Quyển 2 - Chương 74: Trí tuệ viễn cổ

Cũng vào lúc này, thủ vệ không ngừng đi xa, Trình Bình trầm mặc nhìn bóng lưng hắn.


Trong thời gian này không ai lên tiếng, Hoàng Linh Vũ nằm úp trên mặt đất ẩm ướt, mái tóc dài phủ kín gương mặt y. Cho nên không ai chú ý thấy tay y đang khéo léo nhẹ nhàng đặt bên môi. Không ai chú ý thấy, nhờ mái tóc dài che giấu, y lặng lẽ lấy từ trong miệng ra một vật cực mỏng cực cứng cũng cực bén nhọn, mà sau đó nhẹ nhàng nắm giữ trong tay.


Đích thật, trong tù ngục cái gì cũng không có, ngay cả bình sành đựng nước cũng là hàng thô thấp kém, cho dù đập thành mảnh vỡ cũng không thể nào rạch người bị thương. Mộ Dung Nhuệ Việt cho phép người khác mang đá cuội đến cho y, cũng là vì viên đá tròn nhẵn không có lực sát thương, hơn nữa không dễ dàng giấu trên người. Nhưng những điều này không gây trở ngại y tìm phương pháp tự cứu mình.


Cho đến khi thủ vệ đi không còn bóng dáng, Trình Bình mới quay người nhìn Hoàng Linh Vũ nằm úp sấp dưới đất.


Trong tù ngục vì phòng ngừa dịch bệnh, mỗi tuần (*10 ngày) đều sẽ phân phát cho tù phạm y phục thay đổi và nước để tẩy rửa thân thể. Nhưng từ sau khi Hoàng Linh Vũ phát điên, thì ngay cả những chuyện đơn giản này cũng đều quên mất phải làm thế nào. Lão y chính phụ trách bảo vệ tính mạng của y, khi y ngủ sẽ giúp y tẩy máu và mồ hôi, nhưng một khi y tỉnh rồi, thì lại như con cẩu điên mắc phải bệnh dại, thấy bồn nước lớn liền vừa kêu vừa la, vừa bò vừa lết đến góc phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, ngay cả nước uống cũng nhất định phải đựng trong chén nhỏ đưa cho y. Hiện tại, mái tóc xen sợi bạch rũ xuống rối loạn bất kham, ngay cả trên cổ trên mặt cũng đều là một mảng bẩn thỉu trắng đen lẫn lộn.


Sa sút như thế, tựa như từng tương thức.
Rất lâu, đột nhiên hắn lấy từ trong ống tay áo ra một túi da bò nhỏ, tùy tiện ném ra, nhất thời nhiễm máu đỏ khắp mặt đất. Hoàng Linh Vũ thầm kinh sợ, nhưng Trình Bình đã cong lưng xuống, thoát tầng ngoài cùng của bộ tù y trên người y xuống.


available on google playdownload on app store


Trong thoáng chốc ngắn ngủi, trong lòng Hoàng Linh Vũ chuyển qua rất nhiều ý niệm. Y không biết Trình Bình đang tính toán cái gì. Đối phương tiếp cận phạm vi tấn công của y như thế, chính là thời cơ hạ thủ tốt nhất. Nhưng vừa rồi thấy hắn ném túi huyết dịch đi, Hoàng Linh Vũ đã ẩn ẩn đoán được ý đồ của hắn ta. Hơi thở của y trở nên càng lúc càng chậm rãi xuy yếu, nắm chặt vật trong tay. Không chút động đậy.


Một kiện ngoại y rất nhanh đã bị Trình Bình xé nát thành mảnh vụn, tùy tiện ném ra mặt đất phía sau, hắn mới lại vác Hoàng Linh Vũ lên vai. Nhưng khi hắn vừa định đi, động tác đột nhiên ngừng lại, bước chân vừa cất lên cũng nhanh chóng thu về.


Xoay người, ở nơi rất xa rất xa, ở nơi hầu như bị rừng cây hoàn toàn che phủ, không biết bắt đầu từ lúc nào đã có một người đứng vô thanh vô tức. Hắn nhận ra, người đó là người bên cạnh đại điện hạ__ Đoàn Hầu Nhi.
Trình Bình đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực.


Đoàn Hầu Nhi cười một tiếng, thân hình phủ triển, đã đến trước mặt hắn, Đoàn Hầu Nhi quét mắt nhìn máu dưới đất, chậm rãi hỏi: “Trình lão đệ sớm như vậy đã đến đây rải máu, thật có hưng trí a!”


Trình Bình sầm mặt đặt Hoàng Linh Vũ xuống, để y tựa vào gốc cây mềm nhũn ngồi xuống. Người đột nhiên xuất hiện trước mắt này và người mà hôm đó Mộ Dung Nhuệ Việt thấy được căn bản không giống cùng một người, Đoàn Hầu Nhi trước mặt chủ tử, cong lưng quỳ gối, tự xưng vi nô, Đoàn Hầu Nhi hiện tại, vẻ mặt cười nhạo, xuân phong đắc ý.


“Không biết Trình lão đệ muốn mang y đi đâu?”


Trong trầm tịch, Trình Bình đáp: “Cho dù không giết y, ngươi cho rằng y có thể sống bao lâu? Hai gối bị gãy, thần trí không rõ, lại ở nơi hoang dã vắng vẻ này. Ta chỉ muốn làm thử nghiệm, xem thử một người thế này, có thể kiên trì nhẫn nại đến trình độ nào mà thôi.”


“Cho nên, ngươi dùng máu giả giả tạo thành chứng cớ y đã bị giết, sau đó mang y vào nơi rừng núi càng hoang dã vắng vẻ hơn, sau đó ngày ngày tới xem thử y tự sinh tự diệt thế nào?”


Trình Bình trầm mặc. Đáp án này tuy không xa nhưng cũng không gần, hắn tuy cứu Hoàng Linh Vũ, nhưng sẽ không cho y điều kiện trị liệu tốt. Tuy hắn chuẩn bị thả Hoàng Linh Vũ vào sơn lâm, nhưng cũng không chuẩn bị sẽ ngày ngày chạy tới xem kết cục của y. Hành động của hắn, chẳng qua chỉ là một ý niệm lương thiện ngẫu nhiên xuất hiện, cũng có thể chỉ xuất phát từ một loại phản kháng khi đã chán ghét cuộc sống rồi.


Cho dù là con chó từng bị hắn cắt đứt hai chân, cuối cùng hắn cũng không giết ch.ết nó, mà vứt nó ở đầu đường cho nó tự sinh tự diệt. Nhưng mà rất lâu sau đó, hắn lại nhìn thấy con động vật từng cho rằng tuyệt đối không có đường sống.


Đoàn Hầu Nhi thở dài nói: “Một khi đã có thiện tâm, binh khí cũng không còn là binh khí nữa. Ngươi đã quên thân phận của mình, cũng quên chức trách của mình, ngươi không còn thích hợp với Bằng Tổ nữa.”


“Ta và ngươi mỗi người hầu một chủ, ta không can thiệp vào hành động của ngươi, ngươi cũng không có tư cách nhắc nhở thân phận của ta.”
“Ngươi vẫn còn biết bản thân là một con chó có chủ nhân a.”


Đến lúc này, Trình Bình biết bản thân chỉ có một ý niệm sai lệch, cũng đã vô pháp giải thích, nâng hai thanh đao trong ống tay áo, đề phòng đối phương đột nhiên bạo khởi.


Ai biết hắn vừa đề khí, trong bụng truyền tới một trận đau đớn cuộn trào, sắc mặt lập tức trở nên thảm bại, nếu không phải bình thường thao luyện khắc khổ, lúc này sợ là đã mềm nhũn ra đất.


“Tối qua chuẩn bị mỹ thực cho ngươi, có thêm chút phụ liệu. Không biết ngươi thỏa mãn không?” Đoàn Hầu Nhi cười cười, bắt đầu đi tới. “Nhất khắc hương.”
“Loại đó…”


“Đích thật là dược vật rất vô dụng không phải sao? Chỉ có khi ngươi toàn lực đề thăng công lực mới sẽ phát tác, hơn nữa cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian một khắc, nhưng cũng duy chỉ có thứ này mới có thể che giấu được tính cảnh giác của ngươi.” Đoàn Hầu Nhi đi đến cạnh Trình Bình, tỉ mỉ nhìn gương mặt đầy mồ hôi lạnh của hắn.


“Đích thật, đủ rồi…” Đoàn Hầu Nhi đột nhiên xuất thủ, cánh tay phải cầm quyền đao hung ác đâm lên bụng đối phương, rồi lập tức thu hồi.


Trình Bình gắng sức tránh khỏi chỗ yếu hại, nhưng vẫn không thể tránh hoàn toàn, trên bụng chợt mát lạnh đau đớn, chỉ kịp dùng tay che lại vết thương, đã nặng nề ngã xuống đất.


Đoàn Hầu Nhi nhìn hắn một cái, rồi đi về phía Hoàng Linh Vũ. Hắn nhìn Hoàng Linh Vũ ngồi tựa lên gốc cây, cúi lưng, khi đang muốn cho y được ch.ết nhanh gọn, dị biến đột nhiên phát sinh..
__ Một viên đá cuội nhỏ nhỏ tròn tròn, có thể làm được gì chứ?


Người phú quý hoặc là dùng để làm đồ trang trí trong bồn cá, tô điểm cho lối nhỏ hoa viên. Tiểu gia tiểu hộ hoặc sẽ khinh thường không quan tâm, cho rằng không chút tác dụng. Cho dù vào xã hội hiện địa, đa phần cũng chỉ dùng để làm vật liệu trộn làm cứng đất đi. Nhưng rất nhiều rất nhiều người đều đã quên, từ trước khi phát minh ra vật dụng sắt thép, hay trước cả khi dụng cụ đồ đồng được phát hiện, trước khi con người sử dụng búa thiết, rìa thiết, thì đã có một thời gian rất dài, người nguyên thủy sử dụng chính là dụng cụ đồ đá.


Có lẽ có người cho rằng dụng cụ đồ đá không đủ bén nhọn, lực công kích không cao. Nhưng nếu hiệu quả của dụng cụ đồ đá thật sự tệ hại như thế, người nguyên thủy làm sao có thể dựa vào nó để sinh tồn trong xã hội hoang dã ác liệt gấp trăm lần xã hội hiện đại, và làm sao đấu tranh với mãnh thú thượng cổ còn hung mãnh hơn hiện đại rất nhiều?


Thực tế là, cho dù chỉ là những phiến đá phiến vụn trải qua xử lý đơn giản, chỉ cần chọn viên thích hợp, độ sắc bén gần như có thể sánh ngang với dao thủ công.


Nhưng khi xã hội tiến vào văn minh, khi mọi người bắt đầu dùng giấy bút ghi lại sử sách, khi những bách tính bình dân đã quen dùng những công cụ kim loại mua được dễ dàng, thì hầu như không còn ai nhớ tới những dụng cụ đồ đá này từng chiếm cứ địa vị thế nào, dụng cụ đồ đá có thể có lực công kích lớn thế nào. Mà những ngày này dần xóa mờ văn minh viễn cổ ra khỏi mắt bách tính, nhưng những nhà sử quan và kim sử học gia qua các thời đại lịch sử, cho đến những học giả khảo cổ sau này vẫn phải tiếp tục kế thừa nó.


Những chuyện này, Mộ Dung Nhuệ Việt không thể ngờ tới, Đoàn Hầu Nhi và Trình Bình đã quen dùng binh đao được trang bị càng không thể ngờ tới.


Thứ Hoàng Linh Vũ tùy thân mang theo ra ngoài, không phải là một viên đá to lớn, mà là một con dao đá đã được xử lý rất tốt. Những đống đá cuội rất nhiều rất nhiều mà Trình Bình mang vào, đa phần đều là đá lưu văn. Những thứ này rất tốt, chỉ cần nắm chặt, dụng lực, dựng nghiêng ở góc tám mươi độ rồi xử lý, sẽ rất dễ dàng có thể tạo ra phiến đá mỏng mà bén ngót. Người cổ đại chính là dùng những thứ này để cắt da lông các loại thú, cắt thịt các loại thú, dao đá này, cho dù chỉ bự cở khoảng một nguyên tiền kim loại, cũng có đầy đủ lực sát thương.






Truyện liên quan