Chương 55: “Giỡn có vui không?”

Khoảng thời gian này năm ngoái Tần Phóng và Hình Viêm mới quen nhau, họ thường giữ chỗ cho nhau trong thư viện, thi thoảng hẹn ăn một bữa cơm. Sau đó Tần Phóng đột nhiên kích động nghỉ hè cùng nhau trở về quê, tiếp xúc với một Hình Viêm khác lạ.


Cậu ngồi trên chiếc motor thuyền của Hình Viêm, đạp gió trên đường cao tốc, cùng những con người xa lạ tới những miền đất xa lạ, cảm nhận bầu trời và con đường dằng dặc không có điểm cuối. Đó thực sự là tự tại.


Bấy giờ cậu ngồi phía sau Hình Viêm, đôi tay ôm chặt vòng eo thon của anh, trên đỉnh đầu vẫn là bầu trời cao vời vợi, cậu đã quen thuộc với ghế ngồi phía sau Hình Viêm.
Thực ra bây giờ quay đầu nhìn lại, cũng chỉ mới một năm trôi qua.


Dạo trước có một thời gian Phùng Triết rõ là đa sầu đa cảm, bấy giờ nỗi buồn man mác kia đã biến mất không thấy tăm hơi, lại trở về làm một cậu ngốc vô ưu vô lo. Cậu ta ngồi phía sau Trình Đông hô to gọi nhỏ, chê Trình Đông phóng không đủ nhanh, không đủ kích thích. Trình Đông thì chê cậu ta phiền, suýt chút nữa dừng xe đuổi cậu ta xuống đường.


Kết thúc hành trình trở về Phùng Triết than thở với Phạm Lâm Dật, bảo Trình Đông chơi xe một năm uổng công quá, có biết chạy gì đâu.
“Phóng bạt mạng như vậy,” Trình Đông đến là cạn lời, “Ông muốn bay lên trời luôn à?”


“Đấy là tại tôi không biết lái, không có bằng, không thì việc quái gì phải nhờ đến ông?” Phùng Triết ngồi xuống cạnh Phạm Lâm Dật bảo, “Hay hai đứa mình đi lấy bằng lái đi?”
“Thôi dẹp đi,” Tần Phóng bảo, “Với cái tính của cậu, chơi lại cuồng, không an toàn.”


available on google playdownload on app store


Phạm Lâm Dật cũng gật đầu bảo: “Bỏ đi.”
Sang năm Phùng Triết tốt nghiệp sẽ đi du học, gia đình đã sắp xếp ổn thỏa cho cậu ta rồi.


Có lẽ khoảng thời gian trước Phùng Triết nhiều tâm sự như vậy cũng vì chuyện này, trước đó Phạm Lâm Dật không muốn đi cùng cậu ta, Phùng Triết không nói lại người nhà, cũng không lay động được Tiểu Phạm, thế nhưng bảo cậu cứ đi như vậy, cậu lại không cam lòng.


Bây giờ nhìn cậu ta tưng tửng như vậy, có lẽ phía Phạm Lâm Dật đã thỏa hiệp, chịu đi cùng cậu ta. Hai người họ chơi với nhau bao nhiêu năm như vậy, thực sự không thể tách rời, thực ra Phùng Triết rất dựa dẫm vào người ta.
Phùng Triết còn rủ rê Tần Phóng: “Đi cùng không? Ra ngoài chơi mấy năm.”


Tần Phóng lắc đầu: “Chơi cái gì, bao tuổi rồi còn không biết kiềm chế.”
“Con người trong em vẫn chưa trưởng thành mà,” Phùng Triết cười cười ngả lưng vào sofa, ngửa mặt lên, “Em chỉ muốn chơi thôi.”
“Thế cậu cứ chơi đi,” Tần Phóng cười bảo, “Có Tiểu Phạm điên cùng cậu.”


Xuất ngoại rồi thì không thể thường xuyên tụ tập giống như bây giờ, thế là ngày nào Phùng Triết cũng rủ người nọ chèo kéo người kia ra nước ngoài cùng cậu ấy, sợ không ai chơi với mình. Ngoài Phạm Lâm Dật ra thì Tần Phóng là đối tượng bị cậu ta rủ rê nhiều nhất, cứ lải nhải bên tai Tần Phóng không yên.


Tần Phóng bảo: “Anh không có ý định ra nước ngoài đâu, nói nữa cũng vô ích.”
Hình Viêm ở trên tầng thay quần áo xong đi xuống, Phùng Triết ngẩng đầu nhìn Hình Viêm một chút, gật đầu bảo: “Kể cũng đúng, anh nhà anh ở đây rồi, anh đi đâu được chứ.”


Tần Phóng cười cười, không lên tiếng.
Một lúc sau Phùng Triết ngồi xuống sofa bên cạnh, đột nhiên nghĩ ra: “Hai người đi cùng nhau được mà!!”
Phạm Lâm Dật ở bên cạnh “phụt” một tiếng, khẽ nói: “Im đi.”


Tần Phóng bật cười: “Hai đứa anh rảnh quái đâu, ra nước ngoài dằn vặt làm gì.”
Phạm Lâm Dật vẫy tay với Phùng Triết, Phùng Triết liếc mắt nhìn cậu ta, không nói nữa.


Bọn họ không biết nhiều về Hình Viêm, Tần Phóng cũng không kể với họ chuyện về Hình Viêm, bình thường Phùng Triết tiếp xúc với những người bạn điều kiện tốt, bởi vậy nên trong lòng ngầm thừa nhận Hình Viêm cũng như vậy. Sau đó lúc đi ăn mỗi người một xe, Phạm Lâm Dật mới bảo Phùng Triết: “Ông nói chuyện cũng phải để ý một chút, đừng nghĩ gì nói đó.”


Phùng Triết còn hỏi cậu ta: “Tôi nói gì sai à, ông mắng tôi làm gì?”
Phạm Lâm Dật bảo: “Ông biết gia cảnh người ta thế nào à ông nói đi, ông tưởng người ta chỉ ham chơi giống ông thôi à?”


“Bọn họ không chơi cũng được mà, mỗi ngày chăm chỉ học tập cũng được, có gì mà không thể chứ?” Vẻ mặt Phùng Triết khó hiểu.


Phạm Lâm Dật không muốn nói chuyện này, nhưng cái tên Phùng Triết ngốc bạch ngọt này đầu óc trống trơn, một lúc sau Phạm Lâm Dật hỏi cậu ta: “Thế ông cho anh ấy tiền à?”
Phùng Triết chớp mắt: “Anh Phóng thiếu gì tiền chứ?”


Phạm Lâm Dật lườm cậu ta, bấy giờ Phùng Triết mới hiểu ra, một lúc sau lại lắc đầu cười: “Ông nói Hình Viêm á? Anh ấy thì thiếu quái gì tiền, anh ấy còn chơi motor cơ mà, không có tiền ai lại chơi cái này. Có gì đâu cơ chứ, ông lo thừa rồi.”


Cậu ta nói kể cũng đúng, Phạm Lâm Dật cũng sợ cậu ta lỡ lời nên mới nhắc nhở một câu, cảm thấy mình cũng nghĩ nhiều rồi.
Tần Phóng chưa từng cân nhắc tới chuyện du học, trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng sau khi dùng bữa với nhóm Phùng Triết cậu đột nhiên nghĩ tới.


Đi ăn về, lúc Hình Viêm vào phòng tắm rửa, Tần Phóng đứng ở cửa hỏi anh: “Anh Viêm à anh có nghĩ tới chuyện ra nước ngoài học tiếp không?”
Hình Viêm đã xả nước xong, nghe vậy anh tắt vòi hoa sen, ngước mắt nhìn Tần Phóng.


Tần Phóng nói: “Em không có ý gì khác, Phùng Triết bảo vậy em mới nghĩ ra. Thực ra anh học hóa học…. ra nước ngoài học tiếp sẽ tốt hơn đúng không. Nếu anh đắn đo chuyện khác.. thì không sao đâu, có em đây.”


Hình Viêm vẫn nhìn cậu, nước vào khiến đôi mắt hơi đỏ lên. Tần Phóng bị anh nhìn đến độ thấy ngường ngượng, mu bàn tay gãi mũi, cậu bảo: “Em nói thật đấy. Anh có muốn đi không?”


Hình Viêm ra khỏi bồn tắm đứng, giật khăn lau nước trên người, anh vẫn không nói gì. Tần Phóng cầm chiếc khăn lau bừa mái tóc Hình Viêm. Tần Phóng bảo: “Thực ra em.. có nhiều tiền lắm, chuyện hai đứa mình đi học vẫn thoải mái. Nên anh chỉ cần nghĩ xem có muốn đi hay không, những chuyện khác không thành vấn đề.”


Tần Phóng nói rất thật lòng, cậu thực sự đang lên dự định cho tương lai của hai người. Cậu nói mình có tiền không phải để an ủi Hình Viêm, cậu thực sự không thiếu tiền. Ông cậu đã lo cho cậu rất nhiều, dù sao cậu không có mẹ, ông sợ sau này cậu ở chỗ mẹ kế bị coi thường, sợ cậu phải chịu thiệt thòi. Trước khi đi ông nói rõ ràng với cha Tần Phóng: “Những gì ba để lại cho Tinh Tinh Nhi thì mãi mãi là của thằng bé, anh không được động vào.”


Lúc đó cha Tần Phóng gật đầu hứa hẹn.
Hình Viêm lộ mặt ra khỏi chiếc khăn của Tần Phóng, Tần Phóng hôn bên môi anh một cái, cậu bảo: “Anh cứ thoải mái thôi.”


Tần Phóng thực sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nhưng Hình Viêm mãi mà không lên tiếng, sau đó anh chỉ dùng sức ôm chặt Tần Phóng. Tần Phóng không dám nhiều lời, sợ nói nhiều lại gây áp lực cho Hình Viêm, cậu không muốn Hình Viêm cảm thấy giữa họ có chênh lệch lớn, bất kể ở phương diện nào. Hình Viêm ôm lấy Tần Phóng, xoa xoa đầu cậu.


Hình Viêm nói với cậu: “Đợi em thi xong anh nói với em chuyện này.”
Tần Phóng hỏi: “Chuyện gì mà phải đợi em thi xong thế, anh nói đi.”


“Đợi em thi xong.” Hình Viêm hôn bên tai Tần Phóng, lại hôn thêm cái nữa. Bàn tay anh giữ lấy cổ Tần Phóng, lòng bàn tay dán vào làn da cậu, nhiệt độ bàn tay anh lành lạnh, Tần Phóng bị anh hôn đến độ thấy ngứa ngáy, cậu mỉm cười bảo: “Em thi xong là đến lễ tình nhân đấy.”


Hình Viêm nhắm mắt lại bảo: “Ừm.”


Đây là tháng thi cuối cùng của Tần Phóng, kể từ học kỳ sau cậu không còn kỳ thi nào nữa. Thế là mỗi ngày Tần Phóng lại làm tổ trong thư viện tự học, có đôi lúc học bá ngồi bên cạnh cậu, nhưng học bá không học cùng một chuyên ngành, mà năm ba toàn môn chuyên ngành, không giúp gì được cho cậu.


Thi thoảng Hoa Đồng cũng tới tìm hai người học cùng, đây cũng là một học bá, tuy không bằng Hình Viêm nhưng cũng được lắm. Lúc Tần Phóng ôn tập vừa ngẩng đầu lên là trông thấy hai đại thần, áp lực ghê gớm lắm.


Trong ký túc xá, Trần Kha và Thẩm Đăng Khoa đã thu dọn gần xong rồi, đợi cầm bằng tốt nghiệp là đi thôi. Ngày nào trông Thẩm Đăng Khoa cũng ủ rũ, ngoài miệng không nói, nhưng có lẽ anh ấy không nỡ xa ký túc xá theo mình bốn năm qua, cũng không nỡ xa hai người bạn cùng phòng này.


Bởi vậy nên dạo này Tần Phóng hay ở lại ký túc xá, buổi tối cũng thường ra ngoài dùng bữa uống rượu, chủ yếu là hai người kia uống, uống nhiều rồi Tần Phóng lại đưa họ về. Cũng may mà sang năm Tần Phóng không cần phải ở lại trường học, nếu không hai người anh em tốt nghiệp chỉ còn lại mình cậu mà thôi.


Thẩm Đăng Khoa còn sắp xếp ổn thỏa cho cậu, bảo là năm tư cậu ra ngoài sống chung với Hình Viêm, trả lại ký túc xá là được. Tần Phóng còn không rõ năm sau mình đi đâu, có lẽ không trả phòng ký túc xá, nhưng cậu cũng không ở lại mấy ngày.


Lễ tốt nghiệp của họ vào ngày mùng mười, trước đó trường học còn tổ chức đêm dạ hội tốt nghiệp, mỗi học viện đều có buổi dạ hội riêng, nhưng Hình Viêm không tham gia, buổi tối hôm ấy anh ở bên Tần Phóng ôn thi đến mười giờ.


Ngày lễ tốt nghiệp ấy Hàn Tiểu Công đi tới thật, nằng nặc đòi chụp ảnh chung với Hình Viêm. Lúc đó còn chưa bắt đầu buổi lễ, sáng sớm tới trước thư viện chụp ảnh tốt nghiệp. Chụp ảnh tập thể xong Hàn Tiểu Công không cho Hình Viêm cởi áo cử nhân, Hình Viêm chê anh phiền, không chụp với anh ấy. Hàn Tiểu Công nằng nặc kéo anh chụp ảnh bằng được. Hàn Tiểu Công còn tới chỗ Châu Tư Minh gây phiền phức cho người ta. Tần Phóng ở đằng xa thấy Châu Tư Minh khẽ chau mày lườm Hàn Tiểu Công. Hàn Tiểu Công cũng không ngại, nhờ bạn học bên cạnh chụp hộ hai bức ảnh, anh ấy còn giơ tay ôm vai Châu Tư Minh. Châu Tư Minh có vẻ sốt ruột, nhưng vẫn chụp ảnh cùng.


Trong trường có người nhận ra Hàn Tiểu Công, mấy cô gái chạy tới muốn chụp ảnh cùng anh ấy, Hàn Tiểu Công thoải mái chụp ảnh cùng người ta, sau đó còn chúc mọi người tốt nghiệp vui vẻ, như một người anh dịu dàng.
Các cô gái rất kích động, hỏi anh có thể đăng lên weibo không.


Hàn Tiểu Công bảo: “Được chứ, có gì đâu mà không được. Anh còn có thể like cho các em.”
“Aaaaa anh đúng là tiên nữ!!”


Tần Phóng ở đằng xa nhìn anh ấy, cười “hì hì”, Hình Viêm hỏi cậu cười cái gì, Tần Phóng hất cằm về phía bên đó, cậu bảo: “Mấy cô ấy khen anh ấy là tiên nữ.”
Hàn Tiểu Công cũng nở nụ cười bất đắc dĩ, bảo rằng: “Có khen thì cũng là tiên tử chứ.”


“Vâng ạ, tiên tử tiên tử!” Cô gái gật đầu nói.
Hàn Tiểu Công ở bên đó chụp ảnh xong quay trở lại, Tần Phóng hỏi anh ấy, “Tiên tử hạ phàm trở về rồi đó à?”


“Về rồi.” Hàn Tiểu Công thản nhiên cười, “Hai vị đại ca mặc kệ tôi đây, nhưng vẫn có người chịu chụp ảnh cùng tôi nhớ.”
Hình Viêm đã cởi đồ cử nhân, giữ trong tay, bộ đồ này xấu quá.


Sau đó Hình Viêm còn phải tham gia buổi lễ, không phải sinh viên nào cũng tham dự, chỉ có mấy đại biểu ưu tú của mỗi học viện được lên, hiệu trưởng tự mình phát bằng cử nhân. Lúc này sao có thể bỏ qua Hình Viêm, anh đứng đầu học viện hóa học mà.


Hình Viêm ngồi phía trước họ, Tần Phóng và Hàn Tiểu Công hóng hớt trò vui mà ngồi phía sau, hội trường đông người quá, hai người họ ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, rất gần điều hòa.


Hiệu trưởng và hiệu phó ở phía trên phát biểu đều cầm mic, âm thanh được khuếch trương, phía trước còn có mấy người chụp ảnh và quay phim. Buổi lễ tốt nghiệp hằng năm đều có thể nổi trên mạng, các thầy hiệu trưởng bây giờ nói chuyện rất thú vị.


Mỗi học viện lại có một hàng sinh viên ưu tú tốt nghiệp, mặc áo đội mũ cử nhân, trông còn có vẻ ngốc nghếch. Tần Phóng đợi lát nữa nhìn Hình Viêm lên, Hàn Tiểu Công muốn chụp cho Hình Viêm một bức ảnh từ xa.


“Trong số các fan có nhiều người học trường bọn cậu lắm, đều biết bọn cậu cả.” Hàn Tiểu Công khẽ nói.
Tần Phóng bảo: “Có lúc có mấy cô gái không quen cũng chào bọn em cơ, ầy, hot quá.”


Hàn Tiểu Công xem ảnh trước đó chụp với Hình Viêm và Châu Tư Minh, Tần Phóng hỏi anh ấy: “Định đăng lên à?”
“Không đăng đâu, trông ngu quá.” Hàn Tiểu Công cúi đầu nhìn bức ảnh nhoẻn cười, “Anh chỉ chụp mấy bức giữ lại kỷ niệm thôi.”


“Anh nói gì nghe kỳ thế?” Tần Phóng nói, “Anh định đi đâu à?”
Hàn Tiểu Công suy nghĩ một chút, bảo rằng: “Không biết, nói sau đi.”


Mặc dù trường học của họ thuộc dạng đại học tổng hợp, nhưng khoa hóa lại mạnh nhất ở trường họ, xếp hạng rất cao trong nước. Lúc nhóm Hình Viêm bước lên, trên màn ảnh chiếu các thành tựu học thuật của các sinh viên ưu tú, chỉ riêng Hình Viêm đã chiếm mấy trang.


Viện trưởng đọc diễn văn cũng nhắc tới mấy sinh viên ưu tú, lúc nhắc tên Hình Viêm cả thính phòng hơi ồn ào, dù sao cũng là minh tinh ở khoa hóa.
Vẻ mặt Tần Phóng rất thỏa mãn, khẽ nói với Hàn Tiểu Công: “Anh Viêm của em ngầu quá.”


Hàn Tiểu Công bảo: “Cậu ấy thực sự thích hóa học, từ cấp hai đã nghiên cứu cái này rồi.”
Tần Phóng nghe viện trưởng học viện hóa học đọc diễn văn, nhìn bạn trai mình mặt không biểu cảm đứng ở đó, “Anh ấy rất ưu tú. Đúng không?”


“Đúng.” Hàn Tiểu Công có phần không chịu được vẻ mặt hả hê đắc ý của cậu, “Đừng khoe nữa.”


Hàn Tiểu Công kể với Tần Phóng, Hình Viêm thích hóa học có lẽ do gen, cha Hình Viêm vốn là một kỹ sư, nghiên cứu về mặt này, mẹ của anh cũng vậy. Khi đó nhà máy hóa chất phát nổ, Hình Viêm mất đi cả cha lẫn mẹ, nhưng anh không hận hóa học, anh vẫn say mê yêu thích như cũ.


Tần Phóng nghe được câu chuyện này, nhìn thành quả của Hình Viêm trên màn hình phía trước, nhìn anh Viêm đẹp trai tỏa sáng nhất trên sân khấu. Cậu cảm thấy Hình Viêm nên tiếp tục làm cái này, anh ấy không nên dừng lại, anh ấy thuộc về hóa học, nên tiếp tục làm những thí nghiệm anh ấy yêu thích.


Hàn Tiểu Công bảo: “Nhìn mấy hàng người, có bạn trai cậu là vừa mắt nhất.”
Viện trưởng ở phía trước kết thúc bài diễn văn, Tần Phóng vỗ tay hoan hô. Cậu nói với Hàn Tiểu Công: “Đột nhiên em cảm thấy, nên để anh ấy học tiếp, để anh ấy tiếp tục nghiên cứu cái này.”


Hàn Tiểu Công đưa mắt nhìn cậu, không lên tiếng. Viện trưởng ở trên sân khấu bắt đầu phát bằng cử nhân cho các sinh viên tốt nghiệp, Hàn Tiểu Công hỏi cậu: “Cậu không nói chuyện với cậu ta về cái này à?”


Tần Phóng lắc đầu bảo: “Không, anh ấy không thích nói mấy chuyện này. Em không biết vì sao anh ấy lại không muốn học tiếp, bởi vì.. Tiền à? Về mặt này em vẫn không hiểu rõ, nếu chỉ vì mấy yếu tố lung tung bên ngoài thì có gì đâu, có em đây rồi sợ gì chứ.”


Lúc nói chuyện Tần Phóng hạ thấp giọng, Hàn Tiểu Công nhìn khẩu hình của cậu, nửa nghe nửa đoán. Tần Phóng nói xong Hàn Tiểu Công vẫn không lên tiếng, dõi mắt nhìn Hình Viêm đứng trước đó, khe khẽ lắc đầu.


Hình Viêm đứng ở giữa sân khấu, bằng cử nhân phát tới lượt anh. Tới lượt anh viện trưởng còn cố ý đứng lại nói mấy câu.


“Hình Viêm à, sinh viên tài cao.” Viện trưởng đứng bên cạnh, vỗ vai Hình Viêm, nói với thính phòng, “Tôi bảo để tôi dẫn dắt mà cậu ấy cũng không chịu ở lại, tôi bảo, để cậu ấy làm học trò cuối cùng của tôi, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn muốn đi.”
Hình Viêm mỉm cười, khẽ lắc đầu.


Trên mặt viện trưởng toát lên sự tán thưởng với học trò mình yêu mến, có thể nhìn thấy rõ trong đôi mắt ông. Ông cầm bằng học vị của Hình Viêm trong tay, không nỡ trao đi.


Sau đó viện trưởng lại vỗ vai Hình Viêm, nói tên một ngôi trường, rồi gật đầu bảo: “Giỏi lắm, cố gắng học hành, học xong quay trở về.”
Tên trường học quá nổi danh, mới đầu Tần Phóng còn không phản ứng được. Nhưng mặt Hình Viêm hơi biến sắc.


Trước khi đến lượt Hình Viêm, Tần Phóng chỉ mải nói chuyện với Hàn Tiểu Công chứ không chú ý xem, sau đó Tần Phóng mới phát hiện, viện trưởng phát tới sinh viên nào, trên màn ảnh sẽ chiếu thành quả của sinh viên ấy, cùng phương hướng tiếp theo, hay trường học tiếp theo, trên trang của Hình Viêm hiện lên tên một ngôi trường rất gây chú ý.


Sau khi hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên của Tần Phóng là kích động, trong mắt là sự kiêu ngạo và mừng rỡ, cậu chưa từng được cảm nhận tâm tình này, bấy giờ đột nhiên Tần Phóng hiểu được cảm giác phụ huynh của những đứa trẻ thiên tài. Ví dụ này có lẽ không thích hợp, nhưng Tần Phóng cảm nhận được tâm tình mình khi ấy giống như một phụ huynh kiêu ngạo.


Cảm giác kích động này kéo dài nửa tiếng, trên sân khấu đổi mấy học viện, cảm giác kia mới dịu lại. Hàn Tiểu Công đoán chắc cậu lại muốn khen, bởi vậy nên khen một câu: “Bạn trai cậu ưu tú thật đấy.”
“Cảm ơn.” Tần Phóng mỉm cười gật đầu, “Em cũng thấy như vậy.”


Hàn Tiểu Công vỗ vai cậu, thở dài bảo: “Cậu ấy nhặt đâu ra được người như cậu thế.”
Dòng cảm xúc ban đầu lắng xuống, lý trí dần quay trở về, rất nhiều dòng suy nghĩ dần trở nên rõ ràng.


Nụ cười trên môi Tần Phóng cũng lụi tắt, giọng nói của từng viện trưởng các học viện vẫn rất vang dội, nhưng Tần Phóng không còn nghe rõ nữa. Có lẽ bởi điều hòa hạ thấp quá, càng ngày Tần Phóng càng thấy lạnh. Cơ thể lạnh như vậy, nhưng lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi.


Cậu buông mắt, đầu óc chậm chạp vận hành, rất nhiều thứ dường như trở nên rõ ràng trong chớp mắt, rồi lại dường như không rõ gì cả. Đầu óc như một cỗ máy cũ kỹ, bánh răng kẹt lại không thể động đậy được nữa. Hàn Tiểu Công nghiêng đầu nhìn cậu, anh chạm vào cánh tay cậu, khẽ gọi một tiếng.


Lúc Tần Phóng ngẩng đầu lên sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm, cậu nhìn về phía Hàn Tiểu Công, hỏi anh sao vậy.
Hàn Tiểu Công khẽ nâng mi, nhẹ giọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”


“Em làm sao?” Tần Phóng hơi siết tay lại, ngón cái vân vê ngón trỏ, cậu trầm mặc một lúc rồi hỏi Hàn Tiểu Công: “Mọi người.. đều biết anh ấy sẽ đi à?”
Hàn Tiểu Công hé môi, cuối cùng không nói gì.
Tần Phóng gật đầu, khẽ hỏi: “Chỉ mình em không biết, đúng không?”


Hàn Tiểu Công vẫn không lên tiếng.
Hàn Tiểu Công không muốn nói dối với cậu, bởi vậy nên không lên tiếng, Tần Phóng nhìn ra được, nên cậu cũng không gặng hỏi nữa.


Một tiếng sau, Tần Phóng ngồi trên ghế, cơ thể như hóa đá. Rất nhiều hình ảnh xoay vần trong đầu, trong lòng cậu khẽ cảm thán ồ ra là như vậy. Nhưng đầu óc lại kẹt cứng, mỗi một suy nghĩ cũng đủ để cậu ngẫm hồi lâu.


Điện thoại có tin nhắn tới, cậu đang cầm điện thoại trong tay, Tần Phóng cúi đầu nhìn, là Hình Viêm.
—— Em đi chưa?
Tần Phóng trả lời anh: Chưa, sao vậy?
Hình Viêm: Em ở đâu.
Tần Phóng nói: Ở đằng sau.
Hình Viêm: Đừng đi.
Tần Phóng: Ừm.
Hình Viêm: Anh tới tìm em.


Tần Phóng không trả lời, cánh tay chống lên đầu gối, cúi đầu, một bàn tay vuốt lấy da đầu. Từ mùa hè năm trước cạo đầu đến giờ cậu vẫn không nuôi tóc, mái tóc ngắn cũn đâm vào lòng bàn tay, sợi nào ghim vào cũng nhói đau đến lạ.


Lòng bàn tay bị tóc đâm vào nhoi nhói, nơi ngực trái thì trống rỗng, lại như tê dại.


Hình Viêm từ mặt sườn đi tới, Hàn Tiểu Công vỗ người Tần Phóng, ra hiệu cho cậu. Tần Phóng ngồi yên không nhúc nhích, Hàn Tiểu Công đứng dậy rồi khom lưng đi ra ngoài, anh đi rồi Hình Viêm tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Phóng.


Tần Phóng không nhìn anh, Hình Viêm chạm vào tay cậu, thấy lòng bàn tay Tần Phóng rịn mồ hôi.
Hình Viêm không quan tâm, anh nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay hai người đều khe khẽ run lên.


Buổi lễ kết thúc, Hình Viêm không để ý gì khác, vẫn nắm chặt tay Tần Phóng không buông. Hai soái ca cứ như vậy nắm tay nhau ra ngoài, xung quanh rất nhiều người nhìn họ, nhưng cả hai đều không rảnh để quan tâm.
Đến khi vãn người rồi, Tần Phóng hắng giọng, khẽ gọi anh: “Hình Viêm.”


Động tác Hình Viêm hơi khựng lại, khẽ đáp “Ơi”.
Rất hiếm khi Tần Phóng gọi anh như vậy, đều gọi là “Anh Viêm”.
Tần Phóng buông lỏng bàn tay Hình Viêm ra, khẽ vặn khớp, đoạn hỏi anh: “Anh quyết định từ khi nào?”
Thoạt đầu Hình Viêm trầm mặc, sau đó bảo: “Rất lâu rồi.”


Tần Phóng khẽ hỏi: “..Tháng trước à?”
Hình Viêm lắc đầu.
Tần Phóng lại hỏi: “Hồi Tết?”
Hình Viêm vẫn lắc đầu.
Tần Phóng nhìn vào đôi mắt anh, giọng nói trở nên run rẩy.
“Sinh nhật anh? Sinh nhật em? Tảng đá?”


Cậu hỏi một câu không đầu không cuối, nhưng Hình Viêm hiểu được.
Đôi mắt Tần Phóng hoen đỏ, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, giọng cậu nhẹ bẫng, không phải một câu hỏi. Nhưng Hình Viêm không tài nào mở miệng trả lời cậu được.


Tần Phóng đứng ở đó nhìn anh, nhìn gương mặt Hình Viêm, nhìn đôi mắt mà cậu yêu tha thiết, sau đó đột nhiên bật cười.


Cậu khom người, thể như mượn chút sức lực còn lại trên người, cánh tay chống lấy đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn Hình Viêm. Họ cứ như vậy đứng dưới ánh dương, nắng hôm nay gay gắt, trán Tần Phóng rịn mồ hôi. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở hắt. Tần Phóng ngước mắt lên nhìn Hình Viêm, đôi mắt đỏ au, bên môi treo ý cười nhàn nhạt, giọng cậu nay đã khàn.


Cậu hỏi Hình Viêm hai câu một.
“Giỡn có vui không?”
“Giỡn em có vui không?”
--------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Còn một chương nữa, mọi người đừng đọc sót.
Cảm ơn!






Truyện liên quan