Chương 108: Ngoại truyện 2: Phong Khuynh Lam
"Đúng vậy, trường hợp nào có thể dẫn tới toàn thân của một người bị chi chít những lỗ kim châm? Có khả năng nào là chữa bệnh không?" Người đàn ông đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô gái tóc vàng, nước da tái nhợt đang nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi.
Người đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Đối tượng nghiên cứu."
"Nghiên cứu cơ thể người?" Người đàn ông khẽ nhăn mày, hỏi có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, nghe nói có một số người trời sinh đã khác với người thường, có những khả năng đặc biệt. Bọn họ thường bị bí mật đưa đến sở nghiên cứu, để các nhân viên có liên quan nghiên cứu."
Người đàn ông nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy lúc trước ở trên bờ biển, vẻ mặt mơ hồ, lẩm bẩm: "Thì ra là như vậy. . . . . ."
"Húc, có cần giúp gì không?"
Lăng Húc nhét một tay không cầm điện thoại vào trong túi quần, đôi mắt sâu không thấy đáy lóe lên tia sáng lạnh lùng, lạnh giọng căn dặn: "Bảo người trong bang để ý, mấy ngày nay có những thế lực nào đang tìm người."
"Được."
Cúp điện thoại, Lăng Húc thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía phòng tắm. Tắm qua loa một chút, anh mặc một chiếc quần đùi đi ra, trong lúc lơ đãng, liếc qua hộp quà màu đen được đặt trên đầu giường, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Anh dùng ngón tay thon dài vân vê chiếc hoa tai khảm đá bảo thạch màu lam trong đó, lẩm bẩm: "Hình như tao đã tìm được chủ nhân cho mày. . . . . ."
Một phút sau, anh nhìn chiếc hoa tai trên tai cô gái buông xuống hết sức hài lòng, đồ mẹ tặng đúng là không giống bình thường.
"Ong ong", một hồi âm thanh đột ngột vang lên bên tai Lăng Diệp, anh nhíu nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy màn hình điện thoại di động của vợ yêu mình phát sáng. Anh liếc mắt về phía phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì, không chút do dự đưa tay cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình hiện thị là con trai bảo bối, chân mày anh lập tức nhăn lại thành chữ "Sông".
"Mẹ, con đã tìm được chủ nhân cho chiếc hoa tai còn lại rồi, một cô gái tóc vàng. Đôi mắt cô ấy rất đẹp, màu xanh xám, còn sáng hơn cả bảo thạch, trong hơn cả nước suối."
Sau khi Lăng Diệp xem xong tin nhắn, tâm trạng giống như đang ngồi trên máy bay trực thăng, bay vù vù lên trên, chân mày cũng giãn ra, nhanh chóng đáp lại một tin: "Vậy thì thật sự tốt quá."
"Sao vui vẻ vậy?" Úc Hàn Yên mặc áo choàng tắm, vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa đi về phía giường, có chút ngạc nhiên hỏi.
Lăng Diệp đi tới cạnh Úc Hàn Yên, đưa điện thoại di động cho cô, cầm chiếc khăn lông trên tay cô, dịu dàng lau tóc cho cô, đồng thời nhẹ nhàng nói: "Nó trưởng thành rồi, cũng đã có phụ nữ, em không cần phải đem lực chú ý đặt trên người nó nữa."
"Và sau đó?" Úc Hàn Yên xem tin nhắn xong, có chút buồn cười hỏi.
"Sau đó em chỉ cần để ý đến một mình anh là được rồi." Lăng Diệp nói như chuyện đương nhiên.
Úc Hàn Yên tỏ vẻ biết ngay mà, nói: "Đã nhiều năm như vậy, ngày nào cũng nhìn thấy anh, em phát ngấy rồi."
Động tác trên tay Lăng Diệp dừng lại, anh nhìn cô chằm chằm đầy nguy hiểm, giọng trầm xuống hỏi: "Vậy sao?"
"Không có, tuyệt đối không có." Đối với một cái nhăn mày hay một nụ cười của anh, Úc Hàn Yên đều rõ như lòng bàn tay, trong nháy mắt liền nhận ra, bản thân đã bị vây hãm bên bờ vực sâu, liền phủ định.
Lăng Diệp nhíu mày, tiếp tục lau tóc cho cô, nói lơ đễnh: "Tí nữa anh với em sẽ thâm nhập thảo luận một chút về vấn đề này."
". . . . . ." Cái gọi là "Tai kiếp khó tránh " chính là ý này sao.
Lăng Húc nhận được tin nhắn đáp lại, liền nhận định luôn người gửi tin không phải là mẹ, mà là cha mình, nếu không nội dung tin đáp lại nhất định sẽ là cô ấy là ai……. Anh gần như đã tưởng tượng ra được bộ dáng của người kia sau khi xem xong nội dung tin nhắn - cái miệng sẽ nhếch lên……….
Chỉ có điều, anh rất muốn nói: "Cha, cha đã vui mừng quá sớm, trong lòng con mẹ mãi chiếm một vị trí không ai có thể thay thế được. Con vẫn yêu mẹ trước sau như một, tin là mẹ cũng vẫn yêu con như trước đây."
Nhưng nghĩ đến hiện tại mẹ đang ở trong tay người kia, vẫn không nên đổ thêm dầu vào lửa thì tốt hơn.
Lăng Húc đặt điện thoại di động lên trên tủ đầu giường, ngồi bên cạnh cô gái, vắt chéo hai chân lên nhau, lưng dựa vào đầu giường, cầm chiếc máy tính bảng màu đen trên tủ đầu giường, xem tin tức cùng email.
Ngồi an vị cũng đến hơn 8h tối.
"Đã tỉnh rồi sao?" Bên tai truyền đến tiếng hít thở có chút hỗn loạn, Lăng Húc liền đặt máy tính bảng lên trên tủ đầu giường, cúi đầu nhìn xuống cặp mắt sắp mở của cô, hỏi.
Cô gái nghe thấy giọng nói, mở choàng hai mắt ra, ngây ngốc nhìn người trước mặt.
"Sao hả? Không nhận ra ân nhân đã cứu mạng em nữa sao?" Lăng Húc nhíu mày, dùng giọng gợi cảm, tuyệt đẹp hỏi.
Cô gái lắc đầu một cái, thản niên nói: "Chỉ hơi bất ngờ thôi, tôi thế nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của anh."
Trước đó cô đã phán đoán không sai, bản lĩnh của người đàn ông này vượt xa mình. Nhưng nếu tinh lực của cô dồi dào, sức khỏe không bị cạn kiệt, có lẽ đã có thể dựa vào khả năng đặc biệt của cô để đánh một trận.
"Em cũng không lo lắng tôi có làm gì em hay không?" Lăng Húc hỏi có chút kinh ngạc. Trong tình huống bình thường, người con gái sau khi tỉnh lại phát hiện bên giường có một người đàn ông xa lạ, thậm chí người đàn ông đó còn để trần phía trên, phản ứng đầu tiên không phải giữ chặt chăn, hét toáng lên sao?
"Oh, lo lắng thì sẽ thế nào? Chuyện cần xảy ra, thì cũng đã xảy ra rồi." Cô gái chẳng hề bận tâm nói.
"Huống hồ, bị anh nằm trên, hình như tôi cũng chẳng bị thua thiệt gì." Cô quét mắt nhìn Lăng Húc từ trên xuống dưới, miệng khẽ nhếch, nói.
Lăng Húc ra vẻ nghiêm túc lẩm bẩm: "Không ngờ cơ thể của tôi lại có giá trị đến như vậy."
"Em tên gì?" Anh hỏi.
Cô gái cười tự giễu, thành thật nói: "Tôi không có tên, chỉ có danh hiệu."
Đôi mày đẹp của Lăng Húc nhíu chặt lại, hỏi: "Danh hiệu bao nhiêu?"
"001", cô gái trả lời không hề giấu giếm. Cô biết trước mặt người đàn ông này mình mà nói dối, sẽ không có chỗ ẩn thân, nên quyết định khai báo thành thật, dù sao cái danh hiệu này cũng cẳng nói rõ được điều gì.
"Nhân viên đặc công nước M?" Lăng Húc nhíu mày, nói gần như khẳng định.
Cô gái khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Anh đã điều tr.a về tôi?"
Lăng Húc nói thản nhiên: "Không, ba phần tư đặc công của nước M đã nhận mệnh lệnh của chính phủ truy tìm tung tích của một cô gái."
"Anh là ai?" Cô gái nhíu chặt chân mày, hỏi.
"Lăng Húc." Lăng Húc lên tiếng.
Cô gái suy nghĩ một hồi, con ngươi xanh xám nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Con trai của Lăng Diệp?"
Sắc mặt Lăng Húc tối sầm lại, anh ghét nhất bị người khác nói như vậy! Nhưng hết lần này đến lần khác, bản thân không thể phản bác!
Tuy anh không trả lời, nhưng nhìn phản ứng của anh, cô gái đã xác nhận được suy đoán của mình.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, 001 là biệt danh của một nhân vật thần thông trong tổ chức đặc công của nước M." Lăng Húc nói có chút châm chọc. Người như vậy mà thông tin lại chẳng nhạy bén chút nào! Hiện tại có người nào nghe thấy tên anh, mà không nói là bang chủ của bang Liệt Diễm, bá chủ trong giới hắc đạo.
Cô gái nghe thấy thế, dường như cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô nhìn lên trần nhà, tự giễu: "Tôi đã không còn là đặc công từ lâu rồi."
"Anh đã nhìn thấy khả năng điều khiển gió của tôi rồi." Cô nói khẳng định.
Lăng Húc gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Tôi còn thấy được ** của em."
Khóe miệng cô gái giật giật, câu này tiếp nhận được……….Cô lơ đễnh nói: "Rất khó coi."
"Em bị người ta nghiên cứu bao lâu rồi?" Lăng Húc không tiếp lời của cô, mà hỏi lại.
"Khoảng ba năm gì đó." Cô gái thản nhiên đáp.
Lăng Húc nhạy cảm hỏi: "Em bị người ta bán đứng?"
Cô gái hiểu được ý tứ của anh, nói: "Ừ, một lần trong lúc hành động, không cẩn thận đã sử dụng khả năng đặc biệt ngay trước mặt đồng đội." Lúc cô nói chuyện, trong mắt thậm chí không hề có một tia oán hận nào, vẫn là một mảng suối trong như trước.
Lăng Húc nghiêm túc nhìn cô, nói: "Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ em."
Cô gái ngẩn ra, sau đó hỏi châm chọc: "Anh muốn nghiên cứu tôi? Hay là muốn tôi sinh cho anh một đứa con có khả năng đặc biệt?"
"Lại không thể là thật tâm thích em sao?" Lăng Húc không hề tức giận, nhíu mày hỏi.
"Thích? Ha ha, anh không cảm thấy rất gượng ép sao? Chúng ta mới gặp nhau được bao lâu? Đừng có nói với tôi là anh vừa thấy đã yêu đó, tôi không tin vào loại chuyện như thế này." Cô gái lạnh nhạt nói.
Lăng Húc gật đầu: "Đúng là rất gượng ép, nhưng chuyện lại cứ như thế mà xảy ra."
"Tôi không có hứng thú chơi trò tình yêu với anh, anh muốn gì cứ việc nói thẳng ra." Cô gái thấp giọng nói.
Lăng Húc thở dài một cái, trái tim của người này còn rắn hơn cả vàng, xem ra con đường theo đuổi vợ của anh vẫn còn xa lắm. Anh không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi: "Tôi đã cứu em… có phải em nên báo đáp tôi không?"
Cô gái nhìn anh, không nói gì.
"Bất cứ lúc nào cũng không được tháo chiếc hoa tai này xuống." Lăng Húc giơ tay, vê vê chiếc hoa tai rũ xuống trên tai phải cô, nói. Trong giọng nói của anh, không khỏi mang theo mấy phần ra lệnh.
Anh thấy đối phương vẫn không nói gì, liền lạnh lùng nói: "Lúc em tháo hoa tai ra, cũng chính là lúc em bị bang Liệt Diễm truy lùng!"
Cô gái đưa tay lên, sờ sờ vào chiếc hoa tai rũ xuống trên tai phải mình, trong mắt thoáng qua tia nghi ngờ, hỏi: "Vì sao tôi nhất định phải đeo nó?"
"Tôi thích!" Lăng Húc hùng hồn đáp.
Cô gái có chút nói không lên lời, cũng chỉ là một chiếc hoa tai mà thôi, đeo là được rồi.
"Nó có thể cảm giác được tất cả các loại bom. Khi nó không ngừng chấn động, thì em phải nhanh chân rời đi, nó càng đến gần bom, càng chấn động mạnh. Ngoài điều đó ra, lúc nó rung một cái rồi ngừng, lại rung một cái nữa, em hãy bấm vào viên bảo thạch, sẽ chuyển sang kênh truyền tin. Lúc gặp phải khó khăn hoặc nghĩ đến tôi, em vừa đồng thời đè vào viên bảo thạch, vừa ấn ba cái vào phía sau khuyên tai chỗ vành tai, tôi sẽ xuất hiện trước mặt em ngay lập tức." Lăng Húc từ từ giải thích.
Anh không nói ra chuyện trong đó có hệ thống định vị, bởi vì anh biết, nếu nói ra cô sẽ không đeo.
Đôi mắt cô gái hơi trợn lên, trong mắt đầy sự kinh ngạc, lẩm bẩm: "Trên thế giới lại có loại hoa tai như thế này sao………."
"Toàn thế giới chỉ có đúng một đôi, tôi mang một chiếc, em mang một chiếc." Lăng Húc nói mang theo sự tự hào.
Chỉ có mẹ anh mới có thể làm ra được thứ đồ nghịch thiên như thế này!
"Tại sao lại tốt với tôi như vậy?" Cô gái lẩm bẩm.
Lăng Húc nghiêm túc nói: "Tôi thích."
"Tôi giúp em đặt một cái tên." Anh lại nói.
Cô gái chẳng hề đề ý: "Tùy anh."
Ánh mắt Lăng Húc khóa chặt đôi mắt xanh xám của cô, nói: "Khuynh Lam, Phong Khuynh Lam."
"Thật dễ nghe." Cô gái cười cười, nói. Lần này, nụ cười của cô không phải là giả vờ, cũng không phải là châm chọc, hay tự chế giễu, mà là nụ cười vui vẻ, ấm áp.
Lăng Húc kiềm chế cơn kích động muốn hôn đối phương, kiên quyết di dời tầm mắt, nói: "Em muốn ăn gì? Tôi làm cho em."
"Anh làm?" Phong Khuynh Lam hỏi với giọng không thể tin nổi.
Khóe môi Lăng Húc khẽ nhếch lên, đáp: "Ừ, tôi thường làm cho mẹ ăn."
Anh không nói “mẹ tôi” mà chỉ nói “mẹ ", như vậy sẽ làm cho anh có cảm giác đối phương là vợ của mình.
"Không ngờ anh lại hiếu thuận như vậy." Phong Khuynh Lam cảm thán.
"Tôi ăn gì cũng được, không kiêng gì cả." Cô dừng một chút, lại nói tiếp.
Lăng Húc nói câu "Chờ tôi", xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng của anh biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp của Phong Khuynh Lam tràn đầy nghi ngờ.