lại xem, mà là nháy mắt ngồi thẳng lưng nhích ra một chút che cửa kính.


Đã đi được một đoạn, tốc độ xe không nhanh không chậm, tình huống tang thi đụng vào trên cửa kính như vậy đã rất bình thường, hiện tại xe đối với tang thi cấp thấp mà nói là vô cùng chắc chắn, nhưng vẻ ngoài như vậy dán sát vào pha lê, hình ảnh ấy thật sự ghê tởm người ta.


Sau động tác bản năng thì thân thể cô liền căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Kha, hô hấp nhẹ lại, không định buông tha bất kỳ một phản ứng nào của hắn.


Trong lòng Lương Kha cười đắc ý, những người khác đều đã tập mãi mà quen, nhưng trong nhận thức của cô, hắn chưa từng tiếp xúc với tang thi, Thanh Nhược thế này là sợ hắn nhìn ghê tởm hay là sợ hắn không muốn cứ bị truy đuổi mãi, hắn chỉ cảm thấy buồn cười...... và mềm mại trong tim.


Ánh mắt Lương Kha nhìn cô, không có dời đến bên ngoài cửa kính, như là tiếng va chạm vừa rồi không hề khiến cho hắn chú ý, đáy mắt có ý cười dịu dàng ẩn sâu, gật gật đầu, "Được."


Cô cười rộ lên, độ cong của khỏe miệng là nét đẹp mà hắn quen thuộc nhất, dựa lại gần một chút đeo bịt mắt cho hắn, khoảng cách thân thể duy trì rất tốt, tay thậm chí còn không đụng tới lỗ tai hắn.
Đại Địch quay đầu lại, "Thanh Nhược, cô còn mang theo bịt mắt nữa hả?" Thật không thể tưởng tượng.


Thanh Nhược gật gật đầu, đôi mắt tràn đầy ý cười, sau đó ra dấu im lặng, chỉ chỉ vào Lương Kha đã đeo bịt mắt dựa ra sau nghỉ ngơi.


Đi cả một buổi sáng, xe vẫn chưa ra khỏi thành phố, nhưng cũng gần đến ngoại ô, cả đội tìm một cái siêu thị đã trở thành cứ điểm chuẩn bị ăn chút gì đó.


Siêu thị đã bị dọn sạch, lầu hai có một đám người, Tiểu Địch đi vào dò hỏi, chỉ muốn mượn một chỗ ngồi ăn rồi sẽ tiếp tục lên đường.
Bọn họ được đồng ý nghỉ ngơi ở tầng một.


Xe ngừng trước cửa. Cả đội không lấy thêm thức ăn gì khác, mỗi người chỉ cầm vài miếng bánh quy và chút nước.
Lương Kha còn đang đeo bịt mắt nghỉ ngơi, Đại Địch muốn gọi hắn, Thanh Nhược lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói để hắn nghỉ ngơi thêm lát nữa.


Trên lầu có dị năng giả hệ thủy, Tiểu Địch đi lên dùng tinh hạch trao đổi một ít nước sạch. Bọn họ không mang nhiều nước lắm, chẳng qua trên đường nếu gặp được dị năng giả thì có thể trao đổi, cũng không phải vấn đề to tát.
Cả đội tùy tiện ăn chút bánh quy lại lên đường.


Thanh Nhược cầm theo một ít gạo và rau củ trở lại trong xe, bỏ vào một cái nồi nhỏ, bật đèn cồn, sau đó vẫn luôn nâng nồi nấu cháo.
Toàn bộ quá trình Đại Địch đều dùng vẻ mặt báo động cấp độ cao nhìn cô nấu xong một chén cháo nhỏ, sau đó vỗ nhẹ lên cánh tay Lương Kha, "Lương tiên sinh."


"Ừm." Lương Kha từ từ tỉnh lại, thanh âm vừa tỉnh ngủ trầm thấp lại từ tính.
Hắn mở bịt mắt ra, Thanh Nhược ý cười mềm nhẹ đưa cháo trong tay qua, nấu được rất ít, chỉ vừa vặn một chén nhỏ.


Lương Kha nhận lấy, Thanh Nhược thuận tay cầm bịt mắt trong tay hắn, sau khi gấp nhỏ thì động tác lưu loát bỏ lại chỗ lúc trước.
"Cẩn thận một chút, nóng."
Lương Kha tựa có tựa không gật gật đầu.
Hai người lại không nói lời nào.


Hắn ăn cháo xong, cô nhận lại chén. Đương nhiên ngay cả Đại Địch vài lần muốn mở miệng cũng không tìm được lúc thích hợp.
Tạm thời không có nước để rửa, chỉ có thể đặt một bên chờ buổi tối tìm nơi nghỉ ngơi lại xử lý.


May mà không gian trong xe đủ lớn, bên chân cô liên tiếp nhét vài thứ cũng không cảm thấy chật.


Ban đêm mạt thế là thiên hạ của những kẻ săn mồi, đến khoảng ba giờ trưa thì bọn họ ra khỏi thành phố, chuẩn bị tìm nơi nghỉ ngơi, đường trong thành phố có hỏng cũng không sao, bởi vì mọi người đều quen thuộc, có thể tìm được con đường thay thế. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ bị đàn tang thi bao vây ngay.


Hứa Tư Ngữ lái xe, Tiểu Địch cầm một tấm bản đồ có chút rách nát, thật cẩn thận xem xét. Lương Kha lặng lẽ nhìn người bên cạnh một chút, giọng nói thanh lãnh mở miệng, "Hai mươi mét nữa quẹo trái."


Lương Kha rất ít lên tiếng, còn lúc nói chuyện thì gần như đều là Thanh Nhược hỏi hắn trả lời, bỗng dưng nghe thấy hắn mở miệng, Hứa Tư Ngữ sau khi hơi ngẩn ra thì không chút do dự làm theo.
Tiểu Địch nhìn thoáng qua bằng kính chiếu hậu, không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu xem bản đồ.


Hứa Tư Ngữ lái xe, Lương Kha chỉ huy, trong xe chỉ có chất giọng lạnh lùng của hắn, tựa như một hệ thống máy móc không có bất cứ loại tình cảm nào dẫn dắt chiếc xe đi về phía trước.
Xe ngừng ở trong sân một nhà nông.


Đại Địch kinh ngạc nhìn Lương Kha, "Người anh em, cậu đây là dị năng gì đấy?!" Đừng nói còn có cả dị năng là radar dò xét nữa nhé?!


Tiểu Địch đã xuống xe, trong tay cầm gậy sắt, phạm vi trong tầm mắt tạm thời không có tang thi, cậu mở cửa sau xe, cau mày nhìn Đại Địch vẻ mặt đầy ngạc nhiên, nói chuyện rất đơn giản thô bạo, "Đi xuống đây nhanh."


Tiểu Địch chỉ có lúc đối mặt với Đại Địch mới nóng nảy như vậy, Đại Địch a một tiếng xuống xe, vừa bước một chân xuống lại bị mắng, "Cầm gậy sắt."
"À." Đại Địch lại vội vàng rút chân lên lấy gậy sắt. Anh ta xuống xe đóng cửa lại, dáng vẻ đáng thương đi theo Tiểu Địch.


Lương Kha hạ cửa sổ xuống, "Trong nhà, hai con tang thi."
Tiểu Địch cứng đờ cả người, túm lấy Đại Địch đang muốn chạy về, "Được."
Hứa Tư Ngữ ngồi trong xe đương nhiên là nhanh chóng đi trốn, cười hì hì hai tiếng không nói lời nào lập tức xuống xe chạy, ngay cả chìa khóa xe cũng không thèm rút.


Lương Kha mím nhẹ môi, lấy thảm lông mỏng trên đùi ra, trực tiếp đứng dậy khom lưng vươn tay tới rút chìa khóa xe.
Thật ra lúc làm vậy hắn có chút thấp thỏm.
Nhưng vẫn mạnh mẽ tự trấn định, cắn chặt môi, ánh mắt sắt bén khiến khí thế càng thêm cường đại chèn ép người khác.


Hắn quay đầu lại, có chút không tưởng tượng ra cô sẽ phản ứng thế nào.
Giận dỗi? Phẫn nộ?


Thanh Nhược nhẹ nhàng cười cười, duỗi tay đến cách lớp vải quần sờ sờ đầu gối hắn, thủ pháp hoàn toàn xuất phát từ thái độ y học chuyên nghiệp, ngữ khí thiệt tình thực lòng cao hứng, "Thật sự khỏi rồi? Cảm giác thế nào?"


Ánh mắt Lương Kha nhìn chằm chằm khóe miệng cong lên khi nói chuyện của cô, nhẹ nhàng chậm chạp mà cười, "Vừa mới khôi phục được một chút, có thể tự đứng lên một khoảng thời gian ngắn, nhưng mà vẫn chưa đi được."


Thanh Nhược a một tiếng, "Không sao cả, từ từ sẽ khỏi thôi, bây giờ anh đã thức tỉnh dị năng rồi, trạng thái cơ thể sẽ tốt hơn rất nhiều."
Lương Kha gật gật đầu, giọng điệu nghiêm trang, "Mới vừa thức tỉnh, vẫn chưa quen thuộc được. Lúc nãy dường như dùng nhiều, đầu hơi đau."


Hai con tang thi bên trong đã bị giết, Thanh Nhược xuống xe, lấy xe lăn hắn trong cốp xe đặt ở một bên. Cô khom lưng tiến vào ôm hắn, động tác tinh tế cẩn thận đặt hắn lên xe lăn, Lương Kha cầm thảm lông mỏng trong tay, Thanh Nhược mở ra đắp lên cho hắn, "Không quen thì sử dụng nhiều sẽ quen thôi, nhưng mà mỗi lần vẫn không cần cố quá sức."


Tầm mắt hắn dừng ở đôi tay đang hoạt động trên đùi mình, gần đây hình như cô gầy đi một chút, áo màu đen khiến cánh tay cô càng thêm tinh tế, biến dị loại sức lực, làm sao lại gầy đi thế này?
Hắn trả lời thật sự nghiêm túc, "Được, tôi biết rồi, sẽ nhớ kỹ."


Nhờ vào mạt thế mấy ngày nay mà rèn luyện được tốc độ, Đại Địch nhanh chóng dọn dẹp xong nơi nghỉ ngơi đêm nay, Thanh Nhược cùng Hứa Tư Ngữ làm cơm chiều cho mọi người.
Cơm nước xong, Hứa Tư Ngữ chuẩn bị giường đệm tối nay sẽ ngủ, Thanh Nhược đi rửa chén.


Đại Địch đi ngang qua phòng bếp bỗng nói thật vang dội, "Thanh Nhược, cô ăn chưa no thì chỗ tôi có bánh quy đây."


Trong phòng bếp vang lên tiếng chén vỡ tan, Tiểu Địch vẻ mặt bất đắc dĩ kết thúc cuộc nói chuyện với Lương Kha chuẩn bị đi xem người anh ngốc của cậu, Đại Địch lại ha ha cười to, "Cô là biến dị loại sức lực, ăn chưa no thì đừng ngại nói nha." Anh ta quay đầu, vui vẻ nói với Tiểu Địch đang đi tới, "Thanh Nhược dáng vẻ rất đói ôm cái chén của Lương Kha, cô ấy chắc chắn là vẫn ăn chưa no."


Bởi vì Thanh Nhược vẫn luôn đặt riêng chén của Lương Kha ra, kiểu dáng cũng không hề giống chén của mọi người, cho nên, Đại Địch đối với chén của hắn đặc biệt khắc sâu ấn tượng.
"Loảng xoảng......" Trong phòng bếp lần này, có lẽ là không phải chỉ nát một cái chén.


"......" Tiểu Địch đỡ trán, tiến lên đi nhanh không dám nhìn vào phòng bếp, mở miệng nói, "Thanh Nhược, thật ngại quá, xin lỗi cô." Cậu kéo cả Đại Địch đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lương Kha lại dừng một chút, "Lương tiên sinh, anh trai tôi anh ấy...... Anh đừng nóng giận."


Đại Địch vô cùng mờ mịt, "Anh có nói sai đâu, tại vì Thanh Nhược ôm chén của Lương Kha còn đặt trước ngực nhắm hai mắt, nên anh mới cảm thấy cô ấy rất đói bụng......"
"Câm miệng!" Tiểu Địch quay đầu lại, bịt miệng anh ta kéo thẳng ra ngoài.


Hứa Tư Ngữ vừa muốn cười vừa cảm thấy lo lắng, nhưng mà mạng nhỏ của mình quan trọng nhất, nên phải chạy thôi.
Trong phòng bếp đã an tĩnh lại, không còn vang lên tiếng động gì nữa.


Lương Kha điều khiển xe lăn đi tới cửa, cô đang đứng đưa lưng về phía hắn, bên chân là một đống mảnh nhỏ lung tung hỗn độn.
Lương Kha nhẹ giọng cất tiếng, ngữ khí mang theo ý cười, "Lại đây."
Cơ thể Thanh Nhược cứng nhắc một chút, động tác thong thả xoay người.


Hắn ngồi trên xe lăn ngừng ở cửa, ánh mắt nhìn dưới chân cô, lời nói thực nhẹ, "Đừng dẫm lên."
"Ừm." Thanh Nhược mím môi, lướt qua mảnh vỡ đi về phía hắn.
"Ăn chưa no?" Thanh Nhược rất nhanh tiến đến trước mặt hắn, Lương Kha mở miệng hỏi cô.


Cô cắn cắn môi, tầm mắt cũng không biết đặt nơi nào, lắc lắc đầu thanh âm rất nhỏ, "Không phải."
Ngón tay Lương Kha gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.
Thanh Nhược bước lên, muốn đi đẩy xe lăn hắn.


Lương Kha cúi đầu, khụ một cái, thanh âm nhẹ nhàng mở miệng, "Thanh Nhược, bây giờ chính là thời cơ tốt, nếu bỏ lỡ...... Lần sau có lẽ hơi xa."
Thanh Nhược cúi đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu, nhìn không thấy mặt, cũng không rõ biểu tình, chỉ có đỉnh đầu đen nhánh mềm mại.


Cô cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng mình, "Lương tiên sinh, đây là có ý tứ gì?"
Lương Kha nắm tay đặt bên môi, "Khụ, cô cảm thấy sao?"


"Tôi cảm thấy!" Cô đột nhiên ngồi xuống, tầm mắt hai người lập tức giao nhau, trong mắt cô bùng lên ngọn lửa, mạnh mẽ đến nỗi cảm giác ánh lửa bắn ra bốn phía, cánh tay siết chặt hai bên tay vịn xe lăn hắn, có một bên, đặt tới trên tay hắn.
Lòng bàn tay cô, nóng, mồ hôi cực nóng.


Mu bàn tay hắn, nóng, lửa tình cực nóng.
Chạm vào nhau, cơ thể hai người đều có chút cứng nhắc, lại khống chế được tầm mắt không dời đi.
Lương Kha nhìn vào đôi mắt sáng đến đáng sợ của cô, trong lòng ngày càng ngứa ngáy, đến nỗi toàn bộ cơ thể hắn đều bắt đầu căng chặt.


Đã thế cô còn có sự khắc chế vào thời khắc cuối cùng, "Tôi...... Tôi không biết, anh nói cho tôi đi."
Để ông đây nói cho mẹ nó! Lương Kha đột nhiên đứng dậy, hận sự khắc chế của cô ch.ết đi được, cảm thấy nữ nhân lý trí thật mẹ nó là điều vô nghĩa nhất trên thế giới.


Xe lăn lật ở sau người, hắn kéo cánh tay cô đem người nhấc lên, khóa chặt eo cô, ôm cô lùi về sau hai bước ép lên trên ván cửa phòng bếp. Hô hấp cực nóng đã bắt đầu rối loạn.


Môi cô bị cắn, hôn đến hung ác lại vội vàng, lời nói hung tợn của hắn vừa thô bỉ vừa hừng hực lửa nóng, "Nói cho em cái gì, nói cho em là ông đây muốn ngủ với em sao."


Đầu lưỡi mang theo khí thế công thành đoạt đất chuyển đến vành tai cô, hô hấp nóng ẩm, giọng điệu tựa như dã thú sắc bén dữ tợn, "Thanh Nhược, Lương tiên sinh muốn ngủ với em." Cơ thể hắn áp xuống, thân hình cao lớn giữ chặt cô trên ván cửa không thể động đậy, "Không biết ý của em như thế nào?"


"Vụt." Thanh âm dây lưng hắn cởi ra.
**
Chờ cô nàng muộn tao này làm rõ?
Shit, đây thật là quyết định ngu xuẩn nhất của tôi.






Truyện liên quan