Chương 49: “Nợ anh sao đến bao giờ?”

Chiếc giường nhỏ hẹp thực sự làm khó hai chàng trai chen nhau ngủ trên đó.


Nhưng cũng may mà hai người họ đều gầy, ôm chặt nhau ngủ say, cũng không có vấn đề gì. Hai người ngủ sâu giấc, dằn vặt đến rạng sáng mới nhắm mắt, cảm giác ngủ một mạch tới chiều. Lúc mới nhập nhèm vào giấc còn có thể nghe thấy tiếng pháo hoa vụn vặt, sau đó thì không nghe thấy gì nữa.


Lúc Tần Phóng mở mắt, ngoài trời đã sáng choang, cậu quay lưng về phía cửa sổ, Hình Viêm nằm trong lòng vùi đầu vào hốc cổ cậu, anh ngủ thực sự rất say. Hình Viêm cuộn tròn mình, Tần Phóng thì vòng tay ôm lấy lưng anh, lúc lấy lại ý thức cũng không cảm thấy khó chịu một chút nào, chỉ cảm thấy rất thích, ngón tay còn nhẹ nhàng vỗ về trên tấm lưng Hình Viêm.


Hai người họ đều để trần người ngủ, chăn hờ hững che ngang đùi, trước khi ngủ vẫn còn giữ lý trí mặc quần short, chủ yếu vì không quen để trần người ngủ.


Vốn còn muốn nằm như vậy ngủ thêm một lúc, nhưng tiếng bước chân trong sân khiến Tần Phóng căng thẳng, cậu quay đầu lại nhìn, nhất thời đầu óc như muốn nổ tung. Tư Đồ đang cầm chổi quét sân, Hàn Tiểu Công thì thả bước chuyện trò cùng anh ấy.


Hai người họ chỉ kéo đại nửa bên rèm cửa, bình thường ai ngủ đằng người ấy, hai người cũng không có thói quen kéo rèm cửa. Tối hôm qua không nhớ tới, cánh cửa kính khiến mọi thứ trở nên lõa lồ.
“Chời đựu.” Tần Phóng ở trên giường lập tức nhảy bật lên.


available on google playdownload on app store


Dưới đất có mấy mẩu giấy vo viên hôm qua họ dùng, chiếc áo cộc tay đỏ vứt vương vãi dưới đất, quần của Hình Viêm cũng ném dưới giường, căn phòng này chỉ nhìn thôi cũng thấy bừa bãi vừa trải qua gian tình. Chỉ quét mắt nhìn một lượt chẳng cần nhìn thêm cũng biết tối qua trong phòng xảy ra chuyện gì.


Hình Viêm bị động tĩnh cậu nhảy xuống giường làm cho tỉnh giấc, còn chưa mở mắt ra, hai mắt nhắm hờ hỏi cậu: ” sao vậy?”


Tần Phóng cởi trần đứng dưới đất có vẻ bất lực, lần đầu tiên cậu trải qua cảnh tượng này, thực sự không có kinh nghiệm. Cậu chỉ vào cửa sổ, nói với Hình Viêm: “Hai đứa mình không kéo rèm cửa sổ.”


Hình Viêm chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn xuống đất, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, giọng khàn khàn: “Thì em kéo rèm đi.”
“Giờ kéo thì còn ý nghĩa gì nữa,” Tần Phóng dở khóc dở cười, cái gì cần thấy đều đã thấy rồi.”


“Thế nên là,” Hình Viêm vỗ vỗ gối, nhắm mắt lại nói, “Về ngủ đi.”


Lúc bấy giờ Tần Phóng lại cảm thấy mình đúng là trai thẳng, mặt không dày bằng gay bọn họ, linh hồn phải không e không thẹn mới có thể bình tĩnh được như vậy. Cậu đi tới hôn lên mặt Hình Viêm một cái, cửa sổ chỉ còn lại một bên rèm lụa mỏng che chắn, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Tần Phóng khẽ nói: “Anh ngủ đi, em dọn dẹp một chút.”


Hình Viêm lại ngủ thêm.
Tần Phóng nhặt chỗ giấy ăn trên đất bỏ vào thùng rác, nhặt gọn quần áo lên. Lúc dọn dẹp trong đầu tua lại hình ảnh tối qua, gương mặt nóng ran lên.


Lúc cậu rửa mặt xong quay trở lại Hình Viêm đã dậy rồi, anh đã thay đồ, đang gấp chăn. Nghe thấy tiếng cậu đi vào thì quay đầu lại nhìn cậu.


Hai người đều tỉnh táo, tối qua vừa mới làm chuyện thân mật nhất, bây giờ nhìn nhau, trong lòng lăn tăn bong bóng. Người này là của mình, mình mân mê sờ mó ngủ cạnh suốt một đêm. Cảm giác đánh dấu đối phương thành của mình khiến người ta rất thỏa mãn, lúc ánh nhìn chạm nhau cũng toát lên sự mập mờ hiểu ngầm và ngọt ngào.


“Chịu dậy rồi à?” Cửa phòng họ mở, Hàn Tiểu Công ở bên ngoài đi vào, dựa vào cánh cửa hỏi.
Tuy rằng đã thu dọn xong, nhưng Tần Phóng vẫn cứ có cảm giác chột dạ, cửa sổ mở cả đêm như vậy chắc không để lại mùi vị đặc trưng gì đâu. Cậu quay đầu lại, “Ừm” một tiếng.


Hình Viêm thì thản nhiên hơn nhiều, anh nhặt quần áo hai người mặc hôm qua lên, mang ra ngoài, bỏ vào trong máy giặt.
Tần Phóng cũng theo anh ra ngoài, Hàn Tiểu Công ở phía sau khẽ cười một tiếng, có vẻ như nhìn thấu tất cả.


Hôm qua quá vui, một đêm giao thừa tưng bừng náo nhiệt. Tần Phóng mải mê yêu đương, chẳng đoái hoài gì nữa. Tối hôm qua cậu chỉ nói chuyện với Giản Mộc Dương, gửi lì xì cho em ấy, không trả lời bất cứ tin nhắn nào cả.


Cung Kỳ hâm nóng cơm cho hai người, ăn xong Tần Phóng ngồi trên ghế bắt đầu trả lời tin nhắn.
Hoa Đồng nhắn tin chúc Tết cho cả nhóm, Tần Phóng lười trả lời, cậu ta năm nào cũng như vậy. Tần Phóng cũng sao chép một tin nhắn chúc Tết của người khác trong nhóm gửi cho cậu ta.


Hoa Đồng: Cung phản xạ của ông dài mười mét à?
Tần Phóng: Mới ngủ dậy.
Hoa Đồng: Tuyên ɖâʍ giữa ban ngày à?
Tần Phóng: Cút đi.
Hình Viêm cũng ngồi bên cạnh cậu xem điện thoại, Hàn Tiểu Công cầm cốc nước ngồi bên cạnh uống, Tần Phóng hỏi anh ấy: “Anh về lúc nào vậy?”


Hàn Tiểu Công hỏi ngược lại: “Anh đi lúc nào cơ?”
Tần Phóng: “Không phải anh với em trai đưa hoa kia ra ngoài hay sao?”
Hàn Tiểu Công nhoẻn cười: “Lúc phòng cậu còn náo nhiệt anh đã về rồi.”


“………..” Tần Phóng ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, Hàn Tiểu Công nhướng mày, đề tài cứ như vậy rơi vào kết thúc.
Ngoài Châu Tư Minh ở bên ngoài ra, mọi người đều ở đây, sau đó Tần Phóng thuận miệng hỏi: “Anh ấy chưa dậy à?”
Hàn Tiểu Công nói: “Đi rồi.”


Tần Phóng gật đầu, lại nhớ tới những câu Châu Tư Minh nói hôm qua. Thực ra ngoài miệng rất khó nghe, ghét tất cả mọi người, nhưng từ lúc họ bên nhau, Tần Phóng vẫn luôn cảm thấy Châu Tư Minh rất để ý tới nhóm nhỏ này. Dù ban đầu Châu Tư Minh tìm cậu đánh nhau vì Tư Đồ, hay như họ kể Châu Tư Minh ra mặt vì Hàn Tiểu Công, thì anh ấy cũng không gay gắt như những lời anh ấy nói.


Thực ra anh ấy rất để tâm, cũng có chút dựa dẫm.
Nhưng Hình Viêm lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Tiểu Công, khẽ nhướng mày: “Đi rồi?”
Hàn Tiểu Công gật đầu: “Đi rồi.”
Hình Viêm khẽ chau mày lại, hai người họ không nói gì nữa.


Một lúc sau Tần Phóng mới lấy lại phản ứng, ngồi thẳng người hỏi: “Đi rồi, đi kiểu gì cơ?”
Hàn Tiểu Công mở khóa điện thoại, vào wechat rồi ném điện thoại sang: “Đi kiểu này này.”
—— Sẽ trả tiền cho ông sau.
—— Có việc thì liên lạc với tôi.


Tổng cộng hai tin nhắn, gửi từ bảy giờ sáng, mỗi tin cách nhau mười phút. Tầm giờ ấy mọi người trong nhà còn chưa tỉnh dậy, hôm qua mọi người đều ngủ muộn, lúc đó hai người họ mới ngủ không lâu.


Châu Tư Minh thu dọn đồ đạc đi rồi, trừ một vài món đồ cũ ra thì hầu như không để lại cái gì. Mà thực ra mấy người họ cũng không có nhiều đồ, đại đa số đồ đạc của anh ấy ở trường học.


Qua tin nhắn mười phút sau mới gửi kia cũng có thể nhìn ra được anh ấy có phần không buông được, tuy rằng nói một đống lời dữ dằn, cũng biết lớn rồi không còn ai cần anh ấy dùng vũ lực để bảo vệ điều gì nữa, nhưng vẫn muốn để lại một câu nhắn nhủ như vậy. Có lẽ cũng phải viết rồi xóa mấy lần mới gửi đi, nếu không cũng không tốn mười phút.


Thực ra trước đó họ cũng đoán được Châu Tư Minh sẽ đi, hoặc khi Hàn Tiểu Công và Tư Đồ quyết định muốn trả tiền giúp anh ấy cũng đã nghĩ tới điều này. Với tính cách của Châu Tư Minh chắc chắn anh ấy sẽ không tiếp tục ở lại sống với họ nữa.


Món nợ để lâu như vậy họ mới ra quyết định, cuối cùng cũng phá tan sự ăn ý ngầm này.
Những lúc người ta muốn đi rồi thì không cần giữ, có giữ cũng không giữ lại được.


Lúc về có bốn người, lúc đi lại thành năm, một người đi, hai người tới. Cung Kỳ đã ký hợp đồng làm việc, ký ở chính thành phố nơi nhóm Tư Đồ bọn họ sinh sống, lần này cô về trường đợi tốt nghiệp, sau đó sẽ tới thành phố này để công tác và sinh hoạt.


Đáng lý em trai tặng hoa cho Hàn Tiểu Công cũng đi cùng họ, nhưng cậu ấy không phải người thành phố C, Hàn Tiểu Công quen cậu ta trước khi đi, theo họ về cũng vô dụng, hơn nữa Hàn Tiểu Công cũng không muốn dẫn cậu ấy đi cùng. Có thể nhìn ra được, Hàn Tiểu Công không thích bị người ta bám lấy, không hợp với anh ấy.


Ngồi tàu cao tốc mười mấy tiếng liền như vậy, lại là cảm giác eo và chân tê dại quen thuộc. Lúc lên xe chỉ mặc áo phông quần mỏng, đến khi xuống xe liền lạnh thấu, tuy rằng đã khoác áo bông bên ngoài, nhưng vẫn rất lạnh. Từ lúc xuống xe Tư Đồ lại bắt đầu ho khan, quàng khăn kín mít.


Nhóm Hình Viêm cùng về căn nhà Tư Đồ thuê, Tần Phóng thì phải về thăm em trai. Không về suốt kỳ nghỉ đông, bỏ bạn bè bỏ thân thích.


Cậu cũng nhắn tin vào nhóm chat, nói rằng mình đã về. Nhóm Phùng Triết không gặp cậu suốt cả kỳ nghỉ, vừa thấy cậu nói chuyện thì ầm ĩ, nhắn liên tục vào nhóm, còn nói đến là nhanh, điện thoại cứ rung ù ù không dứt, làm Tần Phóng phải đặt chế độ không làm phiền.


Tần Phóng bảo hôm nào đi ăn một bữa, để cậu mời.
Đúng là để cậu mời thật, năm nào cũng là người có mặt đầy đủ nhất, năm nay Tần Phóng vắng mặt, để cậu bồi thường.


Nhà họ Giản dù về lúc nào cũng rất đông vui, có một người tuyết to bự đặt ngoài sân, trên cánh tay còn treo mấy cái ống đỏ, nhìn từ đằng xa như đang xách túi. Vào đến nhà vẫn một núi người, bảo mẫu thì đang ở trong bếp nấu bột cho em bé.


Giản Mộc Dương thấy xe Tần Phóng đi vào từ ban nãy, đứng ở cửa đợi cậu.
Tần Phóng xoa đầu cậu bé, ấn xuống rồi xoa xoa. Đổng Nhân chào cậu, bảo cậu tới xem em trai, Tần Phóng đi rửa sạch tay, rồi bế lấy em ấy.


Em bé mới được mấy tháng tuổi vẫn còn nhỏ bé, Tần Phóng không dám bế, chỉ dùng tay nâng đầu, bế lên rồi lập tức đặt xuống. Trông em rất giống Giản Mộc Dương ngày nhỏ, lớn hơn so với lúc mới sinh ra, đôi mắt em to tròn, là một cậu bé xinh trai. Tần Phóng đặt một bao lì xì dưới gối em ấy.


Em bé không biết cười, chỉ nhìn chòng chọc Tần Phóng, cái tay cái chân đạp hòng tránh ra, như một chú ếch con vậy. Trái tim Tần Phóng nhũn xuống, hôn lên cánh tay em ấy một cái.
Tần Phóng không về suốt cả kỳ nghỉ, thực ra Giản Mộc Dương rất nhớ anh trai, nhưng cũng không nói nhiều.


Mới đây cậu bé đổi ảnh đại diện thành ảnh chụp cùng Tần Phóng. Tần Phóng ở nhà chơi với em trai hai ngày, đến hôm đó tụ tập cùng nhóm Phùng Triết cậu cũng dắt em ấy theo, trong nhóm cũng có người dẫn em trai đi cùng, đến khi đó họ chơi cùng nhau.


Giản Mộc Dương vui lắm, cậu bé rất thích Hình Viêm. Có đôi khi trẻ con thích ai ghét ai chỉ dựa vào trực giác, Giản Mộc Dương mới gặp Hình Viêm hai lần đã rất mến anh. Có lẽ bởi vì hôm đó Hình Viêm quá đỗi dịu dàng, cũng có thể cảm nhận được từ Tần Phóng, cậu có tình cảm với Hình Viêm, nên em trai cũng yêu mến.


Bữa tiệc này Hình Viêm cũng tham gia, Tần Phóng cố ý gọi anh tới. Lúc Hình Viêm lên xe Giản Mộc Dương chủ động chào hỏi anh: “Chúc mừng năm mới anh Viêm ạ!”
“Chúc mừng năm mới!” Hình Viêm ngồi ghế phó lái, quay đầu cười với cậu bé, đưa cho cậu bé một hộp quà.


Giản Mộc Dương nói lời cảm ơn, rồi nhận lấy.
Đây là lần đầu họ gặp nhau kể từ khi xuống tàu, thực ra Tần Phóng rất kích động muốn hôn, nhưng vẫn phải kiềm chế lại, chỉ nghiêng đầu nhìn anh một chút. Hình Viêm thắt dây an toàn vào, hỏi cậu: “Nợ anh ngôi sao đến khi nào?”


Tần Phóng bật cười, bảo: “Đến khai giảng.”
Hồi Tết trong bao lì xì Tần Phóng tặng anh chỉ có một tờ giấy nợ, bây giờ còn chưa có đồ, chủ yếu là đến giờ cậu vẫn chưa nhận được. Chủ cửa hàng chán đời quá, Tết đến không trả lời tin nhắn cũng không giao hàng.


“Anh còn tưởng em định kéo dài tới sang năm.” Hình Viêm nhìn về phía trước, thản nhiên nói, năm nay cho giấy nợ, sang năm trả, một bao lì xì tốn hai năm.
Tần Phóng lắc đầu cười: “Anh đừng trêu người ta.”






Truyện liên quan