Chương 20

Một lúc sau, dường như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, Hà Vĩ Phong từ tốn xoay người lại, nhìn cô ngạc nhiên.
Phiên tòa kết thúc một cách viên mãn, thân chủ cuối cùng đã thoát khỏi vòng tay ác ma, quyền nuôi dưỡng cũng đã thuộc về bà Mã.


Sau khi nói vài câu với thân chủ, đại luật sư Nguyệt Hạ Nam lạnh lùng,kiêu ngạo bước ra khỏi phiên tòa trước sự vây quanh của một đoàn phóng viên.
Không, không, phải nói là một đoàn kiến khát mồi mới đúng.
Đằng sau,Thinh Thinh cố đi thật nhanh để kịp sánh bước với đại Boss.


Phóng viên A nhào đến:”Luật sư Nam, có phải bà Mã hứa sẽ cho anh lợi lọc gì đó sau khi thắng vụ kiện không?”
Phóng viên B cũng không vừa, xen vào:”Có phải vì công ty XX sụp đổ nên bà Mã đã viện cớ li hôn?”
Tiếp theo là một tràn những câu hỏi:”Luật sư Nam,…”
“Luật sư Nam…”


Nhưng nãy giờ đại Boss vẫn im lặng không trả lời bất cứ câu hỏi nào. Anh nhanh chóng tiến lại chiếc xe, mở cửa cho Thinh Thinh rồi nổ máy.
Hai hình bóng một nam một nữ mất hút với chiếc xe, để lại đám phóng viên chơi vơi nơi làn khói.


Phía sau tấm kính, ánh mắt một người đàn ông đằng đằng sát khí dõi theo hình bóng chiếc xe xa dần, xa dần...
Thinh Thinh dựa vào ghế, tự cười ngây ngô.
Đây là lần đầu tiên cô chính thức đứng trên phiên tòa cùng anh, tuy không thành thạo lắm nhưng cũng coi là tốt lắm rồi.


Thật không ngờ cảm giác giúp được người khác lại tuyệt đến như vậy.
Đang ngẫm nghĩ lại những giây phút tuyệt vời đó, đột nhiên giọng anh lại vang lên:”Có vẻ em thích phản đối nhỉ? Nhưng sau này đi dự đám cưới mà phản đối thì không hay ho tí nào đâu hahahaha…”


available on google playdownload on app store


Nụ cười đang dở bỗng tắt lịm, Thinh Thinh đưa mắt lườm đối phương, cau mày hỏi:”Hơ..hơ…được rồi, được rồi.”-chống cằm, tò mò nhìn thẳng vào đôi mắt đen lay láy của Hạ Nam tỏ vẻ mong đợi:”Nói em nghe đi, rốt cuộc anh với tên luật sư kia có ân oán gì vậy?”


“Hắn là sư huynh học trên anh một khóa,nhưng thời đại học bọn anh có một chút mâu thuẫn, cũng từng đối đầu nhau trong một số vụ kiện, tuy nhiên hắn lần nào cũng mất ưu thế. Có lần nhân chứng đột ngột đổi khẩu cung làm lập luận của hắn vỡ toan nhưng hắn cứ cho là bên phía anh đã gây sức ép hoặc lợi ích nào đó. Cũng không thể trách, từ thiên đàng ranh giới của chiến thắng bỗng tan tành mây khói, đây cũng là điều khó chấp nhận. À mai anh sẽ đi dự một buổi tiệc, anh muốn em đi cùng?”


“Tiệc ạ Sao anh không đi với Diệu Diệu, em không có kinh nghiệm đối với mấy cái việc tiệc tùng đâu.”
Nguyệt Hạ Nam kiên nhẫn, từ tốn nói tiếp:”Vì không có kinh nghiệm nên em càng phải đi.”
Thinh Thinh trố mắt nhìn Hạ Nam:”Sao ạ?”


Thấy vậy anh nói:”Diệu Diệu bảo mai bận, nên không đi được.”-Nói rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén, đe dọa hỏi:”Em không muốn đi?”


Ôi trời ơi!!! Đây rõ ràng không phải là câu hỏi mà, câu hỏi gì mà không cho người ta trả lời huhuhu…….không nghe theo chỉ có một con…một con đường ch.ết mà thôi.
Đại Boss quả là ác nhân,siêu cấp ác nhân.


Diệu Diệu,sao cô lại bán đứng tôi…khỏi phải nghĩ cũng biết đây là ý đồ của cô đây mà. ~>”<~
“I love you,loving you,as the mouse so love the rice, even every day …..”
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét reo lên không đúng lúc tí nào, số điện thoại của Vĩ Phong.


Sao hắn lại gọi vào lúc này? Lại muốn nói gì với cô đây?
Thinh Thinh không bắt máy.
Thấy thế đại Boss cứ ngỡ vì ngại nên cô không dám bắt, bảo:”Em nghe máy đi, tí mình nói tiếp.”
Thinh Thinh nghe vậy, ngần ngừ một lúc rồi bắt máy:”Alo.”


“Thinh Thinh à, Hạ yên đã nói cho anh biết mọi chuyện rồi. Tối mai em rảnh chứ?”


Thinh thinh cười giã lã, đưa mắt liếc nhìn “ác nhân siêu cấp” bên cạnh mình, âm li thu nhỏ dần, trả lời không đâu vào đâu:”Tối mai à…à..”-Nói rồi lại bắt gặp ánh mắt chờ mong của anh bỗng lóe sáng:”Tối mai tôi bận rồi công ty tôi có việc, nói sau nhé.”


Dứt lời cô cúp máy một cách lạnh lùng, vờ như không có gì.
Nhân cơ hội, Hạ Nam xoa cằm cười gian giảo:”Anh nhớ tối mai công ty mình đâu có việc. Vậy công việc của em là em đi tiệc với anh?”
Thinh Thinh giật mình “hả” một tiếng rồi lại im lặng.


Dù gì thì đi với đại Boss cũng đỡ hơn đến gặp hắn, gặp hắn cô biết phải nói gì bây giờ…Sau bao nhiêu chuyện, sau bao đau thương liệu cô còn có thể chấp nhận hắn, quay trở lại với hắn như ban đầu hay không…Cô thật sự không biết…Những thứ ấy giờ đây đã quá xa vời…xa vời…


Đúng vậy, cô còn thích hắn nhưng thì sao…đã quá nhiều..quá nhiều chuyện xảy ra. Thật chất không thể dễ dàng bắt đầu lại.


“Ngủ ngon.”-Vừa dứt lời, trong lúc Thinh Thinh vẫn còn mơ màng với những đắn đo trong lòng thì một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng đặt lên má trái cô. Thinh Thinh ngẩn người, mặt đỏ ửng vừa định tránh né thì Nguyệt Hạ Nam đã đưa tay xoa nhẹ đầu cô bảo:”Mơ đẹp nhé my princess.”


……………………………..


Tối hôm đó, cô mặc chiếc váy màu hồng nhạt, ôm sát lấy thân lượn theo những đường nét cơ thể trông rất dịu dàng, cá tính. Làn tóc xoăn đó giờ búi cao nay đã xoã tung,vài lọn tóc khẽ rơi trên bờ vai trắng ngần, càng làm nổi bật lên một gương mặt thanh tú, mĩ miều của cô.


Thinh Thinh trang điểm nhẹ rồi vội vã đến nơi tổ chức tiệc.
Vừa đến nơi đã thấy Nguyệt Hạ Nam đứng đợi trước cửa, ngất ngây nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó mới mỉm cười bảo:”Thinh Thinh, mình vào đi.”
Bước vào trong, Thinh Thinh ngơ ngác đảo mắt xung quanh.


Thật không hổ danh là tiệc tùng của những người giàu có.
Waooo!!!Thật là lớn…Thật hoành tráng. (^>^)
Trước đây cô chỉ từng thấy những bữa tiệc này trên TV,thật không ngờ, không ngờ lại có một ngày có vinh dự tham gia những bữa tiệc hoành tráng như vậy.


Một lát sau, lại có những quý bà,quý ông có chức có quyền lần lượt đến chào hỏi Nguyệt Hạ Nam.


Nguyệt Hạ Nam vốn dĩ tuổi trẻ tài cao, học thức, quen biết đều rất rộng rãi, phóng khoáng nên sớm đã quen với những cảnh tượng này, lại thêm vẻ ngoài tuấn tú, nho nhã, nhất cử nhất động đều rất cuốn hút,rất tự nhiên. Thinh Thinh đứng bên cạnh, cảm nhận rõ từng hơi thở nam tính của anh, không tránh khỏi nhịp tim đập loạn.


“Sao tim mình lại đập nhanh thế nhỉ? Tim à tim, rốt cuộc mày muốn gì đây, sao lại quấy động vào lúc này cơ chứ,…người đó là đại Boss, là “ác nhân siêu cấp” đó biết chưa?”
Khuôn mặt trắng hồng bỗng đỏ ửng nhưng chẳng bao lâu cô đã tự trấn an lại bản thân.


Thinh Thinh măc cỡ cúi đầu nhìn xa xăm xuống thềm nhà rồi lại ngờ nghệch lặng lẽ quan sát xung quanh, ngắm những quý bà, quý ông cầm ly rượu đi đi lại lại trông rất sành điệu.
Trong phút chốc, ánh mắt cô bỗng dừng lại trên một chàng trai trẻ đứng dưới sân khấu buổi tiệc.


Aaaaaaaaaa, đấy chẳng phải là…là..Hà Vĩ Phong sao?
Sao hắn lại đến đây? Hắn theo cô đến đây ư?
Vừa nghĩ đến đó, Thinh Thinh chợt lắc đầu.
Không thể nào, không thể nào…Làm sao mà hắn biết được…Chẳng lẽ hắn cũng là khách mời ở đây?


Một lúc sau, dường như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, Hà Vĩ Phong từ tốn xoay người lại, nhìn cô ngạc nhiên.
Bắt gặp ánh mắt mãnh liệt, nóng bỏng của đối phương, Thinh Thinh tức tốc tránh né, quay sang Nguyệt Hạ Nam tỏ vẻ thân mật, thỏ thẻ:”Mình qua bên kia đi, em muốn ăn một chút.”






Truyện liên quan