Quyển 7 - Chương 6: Long Tứ (6)

Thời gian đã trôi qua rất lâu, thế giới bên ngoài gần như đã không phải là dáng vẻ mà hắn nhận thức.
Nhưng mà không sao cả, có Thanh Nhược ở bên người.


Vừa thu thập được một giọt nước mắt, Thanh Nhược thật cẩn thận cho vào bình thủy tinh. Bọn họ ra ngoài cũng lâu rồi, đi qua quá nhiều nơi, Long Tứ phát hiện, những người bạn cũ của hắn, hoặc là kẻ thù, hay là những sinh linh quen thuộc, tên của họ đã biến mất trên thế gian này.


Rất nhiều sự tích về họ đã trở thành những câu chuyện được truyền lưu, con người đã bắt đầu thêm vào hai chữ truyền thuyết trước chuyện xưa của họ.


Hai người dừng lại ở miếu thổ địa, công công thổ địa nhỏ nhắn trẻ tuổi có lẽ là lần đầu tiên được nhìn thấy giống loài thần kỳ như tinh linh, từ đầu tới đuôi vây quanh Thanh Nhược với đôi mắt sáng lấp lánh.


Long Tứ ngồi trong lòng bàn tay Thanh Nhược, nàng đưa tay đến cạnh mép bàn, Long Tứ nho nhỏ lại vênh váo tự đắc nhảy xuống bàn, đôi mắt thâm trầm nhìn dáng vẻ sắp chảy nước miếng của thổ địa.
"Khụ." Người quá nhỏ, giọng cũng bé, hoàn toàn không khiến tiểu thổ địa chú ý.


Thanh Nhược chỉ là bỏ hắn xuống, vẫn tập trung nói chuyện với tiểu thổ địa, bọn họ vừa đến nơi này, dự tính còn phải dừng lại một thời gian rất dài thu thập nước mắt thất tình của con người, pháp thuật của tinh linh xinh đẹp cũng không cao cường, Long Tứ hiện tại chỉ là linh hồn tạm chuyển qua rối gỗ, pháp lực còn không bằng Thanh Nhược, đương nhiên phải xây dựng quan hệ tốt với thổ địa công công.


available on google playdownload on app store


Thanh Nhược ngồi trên ghế, thổ địa liền đứng bên chân nàng, dáng vẻ lùn lùn thật hòa ái, đầu và râu đều bạc trắng, chẳng qua so sánh với Thanh Nhược thì tuổi tác đúng là khá nhỏ. Tân thổ địa mới vừa nhậm chức còn chưa được trăm năm.


Long Tứ không cao hứng nhấp nhấp môi, đi đến bên người Thanh Nhược giơ tay kéo tóc nàng, hắn sức lực nhỏ, có kéo Thanh Nhược cũng không đau.
Nàng bận nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, "Làm sao vậy?"


Long Tứ nhấp nhấp môi không biết mở miệng như thế nào, đang suy nghĩ dùng từ, thấy hắn không nói gì, Thanh Nhược cũng không để ý đến hắn nữa, trực tiếp quay đầu lại nói chuyện phiếm với thổ địa.
Long Tứ trợn trắng mắt, nhìn hai người càng nói càng hăng, tức đến muốn nổ tung, lại giật tóc nàng.


Thanh Nhược tốt tính quay đầu một lần nữa, giơ tay vuốt tóc hắn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ trán hắn một chút, "Hả?"
Long Tứ dùng ánh mắt hình viên đạn liếc thổ địa cao tầm cái bàn đang đứng bên cạnh, giận dỗi mở miệng, "Nàng đừng nói chuyện với hắn."


Tiểu thổ địa không biết Long Tứ, chỉ cảm thấy hắn là một chú rối gỗ nhỏ, hòa ái cười rộ lên, còn chuẩn bị vươn tay xoa đầu hắn an ủi một chút, "Thì ra là cậu nhóc không cao hứng để Thanh Nhược cùng ta nói chuyện nha ~"


Thanh Nhược nhìn cái tay càng ngày càng gần lại của thổ địa, nhanh nhẹn dùng hai tay ôm Long Tứ đến trước người mình né tránh, quả thật không dám tưởng tượng nếu thổ địa hòa ái sờ soạng đầu Long Tứ, tên nhóc này sau khi thoát được có khi nào sẽ cắt tiểu thổ địa vô tội thành khoai tây lát hay không.


Tiểu thổ địa khó hiểu nhìn qua, Thanh Nhược cười cười, miễn cưỡng giải thích, "Hai ngày nay nó không thoải mái, không thích người khác chạm vào trán nó."
Tiểu thổ địa rất ngây thơ, ngơ ngác hỏi Thanh Nhược, "Không thoải mái?! Rối gỗ cũng biết không thoải mái á?"


"......" Long Tứ đã bắt đầu phun lửa trong lòng, trực tiếp lật người, vươn tay nắm lấy quần áo gần trong gang tấc của Thanh Nhược, nhảy dựng vào trong lồng ngực nàng, nơi đó có một cái túi nhỏ, là cố ý chuẩn bị cho hắn.


Long Tứ kéo kéo quần áo Thanh Nhược, lời nói bá đạo, "Đi thôi, không cần vô nghĩa với hắn."
Thanh Nhược xấu hổ, tiểu thổ địa còn đang ở trạng thái ngẩn ngơ.
Lúc này, ở trước cửa một căn nhà gần đó đột nhiên xuất hiện một công công thổ địa khác.


Ông ta chống gậy, mặc một thân quần áo trắng tinh, bước chân vẫn khá vững vàng, tiểu thổ địa quay đầu nhìn thấy ông ta thì thật kinh ngạc lại vui mừng, "Sư phụ! Sao người lại đến đây?"
"......" Thổ địa cũng có sư phụ, Thanh Nhược cảm giác mình được bổ sung thêm kiến thức.


Long Tứ chôn mặt vào lồng ngực nàng nghe thấy được tiếng bước chân quen thuộc, còn có tiếng chống gậy, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức hừ lạnh, "Ngươi còn chưa ch.ết nha."
Một chút cũng không lễ phép.


Công công thổ địa ở đối diện đang đi tới lại không hề bực, cười tủm tỉm nhìn hắn lại ngẩng đầu ngó qua Thanh Nhược, vuốt chòm râu bạc trắng thật dài của mình, "Nhờ phúc của ngươi, lão nhân còn có thể sống thêm một trăm ngàn năm nữa."
Long Tứ lại hừ một tiếng, quay đầu nhìn chỗ khác.


Hiển nhiên, hai người này biết nhau, còn có chút sâu xa.
Tiểu thổ địa cho dù có ngây thơ đến mấy thì lúc này cũng đã nhận ra Long Tứ không phải rối gỗ gì cả, tức khắc sợ hãi trốn phía sau sư phụ không dám nói nữa.
Thanh Nhược hữu hảo cười cười với họ.


"Thanh Nhược, ta có thể nói chuyện một mình với hắn không?" Lão nhân nhìn Thanh Nhược hỏi, lễ phép mà chân thành.
Thanh Nhược cúi đầu nhìn Long Tứ, hắn tuy rằng mặt đầy khinh thường, nhưng lúc nghe thấy lời này lại không mở miệng cự tuyệt.


Nàng gật gật đầu, ôm Long Tứ vào lòng bàn tay đặt lên bàn, "Ta ra ngoài, một lát nữa lại vào."
Long Tứ đứng trên bàn, đôi tay nho nhỏ chắp sau lưng, ánh mắt nhìn nàng, tựa như vẫn là dáng vẻ cự long uy nghiêm mà nàng quen thuộc nhất, gật gật đầu, giọng điệu ôn hòa nói với nàng, "Đừng chạy loạn."


"Ừm, ta biết."
Thanh Nhược và tiểu thổ địa cùng nhau ra cửa, tiểu thổ địa vừa rồi có chút hoảng sợ, khi đi cùng Thanh Nhược thì không còn dáng vẻ ríu rít lúc trước, một câu cũng không dám nói, Long Tứ nhìn thân ảnh hai người biến mất mới thu hồi tầm mắt.


"Nói đi, những tên ch.ết tiệt đó ch.ết hết rồi đúng không?"
Thanh Nhược vừa đi, Long Tứ đứng ở trên bàn, ánh mắt đầy sự tàn bạo và ngoan tuyệt, lời nói có sự mềm mại của rối gỗ, giọng điệu lại lạnh băng.


"Ai." Thổ địa thở dài, đi đến mép bàn ngồi xuống, đặt gậy bên cạnh, "Long Tứ, sao phải như vậy, đến bây giờ đã bao lâu rồi."
Long Tứ nhìn sang, không nói lời nào.


Thổ địa nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, "Kể cả ngươi vẫn chưa hết giận, cũng phải nghĩ cho nàng có đúng không, pháp thuật của tộc Tinh Linh không được cao cường."
Long Tứ cười rộ lên, nụ cười trào phúng lại tà khí, "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, sao ta có thể lại một lần nữa tái phạm sai lầm năm đó."


Thổ địa nhìn hắn, đôi mắt rất bé, thân mình cũng rất nhỏ, đứng ở trên bàn, khí thế lại cao ngất trời, "Ngươi, ngươi không sợ lại kinh động đến Thiên Đạo......"


Ông ta còn chưa dứt lời, Long Tứ đã cắt ngang, thanh âm rất bình thản, "Hiện tại trên thế gian này, Thiên Đạo còn có thể làm được gì?" Hắn quay đầu nhìn về hướng Thanh Nhược vừa mới rời đi, "Sự tức giận của ta đã sớm tiêu tan, tất cả nỗi hận cũng đã biến mất ở nơi Biển Đen vô tận."


"Thế thì lại vì cái gì?"
Long Tứ quay đầu nhìn ông ta, nhẹ nhàng mỉm cười, "Cho dù có đến ch.ết thì có lẽ ngươi cũng không hiểu được. Bởi vì có yêu, cho nên lại có hận."
Hắn không nói thêm lời nào cả, xoay người không nhìn thổ địa nữa.


Thổ địa ở phía sau hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài nặng nề, lấy từ trong lồng ngực một thứ đặt lên bàn.
"Không ít người đều đã biết chuyện ngươi sắp thoát ra, có người tìm ta nói chuyện tình nghĩa, nói ta và ngươi tốt xấu còn có chút liên lụy."


"Nhưng mà......" Thổ địa mím môi, "Ta cũng chỉ là thử xem."
Ông ta đứng dậy đi ra ngoài, cuối cùng đến cửa lại xoay người lại, "Ta thấy cô bé kia là lương thiện thật lòng. Nếu ngươi có để ý đến nàng, cũng là phúc phận của ngươi, còn những chuyện đã rồi, có thể cho qua thì cho qua đi."


Thổ địa đi mất.
Long Tứ lại đứng một hồi lâu mới xoay người lại.


Một cái chai kích cỡ như thân hình hiện tại của hắn, chứa đầy nước mắt, nước mắt của con người, con người chỉ nhìn thấy một màu sắc như nhau, nhưng trong mắt bọn họ thì thật ra lại không giống nhau, mỗi một giọt nước mắt, có một màu sắc đại biểu cho cảm xúc của nó, tình cảm càng dày đặc, màu của nước mắt càng đậm.


Thổ địa này là năm đó hắn thuận tay cứu được, khi ấy cao cao tại thượng, tùy tiện ném một món linh vật cho ông ta, thế mà không chỉ không ch.ết, mà còn kéo dài được rất nhiều thọ mệnh.
Hiện tại những việc này, không biết là báo ơn hay là vì muốn khuyên bảo mà lấy ra tâm ý.


Một lát sau Thanh Nhược từ bên ngoài tiến vào, chỉ có một mình nàng, không có tiểu thổ địa ngốc nghếch kia.


Nàng thấy hắn đứng trên bàn, bên cạnh là một lọ nước mắt thất tình, ánh mắt trước tiên không phải vui sướng, mà là dịu dàng đầy lo lắng nhìn qua. Đong đầy trong mắt chỉ có hắn, đi đến trước bàn ngồi xổm xuống ngang tầm với hắn, vươn ngón tay tới, "Long long ~"
Mềm mại gọi hắn.


Long Tứ cảm giác cả thân mình rối gỗ đều mềm như bông, duỗi tay đặt lên ngón tay nàng.
Hắn dịu dàng cười cười, "Ngoan ~ năm đó ta có ơn với ông ta, đây là cảm tạ."


Lúc này nàng mới vui vẻ lên, "Nếu là như vậy, thì đủ rồi." Nàng lấy từ trong túi ra lọ nước mắt thất tình lúc trước bọn họ thu thập được, mấy cái bình thủy tinh đặt một loạt cạnh nhau, bên trong là nước mắt đủ mọi màu sắc sáng lấp lánh.


"Đủ rồi." Nàng nhìn mấy cái chai lặp lại một lần nữa, rồi sau đó gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy."


Nước mắt nàng lộp bộp trượt xuống theo gương mặt tinh xảo, Long Tứ mở tay ra, đón lấy. Nước mắt của sự vui sướng, lộ ra ánh sáng như hồng ngọc, nhưng bên trong lại lẫn màu lam khổ sở. Long Tứ cong cong môi, cúi đầu hôn lên nước mắt trong lòng bàn tay.


Đã từng tâm tâm niệm niệm đều là cởi bỏ trói buộc, thoát ra thoát ra, gần trở thành chấp niệm duy nhất của hắn.
Hiện tại lại đột nhiên không có cảm giác gì nữa.


Tất cả mọi thứ đã trở nên có thể có có thể không, pháp lực và sự tự do cũng chỉ là vật ngoài thân, thế giới của hắn đã ở tại bên người, giơ tay liền có thể với tới, mở mắt ra chính là nụ cười của nàng, tồn tại, chỉ cần như thế này, những thứ khác đều biến thành lựa chọn có thể thay đổi.


"Ngu ngốc."
Long Tứ bước tới, hai cánh tay nho nhỏ giữ cằm nàng, nhón mũi chân hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, "Tim ta đau lắm, đừng khóc."
"Được."


Phù văn rườm rà nghiêm ngặt trên xích sắt dần dần tan rã trong nước mắt, ánh sáng vàng rực chói mắt từ từ biến mất, vùng biển xanh thẳm tràn ngập ánh vàng vụn vỡ, đẹp đến gần như không chân thật, tựa như là cảnh trong mơ.


Trói buộc tiêu trừ, xích sắt kiềm chế thân thể hắn bắt đầu rung động, Thanh Nhược đứng ở nơi rất xa mà nhìn.
Hắn thả lỏng tinh thần, đong đưa thân rồng thật lớn, sóng biển hung mãnh vọt tới lại cuộn đi, sóng to gió lớn khiến toàn bộ biển sâu đều đang kịch liệt run rẩy.


Phảng phất giống như sấm sét chấn động không gian, hùng hổ muốn đánh vỡ mọi thứ.
Xích sắt thô tráng bùm bùm vỡ vụn, thân mình hắn đong đưa trong biển sâu.


Nước biển dâng lên mang theo tầng tầng lớp lớp những ngọn sóng cuồn cuộn, không trung nổi lên hơi nước, biển sâu dao động kịch liệt dẫn tới toàn bộ hải dương đều dậy sóng, trên mặt biển cũng đang sóng gió ầm ĩ, tiếng sấm và hơi thở của rồng giao điệp trên bầu trời, trong lúc nhất thời có loại cảm giác hoảng sợ khi thời không tan vỡ.


Long Tứ bay vụt lên, thân rồng thật lớn gần như che trời.
Trong khoảnh khắc bay lên không trung, nơi bị xích sắt khảm sâu vào nháy mắt lành lại, vảy rồng kim quang lộng lẫy ngày càng rực rỡ lấp lánh.
Hắn lẻn vào biển sâu, hóa thành hình người.


Thanh Nhược của hắn còn đứng trong lòng biển mãnh liệt, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi hắn bị giam cầm lúc trước.


Sóng biển cuồn cuộn ở giữa khiến nước biển biến thành một bức tường nước, cản trở tầm mắt khiến nàng nhìn không được rõ lắm. Nàng chỉ có thể thẳng tắp đưa mắt về phương hướng kia.
Long Tứ rón rén đến gần từ phía sau nàng.
Dang hai cánh tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.


Biển sâu cuồn cuộn xung quanh dường như nháy mắt an tĩnh lại.
Hắn trời sinh là bá chủ hải dương, toàn bộ biển cả đều ngoan ngoãn yên lặng dưới sự khống chế của hắn.


Hắn cúi đầu, tựa cằm vào đầu vai nàng, hình người của hắn có một mái tóc dài màu ngân bạch, rũ xuống xen lẫn vào tóc nàng, phân không rõ là của ai.
Nàng mỉm cười, đặt tay lên bàn tay ôm ngang hông mình của hắn, "Long long."
"Ừ, ta đây."
**
Nàng rốt cuộc,
Ở trong lồng ngực ta.






Truyện liên quan