Chương 29: Ngoại truyện: Gia đình họ Nguyệt
*Đặc quyền của ba.*
Gió đông khẽ lay nhẹ lên tán lá, xào xạc sao suyến lòng.
Dưới bóng cây, Thinh Thinh thả hồn nhìn xa xăm về phía chân trời, nỗi buồn dường như vẫn còn đâu đây trong ánh mắt.
Thây thế cậu bé nãy giờ đang vui chơi ngoài sân, bập bẹ chạy đến:”Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?”-Cậu suy nghĩ vài phút, vờ tỏ ra uyên thâm, leo lên người cô:”Mẹ..mẹ cuối xuống đây.”
“Sao cơ? Tiểu Khải, con làm gì?”-Cô ngạc nhin nhìn thằng bé.
“Đi mà mẹ!!!”
Cô nghi hoặc cuối xuống, bất chợt trên đỉnh đầu vang lên một tiếng “cốc”.
“Ui da!!!”
Cậu tuột xuống đất, ngây thơ nhìn cô hỏi:”Sao mẹ không cười?”
Cô nhăn nhó nhìn nó, làm mặt rõ thương hại. Cậu bé đưa tay lên đôi gò má phụng phịu khẽ kéo nhếch lên:”Cười như như vậy nè mẹ.”
Từ đằng sau, Nguyệt Hạ Nam đưa tay đặt nhẹ lên vai cô:”Hai mẹ con đang làm gì thế?”
Cậu bập bẹ bước đến bên anh, tay vẫn không rời má, dứt dứt tay áo anh.
“Sao thế con?”
Mặt cậu bí xị: “Mẹ hỏng cười.”
Lúc này cô mới vờ giận lẫy, lên tiếng:”Anh đó, đi dạy hư con không à. Sao lại dạy con nó cóc đầu em?”
Chưa đợi cha cậu lên tiếng, cậu lẽo mép:”Sao không được ạ? Con thấy ba làm vậy, mẹ vui mà?”
Cha cậu ngồi xuống cạnh mẹ cậu, một tay nắm lấy tay vợ, một tay xoa đầu con:”Vì đây là đặc quyền của ba. Sau này con không được bắt nạt vợ ba nghe chưa? ”
Thấy cô vợ bên cạnh cười đắc ý, anh đặt lên môi cô một nụ hôn, cô dãy dụa:”Này này, anh đang dạy hư con đấy.”
“Không sao, vì nó đã hư giống mẹ nó rồi.”
Cậu nhóc đưa tay bàn tay nhỏ nhắn che trước mặt, he hé nhìn.
“Sao ba mẹ mình phiền thế không biết?”
*Con dâu tương lai.*
Thinh Thinh vừa về đến nhà thấy con đang ngồi bê bếp dưới nền nhà, dồ chơi vun vãi xung quanh.
Cô rón rén chạy đến:”Ba con đâu rồi?”
Tiểu Khải chẳng thèm quay lại nhìn:”Ba đang trong phòng. Ba nói:”Con trai lớn rồi, có bạn gái rồi, phải biết trông nhà.””
Bất giác Thinh Thinh bị đứng hình, cô ngơ ngác không hiểu từ “bạn gái” của con có nghĩa như thế nào.
“Vậy con đang làm gì thế?”
“Con làm quà tặng San San.”
“San San là ai vậy con?”
“San San là người yêu con. Sao mẹ hỏi nhiều vậy ạ?”
Ôi trời ơi!!! Thằng bé mới bốn tuổi đầu, chỉ mới đang bập bẹ trong trường mầm non,thế nào là biết yêu cơ? Đúng là lũ tiểu yêu quái mà!!!
Cô đánh nhẹ lên tay con, đùa giỡn:”Con biết cái gì là yêu đâu mà có người yêu.”
“Con biết chứ ạ.”
Cô trừng mắt nhìn nó:” Yêu là gì?”
“Yêu là ai nốp du.”
“Ai nốp du là gì?”-Cô ngạc nhiên.
“Ai nốp du là anh yêu em.”
Cô cười phá lên trước sư đáng yêu của thằng con, lại hỏi:”Vậy yêu là gì?”
“Yêu là cưới.”
“Yêu đâu hẳn là phải cưới?”
“Không cưới thì hôn.”
“Không yêu cũng hôn được mà.”
Một lúc sau, cô không nhịn được, hét toáng lên:”Ba ơi!!! mẹ quấy rối con.”
Lúc này ba cậu bé mới xuất, điềm đạm với nụ cười trên môi.
“Sao em lại quấy rối con?”
“Anh à, con mình con nít quỷ quá rồi.”
“Có sao đâu, con nó giống mẹ mà. “
“Anh có biết San San là ai không?”
Anh đưa tay sờ cằm:“Bé San San ran rất ngoan hiền, rất có phẩm chất làm con dâu tương lai của nhà họ Nguyệt.”
Thinh Thinh lắc đầu nhìn hai cho con nháy mắt cười gian với nhau.
“Thật là hết nói nỗi rồi, ba sói thì con cáo…Haizz Đúng là ba nào con nấy. Thật tội nghiệp cho San San, một con cừu đáng thương.”
*HẾT*