Chương 2

Vào đại học cả 3 may mắn học cùng trường, không hẹn mà họp thành “bộ 3 độc thân, vui tính”.


Đầu bên kia vừa dập máy Thinh Thinh bất giác thững người một hồi lâu, bộ dạng tươi cười bỗng tối sầm, lặng hẳn.


Chẳng biết từ lúc nào mà Tố Tố và Ni Ni đã đứng ngay trước mặt nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.


Tố Tố huých vào vai cô cười ranh ma hỏi: “Ai gọi đấy? Trai gọi à, sao mà thừ người ra vậy?”


Nghe vậy Ni Ni tò mò vừa hỏi vừa vỗ vỗ vào vai cô tỏ vẻ đầy thấu hiểu:“Gì mà nhìn mặt cậu nghiêm trọng quá vậy cô em?”


Vừa may cô vừa kịp định thần, quay sang đánh trống lảng:” Gì cơ? Có gì đâu, mà Tố Tố này sao lúc nào đầu cậu cũng chỉ toàn nghĩ đến trai thế.”-Cô vừa nói vừa nhăn nhăn mặt, bễu môi khinh bỉ.


available on google playdownload on app store


Tố Tố cười giã lã: “Hy hy giỡn thôi, mà ai gọi cho cậu đấy?”


“Cậu không biết đâu.”-Nói rồi cô quay sang hỏi Ni Ni:”Ni Ni cậu còn nhớ Mai Hương học chung với chúng ta cấp ba không?”


Ni Ni ngơ ngác gãi đầu, suy nghĩ một lúc bảo:”Ai cơ? Mai Hương à… uhm…, à tớ nhớ ra rồi, cậu ấy còn nhớ chúng ta sao? Mà sao cậu ấy biết số điện thoại của cậu nhỉ”


“Tớ cũng không biết nữa. Mà Ni Ni à Mai Hương bảo thứ hai tuần sau có buổi họp lớp, cậu nghĩ sao?”


Tố Tố mặt bí xị thở dài:” haizzz…vậy là không liên quan đến mình thật.”-rồi lẳng lặng lên giường tu tiếp cuốn tiểu thuyết của mình.


Thật ra Tố Tố là bạn trúc mã của Thinh Thinh. Cô là một đại tiểu thư danh giá của nhà họ Lâm, vì thế ai ai cũng cho rằng tỏ vẻ kiên dè, dị nghị. Thinh Thinh lại không hề thấy vậy, tuy là một tiểu thư nhưng cô ấy không kiêu kì, lại rất thông minh, hoạt bát và thân thiện với mọi người…Hơn nữa, gia đình cô cũng không đầm ấm và sung sướng như mọi người vẫn hằng nghĩ.


Thử nghĩ xem làm sao mà hạnh phúc nỗi khi cha là một tổng tài lớn suốt ngày phải bôn ba công việc, đến nỗi thời gian gặp mặt nhau trong ngày cũng chẳng mấy khi, không những thế ông lại là người có đến hai gia đình. Là một đứa con hiếu thảo, đứng nhìn mẹ, một phụ nữ tần tảo nuôi dưỡng hai chị em Tố Tố bị cha mình hắt hủi, lạnh nhạt. Trước tình cảnh ấy, cô thương mẹ nhưng lại càng bất lực để níu kéo hạnh phúc gia đình mình. Vì thế Thinh Thinh càng đồng cảm và quan tâm đến cô hơn.


Nhưng dường như Tố Tố luôn vậy, một cô nàng Bạch dương mạnh mẽ bướng bỉnh, luôn giấu kín nỗi buồn trong lòng, luôn dấng mình vào sâu trong góc tối tâm,một mình gánh chịu tất cả.


Cha cô là người hết sức gia trưởng và sĩ diện vì thế suốt cấp 1,2,3 cô luôn được ưu ái trong những môi trường danh tiếng, hầu như mọi thứ của cô đều được cha cô sắp đặt cả và ngay cả trường đại học này cũng vậy.


Còn Ni Ni lại là bạn thân thời cấp 3 của Thinh Thinh, có thể nói cả hai có chung gia cảnh, chí hướng nên sớm đã rất thân. Cô nàng tuy sở hữu chiều cao siêu tủn nhưng lại vô cùng hài hước và thân thiện.


Vào đại học cả 3 may mắn học cùng trường, không hẹn mà họp thành “bộ 3 độc thân,vui tính”.


Trong không khí im ắng bất thường, chỉ mỗi Ni Ni là vui vẻ, phấn khởi:” đi chứ, đi chứ. Lâu quá không gặp mấy cậu ấy rồi. Cậu cũng đi nha!!!Mai là cậu thi xong rồi mà,chúng ta cùng nhau đi cho vui mà!!!”-nheo mắt tinh nghịch:”đi nhé!! cậu đi cùng nhé!!”


“………”


Ai đó nãy giờ im lặng bỗng lại lên tiếng:” Tớ đoán cậu ấy không muốn gặp tên Hà…Hà…cái gì Phong kia đâu.”


Lời nói ấy như đâm trúng tim đen khiến Thinh Thinh không khỏi thầm ai oán, ánh mắt đầy sát khí phóng về phía cô nàng “ Tố Tố cậu thật đáng ghét, sao lại nhắc tới con người ấy. Cậu thấy mình chưa đủ phìên vì hắn à.”


Nghĩ rồi cô lạnh lùng đáp: “Hà Vĩ Phong chị hai.”


Ni Ni hốt hoảng:” Gì..gì cơ? cậu đừng bảo với tớ… cậu chưa dứt tình với cái con người đấy nhé”.


Thấy vậy, Thinh Thinh trả lời một cách bình thản:“ Đã qua rồi…giờ đây chỉ còn là bạn thôi.”


Vừa dứt lời, cô chợt lặng căm.


Thật không? Thật là cô chỉ còn xem con người ấy chỉ là bạn thôi sao?


Nếu được như thế chắc giờ đây cô đâu thế này.


Tố Tố thở dài rồi nghiêm nghị bảo:“Haizz thật không đấy, đừng có mà mơ tưởng nữa. Con người ấy đã làm tổn thương cậu rất nhiều, cậu còn nhớ không? Vì thế đừng có mà dính dánh tới nó nữa.”


“Cậu lại rồi, tớ làm gì còn mơ mộng đến hắn. Giờ đây tớ chỉ nhớ đến mỗi hai cậu thôi”-Thinh Thinh bay đến ôm Tố Tố giả lã,nũng nịu.


Tố Tố bị cô bạn ôm đến sởn hết cả người la hét ầm ĩ: “Thôi đi cô nương, đủ rồi…, đủ rồi…,buông ra nào…”


“Thôi không giỡn nữa, tớ đi tắm hehe:P.”






Truyện liên quan