Quyển 11 - Chương 2: Ung khôn đế (2)
Đế đô của Kinh Hành quốc ở hướng bắc của Trung Bộ, tuyết vào đông rơi hơi muộn.
Xử lý chính vụ xong, Ung Khôn Đế đứng dậy mang theo Đức Chí ra khỏi chính vụ điện, đêm qua tuyết không lớn, tuyết trên đường đi đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, bởi vì trời lạnh, một tầng tuyết phủ trên mái hiên, trên đỉnh tường cũng chưa tan, nội lực ngưng thần, đảo qua liền có thể nhìn thấy một lớp băng mỏng trong suốt đọng trên tuyết.
Thế giới sạch sẽ thuần tịnh.
Mùa đông, lương thực của người Hồ chiếm cứ thảo nguyên phía bắc bị giảm mạnh, đội quân tinh nhuệ của Kinh Hành đang đi áp tuyến ở phía trước, tiền tuyến có quần áo giữ ấm, có lương thảo sung túc, có than củi dồi dào không ngừng được vận chuyển qua.
Trước đầu xuân năm sau, sẽ ập xuống Bắc Hồ.
Kế hoạch đều chuẩn bị sẵn hết trong đầu, tâm trạng của Ung Khôn Đế không cần phải suy đoán, vô cùng tốt.
Hỉ mai của Hi Nhi, nơi sâu trong Ngự Hoa Viên là vườn mai được cố tình thiết kế riêng, có nội lực trong người, cũng không sợ cái lạnh, mỗi mùa hoa mai nở, Ung Khôn Đế xử lý chính vụ xong sẽ đi dạo một vòng.
Đường xá rất yên tĩnh, thói quen này tất cả mọi người trong cung đều biết được, cũng không có cung phi nào lại âm mưu ở chỗ này trình diễn ngẫu nhiên chạm mặt, nguyên nhân không cần nói nhiều, vết xe đổ cũng đủ thảm thiết để mọi người khắc cốt ghi tâm.
Ngự Hoa Viên nằm ở hướng bắc, năm giác quan của Ung Khôn Đế nhạy bén hơn người, trong không khí ngoài hương vị thanh lãnh đến dường như sạch sẽ thuần tịnh nhất thiên địa của bông tuyết, xen lẫn một chút hương mai thanh u kiêu ngạo, còn có, mùi rượu thanh đạm.
Đức Chí đi theo hắn từ nhỏ, ở trước mặt Ung Khôn Đế vĩnh viễn là dáng vẻ hắn là trời hắn là đất, nhưng thật ra công phu tự thân cũng đủ uy hϊế͙p͙ một số người.
Thấy Ung Khôn Đế ở phía trước dừng bước, cũng ngưng thần ngửi ngửi hương vị trong không khí.
Mùi hương lẫn vào không phải hương mai sau Ngự Hoa Viên.
Ung Khôn Đế không quan tâm đến hậu cung, Ngự Hoa Viên vốn là nơi ngắm cảnh đẹp qua các đời. Vì vậy, một thế hệ này gần như muốn trở thành nơi quạnh quẽ nhất trong hoàng cung, chủng loại hoa vốn không nhiều lắm, hơn nữa vào đông, tuyết vừa rơi xuống một trận, khắp nơi đều là một màu trắng xóa. Nào còn có bóng dáng của hoa nữa.
Đến nỗi khu vườn mai kia, Ung Khôn Đế không thích người khác tới gần, tuy không có nói qua, nhưng đây là quy củ bất thành văn mà mỗi người đều nhớ kỹ trong hoàng cung, cho nên hoa mai bên trong tùy ý sinh trưởng, có lớn lên dã man hoành hành, cũng có uể oải không phấn chấn.
Thật ra hoa cũng giống người, hương hoa giống như mùi cơ thể, ngửi thì có vẻ không khác gì nhau, nhưng cao thủ nội lực cao cường khi ngưng thần có thể phân biệt một ít.
Hiện tại hương hoa mai và hương rượu thanh đạm hòa lẫn vào nhau rất khiến người ta thoải mái, cảm nhận cụ thể, thật giống như trong trí nhớ hiện lên hương vị mỹ thực hồi nhỏ thường ăn, thoảng qua, biết mình thích, nhưng lại như sợi tơ mờ mịt không thể nắm bắt được.
Đức Chí sau khi ngưng thần phân biệt thì không có động tác nào khác, tận chức tận trách tập trung tất cả ánh nhìn chăm chú vào bóng dáng vàng tươi của Ung Khôn Đế.
Ung Khôn Đế nhấc chân, dẫn Đức Chí đi về phía nơi hương rượu tỏa ra.
Hoàng cung của Kinh Hành quốc không tính là rất lớn, nhưng phạm vi tuyệt đối không phải nhỏ, hai người giống như đi bộ không nhanh không chậm, nhưng thân ảnh mơ hồ, rõ ràng chỉ là một bước, lại dường như đã cách ba bước.
"Bệ hạ, bên này là cung điện dành cho sứ thần."
"Ừ." Dứt lời, hai người đã tới cửa.
Rất rõ ràng có thể nhìn ra, bảng tên cung điện là mới treo lên không lâu.
Ba chữ nằm trên tấm bảng màu gỗ nhạt, "Thanh Minh Điện", nền vàng, mặc dù liếc mắt qua một cái thì là chữ đen, nhưng nếu nhìn kỹ lại, nơi ánh mặt trời chiếu lên lại phản xạ ánh sáng kim sắc nhỏ vụn.
Chữ viết khí khái lưu loát, bay bổng nhẹ nhàng, ngạn ngữ nói nét chữ nết người, ít nhất chữ một người có thể nhìn ra một nửa tâm tính của người viết, lực đặt bút có thể xem tính tình ôn hòa hay táo bạo, tốc độ viết có thể phán đoán do dự không quyết đoán hay là cương nghị quả quyết, khoảng cách giữa các chữ có thể hình dung trình độ dễ với người dễ với mình, mà nét chữ cuối cùng, có thể biết tính kiên nhẫn và trình độ tĩnh tâm.
Đôi mày sắc bén của Ung Khôn Đế nhẹ nhàng nhíu nhíu, chữ này, không phải Cung thủ phụ viết, hơn nữa chỉ đơn thuần nhìn chữ, một nửa triều thần của hắn đã bại trận.
"Thanh Minh Điện". Cháu gái bảo bối của Cung thủ phụ, hắn vẫn biết được tên, Thanh Nhược, chói lọi như vậy thêm chữ Minh liền trở thành tên cung điện, kiêu ngạo, còn không kiêng nể gì.
Nếu lời Cung thủ phụ trước đây là thật, nàng làm ầm ĩ đòi tiến cung, vậy thì với người tính tình như vậy, tiến cung gần ba tháng hắn chẳng quan tâm, hẳn đã sớm đi chính vụ điện cầu kiến.
Nhưng ba tháng qua, nàng bên này một chút động tĩnh cũng không có, yên ắng đến nỗi trong hoàng cung sắp quên mất chuyện cháu gái đích tôn bảo bối của Cung thủ phụ tiến cung.
Hiển nhiên...... Sự tình có phân đoạn sai, Cung thủ phụ không có can đảm trắng trợn táo bạo khi quân như vậy, ít nhất, bản chất của một số việc không giống những gì hắn nghe được.
Thân ảnh màu vàng tươi quá mức đặc biệt, độc nhất vô nhị tại Kinh Hành quốc này, huống chi người nọ khí thế uy nghi, chỉ là khoanh tay đứng mà đã cho người ta cảm giác thản nhiên tự tại.
Thanh Nhược từ trên ghế đứng dậy, dẫn theo một chúng cung nhân hành lễ vấn an, "Cung Thanh Nhược bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an."
Ung Khôn Đế đứng ở cửa đại điện, hơi cúi đầu nhìn qua, tư thế hành lễ rất tiêu chuẩn, bên trong mặc màu xanh biển nổi bật, bên ngoài khác áo hồ nhung trắng, nhưng động tác uốn gối hành lễ không chỉ ưu nhã tiêu chuẩn, thậm chí vạt hồ nhung cũng chưa rơi xuống đất.
Câu vấn an cũng phù hợp khí độ của quý nữ, giọng mềm mại mà trong trẻo, từng câu từng chữ không nhanh không chậm, phát âm rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Tâm tư dạo qua một vòng, cũng chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt, "Đứng dậy đi."
"Tạ bệ hạ."
Tự nhiên hào phóng cùng cung nhân đứng dậy, tầm mắt dừng trên mặt hắn, lại không nhìn thẳng vào mắt hắn, đây là điểm đặt tầm mắt cung kính nhất.
Ung Khôn Đế đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, người này không phải đẹp nhất, nhưng xác thật, trong nháy mắt hắn đã hiểu Cung thủ phụ nửa đời mưa máu gió tanh trên triều đình vượt lên nhiều người vì sao lại cưng chiều nàng đến cực điểm.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt tự nhiên hào phóng mang theo chút ý cười thuần khiết mềm nhẹ xen lẫn sự tôn kính, không hề vượt giới hạn hay nhiễm chút si mê ái mộ nào.
Chỉ liếc mắt một cái, Ung Khôn Đế liền chắc chắn, tin tức đúng là có sai sót.
Nhưng sai ở phân đoạn nào, bây giờ không phải lúc truy cứu.
Thanh Nhược tránh người làm một tư thế mời, "Bệ hạ, thần nữ đang nấu rượu gạo, bệ hạ có hứng thú nếm thử không ạ?"
Phía sau nàng không xa, có một cái đình nhỏ, nói là đình nhỏ, cũng không hẳn vậy, bởi vì xung quanh là dây đằng xanh tươi quấn quanh thân cột, mà giữa các cột là pha lê trong suốt, có điều nhìn xuyên qua, pha lê kia có chút mơ hồ, bên trong nhìn ra chắc sẽ không như vậy.
Vài cửa sổ nhỏ được mở ra, hiện tại "cửa chính" cũng mở, có thể nhìn không sót một thứ gì bên trong.
Bố trí giống một tẩm điện nhỏ, chẳng qua có đài đàn, một chiếc bàn thật lớn ở giữa, xung quanh trồng một loài hoa nhỏ hồng nhạt.
Hiện tại ở giữa bàn đặt một bàn cờ, một bên đang nấu rượu gạo.
Thoạt nhìn, vô cùng không tồi.
Ung Khôn Đế nhấc chân bước vào, nhìn một lượt liền biết đây là mùi vị lẫn trong hương mai, sân này hoa mai không ít, chẳng qua tất cả đều là mai trắng, bị tuyết phủ một cái, không nhìn kỹ thì không rõ bóng dáng đâu cả, chỉ là mai trắng tuy không dễ thấy, nhưng mùi hương sau khi tuyết rơi xuống là tuyệt vời nhất.
Ung Khôn Đế đi vào đình đầu tiên, liền phát hiện bố cục bên trong, hắn ở ngoài kia chỉ nhìn qua cửa nên không rõ, bên trong thật ra lớn hơn nhiều, hơn nữa pha lê xung quanh bên ngoài nhìn vào mơ hồ, nhưng từ trong nhìn ra ngoài đúng là vô cùng rõ ràng.
Thanh Nhược đã đi vào theo, vị trí chủ tọa tất nhiên nhường cho Ung Khôn Đế.
Nàng ngồi ở ghế nhỏ đối diện, tự mình dùng nước nóng rửa chén rượu cho hắn, mà rượu gạo không chỉ rót cho Ung Khôn Đế, còn đưa qua Đức Chí.
"Bệ hạ."
"Đức công công."
Đức Chí đi theo sau Ung Khôn Đế, cạnh bàn lớn có một loạt ghế dựa, cũng vô cùng thoải mái, dường như chuyên chuẩn bị cho những người đi theo chủ tử như hắn, nhịn không được nhìn kỹ cánh tay mảnh khảnh thon dài đưa chén rượu cho hắn, động tác rửa chén rượu vừa rồi tuy đơn giản, nhưng cũng có chút bí quyết. Vị Cung Thanh Nhược này thực hiện, tự nhiên lưu loát đầy mỹ cảm, quả thật tựa như đang vẽ tranh.
"Làm phiền Cung tiểu thư."
Trong khoảng thời gian ngắn, Ung Khôn Đế đúng là đã cho nàng đánh giá rất cao.
Nhiệt độ trong đình và bên ngoài khác hẳn nhau, Ung Khôn Đế quay đầu nhìn nhìn liền biết cơ chế, không gian ấm áp theo nguyên lý tương thừa*, chẳng qua nơi này của nàng hiển nhiên là áp dụng vô cùng tốt.
*Nguyên lý tương thừa:
Sau khi bận rộn một hồi, Thanh Nhược mới cười cười với Ung Khôn Đế, thuần tịnh, trong sáng, không có sợ hãi, cũng không có mê luyến, chỉ như con dân đối với hoàng gia bọn họ, sự tôn trọng sùng kính thành tín nhất.
Ung Khôn Đế nhịn không được thả lỏng tinh thần, nâng chén rượu bạch ngọc lên nhấp thử một ngụm.
"Rượu ngon." Hai chữ, thật ngắn gọn hữu lực.
Đức Chí cũng không nhịn được mà nâng chén rượu lên nếm nếm, hương vị ra sao, mà có thể khiến bệ hạ khen một câu ngon.
Thanh Nhược mi mắt cong cong, ngồi đối diện hắn, "Vinh hạnh của thần nữ."
Vào đông, nấu cây hu-bơ-lông* thơm ngát phòng.
*Hu-bơ-lông (hoa bia, tiếng Pháp - Houblon, tiếng Anh - Hops): là nguyên liệu cơ bản để sản xuất bia sau đại mạch, khiến bia có vị đắng dịu, hương thơm rất đặc trưng, làm tăng khả năng tạo và giữ bọt, tăng độ bền keo và ổn định thành phần sinh học của sản phẩm.
Đôi mắt thanh lãnh hàng năm của Ung Khôn Đế in lại một chút độ ấm.
Trong tầm tay chính là bàn cờ, đánh được một nửa, Ung Khôn Đế nhìn lướt qua, không phải tầm thường.
Hắn hỏi nàng, "Tự mình hạ?"
Thanh Nhược gật gật đầu, cũng uống một ngụm rượu, động tác có sự tự tin duyên dáng của thiếu nữ lại không làm ra vẻ, nghiêng nghiêng đầu hỏi hắn, "Không biết có thể được Hoàng Thượng chỉ điểm một chút hay không?"
Ung Khôn Đế cũng thường xuyên chơi cờ một mình, vào đêm khuya yên tĩnh, hoặc sáng sớm khi trời gần sáng.
Trên bàn cờ, quân trắng hơi rơi vào thế yếu, Ung Khôn Đế chọn quân trắng, trực tiếp dùng động tác trả lời vấn đề của nàng.
Thanh Nhược cười cười cầm quân đen lên.
Trước khi vào đình, nàng đã phân phó Như Ý và Linh Lung, lúc này hai người khẽ khàng tiến vào hành lễ, dâng điểm tâm, rồi sau đó Như Ý ở sau người đợi lệnh, Linh Lung ngồi xuống cạnh đài đàn.
Tiếng đàn mềm nhẹ vang lên, Ung Khôn Đế giương mắt nhìn lướt qua, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của tiểu cô nương đối diện kẹp quân cờ đen, đang nhìn kỹ bàn cờ, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt lại luôn chứa ý cười nhàn nhạt, tựa hồ đan xen ánh sáng ấm áp giữa trời đông.
Vừa bắt đầu hai người đều chơi hơi chậm, càng về sau ngược lại càng nhanh, Thanh Nhược đã bị Ung Khôn Đế đẩy vào thế bí, thần sắc rất nghiêm túc, nhưng vẫn không lên tiếng, hương thơm ngọt nhẹ của rượu gạo thoang thoảng trong không khí, Như Ý cứ đứng một bên rót rượu, tiếng đàn cũng luôn êm đềm.
Một kích cuối cùng.
Phân định thắng thua.
Thanh Nhược buông quân cờ cũng không hề do dự, thiệt tình thực lòng, "Bệ hạ thắng, thần nữ học nghệ không tinh."
Ung Khôn Đế nhìn nàng, giữa hai người cách một cái bàn, thật ra không xa, trên trán nàng có vài giọt mồ hôi li ti, tình thế vừa rồi đúng là bị hắn ép phải nóng nảy, nhưng lâm vào cảnh ch.ết cũng không nhận thua, lại ở lúc phân thắng bại cuối cùng nhanh nhẹn lưu loát buông quân cờ xuống.
Hiện tại mở miệng, giọng nói đã là trong trẻo mềm mại, mang theo tất cả những điều tốt đẹp của riêng thiếu nữ 16 tuổi.
Mắt đen tròn sáng trong, có ý cười, và cả ý chí chiến đấu không muốn chịu thua.
Học nghệ không tinh.
Nếu là tổ phụ của nàng, có lẽ thắng thua khó nói, nhưng những vị lão thần khác trong triều đình chưa tới năm người có thể chống chọi một thời gian dài như nàng.
Khóe miệng Ung Khôn Đế hơi cong lên, "Lần sau muốn thắng chứ?"
Thanh Nhược gật đầu thật mạnh, muốn thắng, sao lại không muốn, chỉ cần có thi đấu, không ai mà không muốn thắng cả.
Ung Khôn Đế khe khẽ thở dài trong lòng, vị Cung Thanh Nhược này, nếu là binh sĩ, trên triều đình này nhất định có một vùng trời của nàng, có lẽ còn sẽ là người hắn bồi dưỡng để trở thành quân vương.
Gặp mặt một lần, cho nàng đánh giá cao như vậy, bản thân Ung Khôn Đế cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng không phải là quá kinh ngạc.
"Thái phó có viết một quyển tâm đắc về cờ nghệ của trẫm, một lát nữa trẫm phái người đưa tới cho ngươi."
Thanh Nhược xán lạn nở nụ cười, dựa theo lễ tiết tinh tế của nàng, hiện tại nên hành lễ tạ ơn với hắn, nhưng nàng không có, chỉ là đón lấy bầu rượu trong tay Như Ý rót cho mình và hắn, giọng nói ấm thêm hai phần, "Cảm ơn bệ hạ."
Hắn vẫn chưa chắc chắn ban thưởng, nàng cũng không hành lễ.
Ung Khôn Đế gật gật đầu, nàng vừa rót đầy rượu, hắn liền nâng lên uống một ngụm, uống không nhiều lắm, nhưng hiển nhiên, tinh thần của vị đế vương giờ phút này đang thoải mái.
Ván cờ của họ kết thúc cũng là lúc tiếng đàn bên kia dừng lại, thị nữ yên yên lặng lặng mà ngồi, tuy diện mạo cũng xem như tinh xảo thuần tịnh, nhưng có lẽ chưa bao giờ tiếp xúc với đế vương, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau cũng chỉ có vâng theo mà không còn gì khác nữa.
Đức Chí lại nhìn vị đế vương tâm tình thoải mái đến mặt mày giãn ra, trong lòng khó tránh khỏi tôn trọng Thanh Nhược, đồng thời cũng thêm giữ gìn.
Thanh Nhược ở chung với đế vương, không hề có một tia ái muội nào, cho dù hai người còn vấn đề thân phận không rõ ràng. Nhưng mà lại tự nhiên như vậy dẫu là lần đầu tiên gặp mặt.
Đế vương hôm nay, chắc là có cảm giác quen biết được một người bạn.
Sinh ra trong hoàng gia, con đường đoạt được mục đích đầy máu tanh, sau khi trở thành đế vương không ai với tới rồi lại ngồi lên vương tọa lạnh lẽo.
Hai chữ bạn bè này, đừng nói trong nhận thức của Ung Khôn Đế, ngay cả đối với Đức Chí từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện qua.
Hôm nay, không biết vì sao, cái từ này cứ như vậy đâm sâu vào tâm trí.
**
Cung Thanh Nhược.
Thích hợp làm bạn bè.
Điều đáng tiếc duy nhất là không phải thân nam nhi.