Chương 22: Thiên Nhất và Mạc Vũ

"Có gì đó không đúng." Thiên Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, đôi mày đẹp của hắn nhăn tít lại, khiến người khác nhìn thấy thật muốn vuốt cho nó thẳng ra.


Quả nhiên, lời hắn vừa nói ra xong, từ trong trụ sở của Nhan gia bắn ra chùm tia sáng đủ các màu sắc khác nhau, giống như một cái nắp, trùm kín cả trụ sở Nhan gia. Cũng vì chùm sáng dầy đặc này mà bầu trời trở nên sáng rực như ban ngày.


"TMD. . . . . . Đành lòng dốc hết vốn thôi!" (TMD: Một từ chửi tục -> con mẹ nó hay mẹ nó chứ.)
Mặc dù Mạc Vũ đã quen thấy những cảnh này, nhưng hiện giờ trong lòng hắn vẫn không giấu được sự kinh hãi. Tia laser nhiều như vậy, cả chùm như thế, thì ngay một con muỗi đến gần trụ sở Nhan gia cũng sẽ bị xuyên thủng.


"Thiên Nhất, làm nhiễu sóng hệ thống thăm dò của bọn chúng đi." Cũng may là lần này hắn đều chọn máy bay và tên lửa tàng hình, chỉ cần không bị phát hiện thì sẽ không thể bị phá hủy.


Thiên Nhất "Ừ" một tiếng, cấp tốc vào chương trình trong máy tính, trên chiếc mũi cao thẳng, thanh tú của hắn đã lấm tấm những giọt mồ hôi hột.
"Đương gia, không dò ra được tung tích của bọn họ." Một giọng đàn ông rắn rỏi vang lên, chìm vào trong bầu không khí căng thẳng ở phòng chỉ huy.


Nhan Hạo hừ nhỏ một tiếng. Quả nhiên là Thiên Nhất! Trừ hắn ra còn ai có khả năng lớn như vậy được. Không ngờ hắn lại có thể làm việc cho bang Liệt Diễm, thể diện của Diễm thật lớn.


available on google playdownload on app store


"Dốc hết toàn lực, vô hiệu hóa việc nhiễu sóng của bọn họ. Chỉ cần tìm được vị trí của bọn họ, lập tức bắn tên lửa."


Trong buồng lái, Mạc Vũ quan sát động tĩnh của trụ sở Nhan gia. Cứ giằng co như thế này cũng không phải là một biện pháp, một khi bọn họ tới gần Nhan gia, sẽ bị chùm tia laser kia hủy diệt, nhưng nếu không tới gần Nhan gia cũng sẽ chẳng làm gì được bọn hắn, mà bọn hắn cũng chẳng thể làm gì được Nhan gia.


"Thao tác để máy bay không người lái bị lộ, lấy Nhan gia làm trung tâm, tấn công theo hình quạt vào Nhan gia, trong lúc đó hai chiếc bay liền nhau cho tạo thành góc 60° để thu hút sự chú ý của Nhan gia." Dùng năm chiếc máy bay không người lái “Ưng” làm vật thế thân, hắn cũng không tin là không thể xuyên thẳng vào thành trì của Nhan gia.


"Đương gia, phát hiện ra dấu vết của năm chiếc máy bay." Giọng đàn ông rắn rỏi lại vang lên lần nữa, trong sự yên tĩnh của phòng chỉ huy.
Nhan Hạo cười lạnh, hạ lệnh:
"Nhắm bắn."


Ngay tức khắc, năm tên lửa đang được bao kín trong chùm tia laser, thoát khỏi sự bảo vệ chia nhau ra lao về phía năm chiếc máy bay không người lái của bang Liệt Diễm.
Mạc Vũ thấy trụ sở Nhan gia đang được bao bọc của chùm tia laser đã xuất hiện một lỗ hổng trong phòng ngự liền thét to:
"Tận dụng ngay lúc này!"


Những người đi theo Mạc Vũ đến đây, đều là những người đã theo hắn nhiều năm rồi, tuy rằng không phải mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của hắn, bọn họ đều hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng lại hiểu rất rõ phong cách hành sự của hắn.


Giọng hắn vừa phát ra, chiếc máy bay chở hắn cùng ba chiếc máy bay có vũ khí laser, liền đồng thời phóng tên lửa tàng hình về phía lỗ hổng không được chùm laser bao bọc của trụ sở Nhan gia.


Lúc máy bay không người lái bị Nhan gia phá hủy, trên bầu trời ánh hào quang bắn ra bốn phía, cũng là lúc bốn tên lửa tinh anh hạ cánh xuống địa bàn của Nhan gia.
Mạc Vũ thấy chuyển biến tốt liền thu quân, không một chút do dự ra lệnh khẩn cấp:
"Rút lui!"


Dưới sự rung chấn của mặt đất, cùng với âm thanh đinh tai nhức óc, cho Nhan Hạo biết đại bản doanh của hắn đã bị nổ. diiễn。đaàn。leê。quyý。đoôn Sắc mặt hắn u ám có thể chảy ra nước, đôi tay hắn nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.


"Đương gia, điện thoại của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Italy."


Nhan Hạo hít sâu một hơi, lấy một chiếc khăn tay trắng tinh từ trong túi quần ra. Hắn lau lau vết máu trên tay, xong mới thong thả cầm lấy điện thoại Ngân Kiếm đưa cho. Hắn không hề thu lại khí tức trên người mình, mà coi Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng giống như thủ hạ của mình, thờ ơ nói:
"Nghe nói ông tìm tôi?"


"Nhan đương gia, ngài có thể vui lòng tắt vũ khí laser cùng chùm tia phóng xạ đi được không? Phía bên rất khó báo cáo nha! Những thứ khác tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở, cùng lắm sẽ nói đó là do phần tử khủng bố tập kích, nhưng chùm tia phóng xạ kia lại rõ ràng bắn ra từ địa bàn của ngài. Đúng là tôi đã cho phép ngài có thể sử dụng vũ khí laser bất kể thời tiết, tôi sẽ. . . . . ."


Chân mày Nhan Hạo nhăn chặt lại, con ngươi hung ác trong mắt càng thêm điên cuồng, hắn không nhịn được cắt ngang:
"Tôi không thích nghe ông nói nhảm." Hắn nói xong liền cúp điện thoại, nhìn về phía mọi người trong phòng chỉ huy nói:


"Vũ khí laser chỉ để lại ba cái ở trung tâm của trụ sở, những cái khác cho tắt hết đi."
"Đương gia, có muốn chúng tôi đuổi theo bọn họ không?" Ngân Kiếm đưa hai tay nhận lấy điện thoại từ Nhan Hạo, hỏi.


Nhan Hạo bỏ lại hai chữ "Không cần" xong, biến mất khỏi phòng chỉ huy. Có Thiên Nhất ở đây, người của hắn có đuổi theo bọn họ cũng sẽ bị làm nhiễu sóng để không nhắm trúng được. Trang bị cao đã quan trọng rồi, nhưng nhân tài đỉnh cao còn quan trọng hơn.


Thủ đô của Syria - Damascus, một trong những chi nhánh của Nhan gia đặt tại đây.
"Nhị Đương Gia, trụ sở chính vừa bị bang Liệt Diễm tấn công." Một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ màu đen, chạy vào kho vũ khí, giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy cung kính báo cáo với Nhan Dịch.


Nhan Dịch nhíu mày, ngừng lại việc kiểm tr.a số vũ khí hôm nay vừa cướp được. Hắn nói không đầu không đuôi:


"Những thằng cha kia nên gọi cho tôi rồi mới phải." Hôm nay bang Liệt Diễm đã làm được thật nhiều việc tốt. Đầu tiên là “tặng” cho hắn một số lượng lớn vũ khí, sau đó lại hung hăng tát cho Nhan Hạo một cái……. Kết quả là, hắn càng có thêm năng lực, người đứng về phía hắn càng nhiều hơn.


Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì điện thoại di động vang lên. Đợi tiếng chuông reo đủ mười giây hắn mới ấn nút nghe máy, nhàn nhạt hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Nhị đương gia! Mới vừa một phần trụ sở chính đã bị bang Liệt Diễm cho phá tung. Chúng tôi cần ngài về để chủ trì công việc."


Nghe giọng nói mang theo sự nôn nóng cùng van nài của đối phương, khóe môi Nhan Dịch bất giác cong lên, hắn giả vờ như rất kinh ngạc, căng thẳng hỏi:
"Sao lại như vậy? Không phải đương gia trấn giữ ở trụ sở chính sao?"
"Chúng tôi đều đã nhất trí cho rằng, ngài thích hợp làm đương gia hơn cả!"


Nhan Dịch vừa đi ra cửa, vừa dùng giọng nói không thể tưởng tượng nổi hỏi:
"Đây là các ông muốn tôi cướp ngôi?"
"Lão đương gia vốn muốn truyền lại vị trí chủ nhân cho ngài hơn."
Nụ cười trên mặt Nhan Dịch càng tươi hơn, nhưng hắn vẫn ra vẻ như cực kỳ khó xử nói:


"Để tôi cân nhắc một chút."
"Nhị đương gia, Nhan gia có thể tiến được bao xa là nhờ ngài rồi! Xin ngài nhất định phải nhanh trở về!"
Nhan Dịch cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, dùng giọng rất cợt nhả nói với người đàn ông áo đen đi theo sau hắn:


"Thời khắc hiếm hoi trăm năm có một như thế này, sao có thể thiếu tôi được? Thu dọn đồ đạc, quay về trụ sở."
Trên đường về nước Mỹ, khuôn mặt anh tuấn của Mạc Vũ luôn treo nụ cười khó hiểu, trông giống như tên ngốc nghếch vậy.


Thiên Nhất ngồi bên cạnh Mạc Vũ khẽ cau mày lại, quay sang nhìn hắn mấy lần, cuối cùng đưa ra kết luận: Uhm, không nghi ngờ gì nữa, hắn có bệnh thần kinh.


Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay tư nhân vô cùng lớn của bang Liệt Diễm, Thiên Nhất dẫn đầu xách theo túi lap top của hắn. Vì sự an toàn tính mạng, hắn muốn cách xa cái người có đại não co giật này một chút.


Mạc Vũ thấy Thiên Nhất xách chiếc túi laptop đi qua mặt mình, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Hắn ưu nhã đứng dậy, hai tay cắm hờ hững vào hai bên túi của chiếc quần tây màu đen được cắt may thủ công, thong thả đi theo phía sau Thiên Nhất xuống máy bay.


"Cùng đi uống một chén thế nào?" Hắn vươn cánh tay lực lưỡng, mạnh mẽ ra kéo Thiên Nhất đang định lên xe ô tô lại, tâm trạng rất tốt đề nghị.
Thiên Nhất đưa lưng về phía mạc Vũ, nghĩ không đến nửa giây đã cự tuyệt thẳng thừng:


"Không đi." Chưa cần nói tới tửu lượng của hắn chẳng ra gì, hắn thật sự không muốn dính líu quá nhiều với người đàn ông bất thường này, làm không tốt, lúc đó đại não hắn ta căng ra, hắn ta sẽ diệt mình mất.
Mạc Vũ nhíu mày, tay vẫn không buông Thiên Nhất ra, nói:


"Tôi phải cảm tạ anh đã hai lần ra tay trợ giúp tôi."
Thiên Nhất nhét túi lap top vào băng ghế sau xe, sau đó xoay người, dùng cánh tay khác gạt tay Mạc Vũ đang giữ tay mình ra, lành lạnh nói:
"Không cần."
Rõ ràng tính khí Mạc Vũ tối nay không tệ. Dắn hết sức kiên nhẫn nói:
"Thế anh đi với tôi vậy."


"Không muốn." Thiên Nhất ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Vũ, nghiêm túc nói.
Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ nhíu lại, hắn kéo mạnh người kia nhét ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái, đóng mạnh cửa xe lại, nghênh ngang lái chiếc xe Ferrari màu đỏ bảnh bao rời đi.


Ban đầu, hắn chỉ có ý rủ Thiên Nhất đi uống rượu với mình, nhưng lại thấy người kia tránh hắn như ôn dịch khiến hắn rất khó chịu. Hậu quả đích thực là người kia cũng bị khó chịu theo. Không phải là anh không muốn tiếp xúc nhiều với tôi sao? Tôi còn muốn đi vào cuộc sống của anh cơ.






Truyện liên quan