Chương 6: “Tôi định khen bạn gái anh đẹp thế, nhưng sợ anh hiểu lầm nên không nói nữa.”
Tần Phóng nói giỡn để xua tan bầu không khí lạnh nhạt, Hình Viêm ngồi đối diện không trả lời cậu, nhướng mày xem như đáp lại.
Hình ảnh kỳ diệu tới nhường nào, Tần Phóng và Hình Viêm cách một chiếc bàn, ngối đối diện nhau đọc sách. Thực ra Tần Phóng đọc chẳng vào, ngoài mặt vờ như trời yên biển lặng, dường như mọi chuyện đã sang trang rồi, còn có thể cười giỡn với người ta một chút, nhưng thực ra trong lòng ít nhiều gì cũng thấy khó chịu.
Không phải vì giữa họ từng có mâu thuẫn khó xử, mà khó chịu chủ yếu bởi chuyện này với Tần Phóng mà nói quá mất mặt. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, coi như là duyên phận đi.
Tần Phóng cũng rộng lòng, khó chịu một lúc, sau đó còn cảm thấy thản nhiên, có gì đâu chứ.
Giữa chừng Tần Phóng đọc sách đói bụng bèn mò vào balo lấy mấy cái bánh quy, cậu liếc nhìn Hình Viêm đang cúi đầu đọc sách ở đối diện, ném hai cái sang đó.
Hình Viêm đưa mắt nhìn từ chiếc bánh quy sang gương mặt Tần Phóng, Tần Phóng không nhìn anh, vừa ăn bánh quy vừa đọc sách. Hình Viêm đưa tay đẩy bánh quy từ trên sách xuống, đặt sang bên cạnh.
Đợi đến khi Thẩm Đăng Khoa học xong đi tới thì Tần Phóng đã nằm bò ra bàn ngủ, Thẩm Đăng Khoa đi tới vỗ vai cậu, cúi người nhỏ giọng nói: “Thiếu gia vất vả rồi! Về ký túc xá ngủ đi!”
“Thôi không ngủ đâu,” Tần Phóng thấp giọng trả lời, “Anh học đi, em đi đây.”
Tần Phóng xách balo ở phía sau lên, đứng dậy định đi. Lúc cậu đi qua chỗ của Hình Viêm, đối phương không ngẩng đầu lên nhìn cậu. Tần Phóng đưa tay thả một tờ giấy xuống trang sách của Hình Viêm, lúc Hình Viêm ngẩng đầu lên thì Tần Phóng đã đi rồi.
Thẩm Đăng Khoa nhìn Hình Viêm, tưởng rằng Tần Phóng quen anh, còn nở nụ cười thân thiện.
Hình Viêm mở tờ giấy Tần Phóng đưa cho, trên đó là hai hàng chữ viết vội ——
Giúp tôi gửi lời xin lỗi tới bạn anh nhé, tôi không cố ý đâu.
Tính cách Tần Phóng là vậy, tuy rằng không chịu thiệt, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cũng không muốn kết thù với nhiều người, mâu thuẫn do cậu mà ra thì Tần Phóng sẽ không có chuyện dông dài không giải quyết không thừa nhận.
Cậu có nhiều bạn như vậy không phải không có lý do, Tần Phóng chơi với ai cũng tốt, Hoa Đồng gọi đó là sức hút từ nhân cách.
“Bá đạo thế,” Hoa Đồng nhún vai, lúc cười còn có vẻ khó tin, “Gặp nhau như vậy, không những không đập một trận mà còn ngồi bên nhau ăn bánh quy cơ á?”
“Không phải ngồi bên nhau.” Tần Phóng cũng cảm thấy chuyện này nghe thật hư cấu, thấy hài hài.
“Thì cũng mặt đối mặt còn gì?” Hoa Đồng giơ ngón cái với Tần Phóng, “Tôi đến là phục ông đấy, phải tôi chắc đã hẹn ra cửa solo rồi.”
“Gì mà gắt thế!” Tần Phóng cười bảo.
“Chẳng biết ai gắt hơn ai.” Hoa Đồng theo Tần Phóng vào phòng thể chất, Tần Phóng thích vận động, trò gì trong phòng thể chất cậu cũng chơi được hết, từ lúc Hoa Đồng lên đại học cùng trường Tần Phóng bị bắt vận động đã gầy đi mấy cân, dáng đẹp hơn trước đây rồi.
Tần Phóng thích vận động đến khi nào cả người đẫm mồ hôi kiệt sức. Thể lực Hoa Đồng không bằng cậu, về cơ bản chỉ đánh được nửa ván tennis với cậu, thời gian còn lại Tần Phóng có thể đánh tennis một mình được hai tiếng. Mỗi lần vung vợt Tần Phóng dùng lực rất lớn, cảm nhận giọt mồ hôi chảy từ trên xuống luồn vào cổ áo, từ nhỏ cậu đã quen như vậy rồi, với cậu mà nói đây cũng là một cách để giải sầu, trút hết mọi muộn phiền.
Phải toát hết mồ hôi, phải chơi đến kiệt sức, mới không còn sức đâu để suy nghĩ những chuyện trẻ con, vướng bận bởi những dòng cảm xúc trẻ con nữa.
“Đánh tennis thôi mà ông chơi hùng hục như trâu thế.” Tần Phóng tắm xong thay quần áo đi ra, Hoa Đồng cầm balo của cậu đứng đợi ngoài cửa, đưa điện thoại của cậu ra, “Ban nãy em ông gọi điện thoại đấy, tôi thấy thằng bé gọi nên bắt máy.”
“Bảo tôi về nhà à?” Tần Phóng nhận điện thoại, hỏi cậu.
“Nó không nói với tôi.” Hoa Đồng nói vậy.
Tần Phóng gọi điện thoại, đầu bên kia lập tức bắt máy: “Anh ơiiiiiiiiiiii!!!”
“Ơi, sao vậy?” Cánh tay Tần Phóng đánh bóng hơi mỏi, cánh tay không cầm điện thoại vung vẩy.
“Hai tuần rồi anh chưa về nhà đấy,” Mỗi lần Giản Mộc Dương nhận điện thoại của cậu đều rất phấn khích, “Anh không lo cho em à?”
Tần Phóng bị cách dùng từ của em trai chọc cười, buồn cười hỏi cậu bé: “Hôm trước anh gọi điện thoại cho em rồi còn gì?”
“Gọi điện thoại là được à? Anh không muốn gặp em à?” Giản Mộc Dương ở đầu dây bên kia hỏi cậu.
Tần Phóng đổi tay cầm điện thoại, vẩy cánh tay bên kia, nói với điện thoại: “Tuần này anh có việc Dương Dương à.”
“Thế tuần sau?” Giản Mộc Dương lại hỏi.
Tần Phóng suy nghĩ một chút, “Để tuần sau anh xem thế nào.”
“Vâng ạ,” Giản Mộc Dương hạ thấp giọng, dừng lại hai giây rồi nói, “Anh à em biết anh không muốn về, em…”
Giọng cậu bé trùng xuống, Tần Phóng dừng động tác một chút, sau đó nhẹ giọng nói với cậu bé, “Anh biết, anh biết em muốn nói cái gì, không phải anh không muốn về đâu, tuần sau đợi điện thoại của anh nhé?”
“Vâng ạ.” Giản Mộc Dương đáp lời.
Cúp máy rồi Tần Phóng thở dài, Hoa Đồng ở bên cạnh hỏi: “Tuần sau về à?”
“Chắc phải về rồi.” Tần Phóng nói.
Ban nãy trong điện thoại Giản Mộc Dương còn chưa nói hết, cũng không thể nói hết được. Thực ra Giản Mộc Dương là một cậu bé rất tinh tế, trái tim rất dịu dàng. Cậu bé dần lớn lên, càng ngày càng hiểu được tâm sự và quan hệ của người lớn.
Ngoài mặt có vẻ như Giản Mộc Dương bướng bỉnh giục Tần Phóng về nhà, thực tế cậu bé vẫn luôn nhắn nhủ anh mình, để Tần Phóng biết gia đình kia vẫn cần mình.
“Đợt đó ông đăng ký trường ở trong vùng này là sai lầm rồi.” Hoa Đồng liếc mắt nhìn cậu, “Đi xa một chút cho nhẹ lòng.”
Tần Phóng không trả lời, cậu xoa bóp vai, vận động đến mức toàn thân ê mỏi như vậy khiến cậu cảm thấy rất sảng khoái và thoải mái.
Phương Bắc mùa nóng tới muộn, đầu tháng năm ra đường vẫn phải mặc áo khoác, một cơn mưa lại làm dịu nhiệt độ mãi mới cao lên, người ở phương Nam xa xôi tới đây hai năm rồi vẫn cảm thấy mùa xuân này sao mà dài quá.
Sáng nay Tư Đồ dậy bị ho, Hình Viêm xuống tầng thì gặp Tư Đồ khoác áo dày cộp từ bên ngoài trở về.
“Đi đâu vậy?” Tư Đồ cản anh lại, “Đừng đi, tôi nấu canh.”
Tư Đồ tay xách nách mang một đống đồ từ siêu thị về, Hình Viêm nhận lấy, bảo rằng: “Lần sau ông muốn mua gì thì bảo tôi.”
“Không sao đâu,” Tư Đồ lấy chìa khóa ra mở cửa, “Xách tí đồ có gì đâu mà.”
Tư Đồ là một người ưa sạch sẽ, vừa đẩy cửa vào là thấy phòng thoang thoảng mùi hương dịu mát.
Hình Viêm ngồi trước máy tính Tư Đồ đeo tai nghe, Tư Đồ vào bếp nấu ăn, anh ta đi ra đúng lúc Hình Viêm tháo tai nghe xuống, Tư Đồ hỏi: “Thấy sao?”
Hình Viêm lắc đầu nói: “Tôi không hiểu nhạc của ông.”
Tư Đồ cười cười, “Thế ra ăn đi.”
Hình Viêm tự múc canh cho mình, điện thoại của Tư Đồ đổ chuông, anh ta liếc mắt nhìn, để yên lặng. Hình Viêm nhìn điện thoại của anh ta, đoạn hỏi: “Không nghe à?”
Tư Đồ nói: “Không nghe.”
Một lúc sau Hình Viêm mới bảo: “Nam sinh theo đuổi cô ấy gửi lời xin lỗi, cậu ấy không cố ý.”
Tư Đồ ngẩng đầu lên nhìn, hơi ngạc nhiên: “Ông tìm cậu ta à?”
Hình Viêm lắc đầu, khẽ nói: “Châu Tư Minh.”
Tư Đồ chau mày lại: “Tôi thấy hai ông rảnh quá rồi đấy.”
“Không liên quan tới tôi.” Hình Viêm nói, “Tôi chỉ muốn nói với ông, họ không thành.”
Tư Đồ không nói gì, một lúc sau mới “Ừ” một tiếng.
Điện thoại lại đổ chuông, Tư Đồ vẫn để yên lặng, Hình Viêm liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì nữa.
Ngày hôm đó trước khi đi Tư Đồ nói với anh: “Mọi người đừng để ý tới Cung Kỳ nữa.”
Hình Viêm vừa khoác áo vừa nói: “Ông có nói với tôi cũng vô ích, tôi có để ý đâu.”
Tư Đồ nở nụ cười: “Thế ông gặp Tư Minh thì bảo ông ấy tới chỗ tôi dùng bữa nhé.”
Hình Viêm mở cửa, “Ừm” một tiếng rồi xoay người ra ngoài.
Tần Phóng chiếm chỗ cho bạn cùng phòng nhiều lần, mới phát hiện Hình Viêm cũng là khách quen ở thư viện, không ngờ còn là một học bá. Người này thích tầng bốn, bởi vậy nên chỉ cần Tần Phóng lên tầng bốn, cơ hội tình cờ gặp sẽ rất cao.
Sau đó theo số lần gặp mặt tăng lên Tần Phóng không coi đây là chuyện gì to tát nữa, có lần gặp còn chào hỏi.
Ngày hôm ấy Tần Phóng tới thư viện thì gặp Hình Viêm ở bên ngoài, đi cùng anh là một cô gái rất cao và xinh, ưỡn thẳng người cất bước, trông rất có khí chất. Tần Phóng ở đằng xa vẫy tay lặng lẽ chào hỏi, hai người đứng nói chuyện bên ngoài không đi vào, trong lòng Tần Phóng thầm khen bạn gái của anh ta đẹp ghê.
Lúc vào thư viện Tần Phóng mới phát hiện mình không mang thẻ, không vào được.
Tần Phóng xốc mớ đồ ngổn ngang trong balo lên, chìa khóa xe, tiền mặt, thẻ căn cước, gì cũng đủ cả, thế nhưng không thấy thẻ sinh viên, đúng là không mang đi rồi.
Tần Phóng cầm balo đứng bên cạnh đợi lát nữa có người đi qua mượn thẻ dùng. Kết quả phía sau cậu đột nhiên có người duỗi tay ra, quét thẻ trên máy giúp cậu. Tay rất trắng, ngón tay thon dài, Tần Phóng không cần đoán cũng biết là ai, ban nãy gặp ngoài cửa.
Vào rồi Tần Phóng xoay người, hất cằm lên nói với đối phương: “Cảm ơn nhé.”
Hình Viêm vẫn cứ hờ hờ hững hững như vậy, bảo rằng: “Khách sáo rồi.”
Hai người cùng đi về phía thang máy, Tần Phóng mở lời: “Bạn gái anh..”
Nói được một nửa Tần Phóng nuốt ngược lời về. Cậu nhớ tới nguyên nhân vì sao trước đó mình quen Hình Viêm, cậu theo đuổi bạn gái anh em của người ta, nên mới có mớ chuyện ngổn ngang sau này. Ban nãy Tần Phóng thuận miệng định khen một câu “Bạn gái anh khí chất ghê”, nghĩ tới đó thì nuốt lời về, khen cái gì chứ, cứ như cậu chuyên môn dòm ngó bạn gái người ta vậy.
ch.ết dở rồi, trong lòng Tần Phóng dở khóc dở cười, sao anh Phóng cứ như biến thái thế kia, anh Phóng có thiếu gái đâu cơ chứ!
Cậu nói được nửa chừng, bỏ lại câu nói dở dang, Hình Viêm quay đầu nhìn cậu.
Tần Phóng cũng không biết nên tiếp lời thế nào, ngập ngừng nửa buổi cũng không thể nói xong, cuối cùng từ bỏ, bật cười: “Tôi định khen bạn gái anh đẹp thế, nhưng sợ anh hiểu lầm nên không nói nữa.”
Hình Viêm không lập tức lên tiếng, hai người một trước một sau bước vào thang máy, Tần Phóng ấn lên tầng bốn. Trong thang máy phản quang, từ đây cậu có thể thấy Hình Viêm đứng chếch bên cạnh. Lúc Hình Viêm ngẩng đầu hai người chạm mặt qua kính phản quang. Hai người đều rất cao, chiều cao xêm xêm nên tầm mắt ngang nhau. Trước khi Tần Phóng dời đường nhìn Hình Viêm ở trong kính đột nhiên nhếch môi cười.
Đây là lần đầu tiên Tần Phóng thấy anh còn có biểu cảm này, còn rất bất ngờ.
Thang máy lên tầng bốn, Hình Viêm vẫn nhếch môi cười như vậy, nụ cười nhàn nhạt, trước khi cửa mở anh nói một câu: “Đó là trai đấy.”