Chương 36

Lúc Liêu Đình Ngạn đi ra ngoài, anh gọi tài xế bảo anh ta lái xe đến đón.
Dọc đường anh không ngừng giục, qua nữa tiếng anh đã có mặt ở dưới nhà Lê Vị.
Lê Vị quấn chăn nằm hôn mê trên giường.
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, ồn đến nỗi cô không chịu được.


Họng đau đến nỗi như có người dùng lửa đốt nó vậy, cô mệt mỏi xuống giường bước ra mở cửa, vẫn chưa kịp nhìn kỹ là ai thì một bóng dáng to lớn đã xông vào phòng, làm cho cô đứng không vững loạng choạng bước lùi hai bước, thuận tay đóng cửa.


"Em cũng thật lơ là." Liêu Đình Ngạn rất tức giận, lại nghĩ đến sức khỏe cô không tốt, ôm xốc cô lên, miệng lẩm bẩm: "May mắn người đó là anh. Nếu như là người khác, xem em làm thế nào!"
Bởi vì cô đang sốt nên không kịp nghĩ ngợi gì, sau đó mới cảm thấy may mắn vì người đến là anh ấy.


Cảm giác sợ hãi sau lời nói của anh cũng biến mất.
Thật sự rất khó chịu.
Trong đầu không thể suy nghĩ điều gì.
Lê Vị dựa vào ngực anh, mệt mỏi mơ hồ lấy hơi, bản thân cô cũng cảm nhận được hơi thở nóng rực đang vây quanh miệng mình.
"Anh Ngạn." giọng cô khàn khàn cất lên: "Em khó chịu."


Tâm trạng của Liêu Đình Ngạn bị cô làm cho rất căng thẳng.
"Biết khó chịu rồi sao?" anh rất tức giận, nhưng lúc này lại không thể nổi giận được, giọng nói ấm áp: "Khó chịu sao lại không nói với anh. Thấy anh dễ bắt nạt lắm sao. Với anh mà tính toán kỹ như vậy làm gì."


Trong đầu cô đang rất lộn xộn, mơ hồ nghe anh nói "xin" cái gì đấy.
"Rõ ràng là em xin nghỉ phép rồi." Cô yếu ớt nói.
Liêu Đình Ngạn đang tức cũng phải bật cười.
Được lắm.
Cô còn nhớ gọi điện thoại xin nghỉ, mà lại không nhớ đến việc nhắn tin cho anh hay là gọi điện nói một tiếng.


available on google playdownload on app store


Còn nữa......
Đến lời nói của anh cũng nghe nhầm, lẽ nào sốt đến hồ đồ rồi?
Liêu Đình Ngạn rối đến nỗi hơi thở cũng không điều.
Đi đến bên giường, anh nhẹ nhàng để cô xuống giường, lấy áo khoác lông quấn thêm cho cô.


Người của Lê Vị mềm nhũn không có chút sức nào, trong lòng anh rất lo lắng, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, từ từ mang vào cho cô, lại thay cái mền khác.
Trong lúc mặc áo, không tránh khỏi việc phải đụng vào da cô.


Tai của Liêu Đình Ngạn cũng đỏ như trái cà chua, vì lo lắng cho bình tình của cô mà không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng mang áo vào giúp cô, chỉ sợ một ít gió lạnh cũng làm bệnh tình cô nặng thêm.


Đang định ôm cô ra ngoài, đột nhiên Liêu Đình Ngạn nghĩ đến một chuyện. Lấy ra một chùm chìa khóa trong túi của cô, từ trong tủ lấy ra một cái chìa khóa dự phòng, sau đó anh nhanh chóng bước đến phòng ngủ, ôm cô bước ra ngoài.


Sau khi lên xe, Liêu Đình Ngạn để cô nằm ở ghế sau, đầu dừa trên đùi anh, tay anh giữ cô, để tránh cô nhúc nhích.
Xe khởi động.
Liêu Đình Ngạn gọi liên tục mấy cuộc điện thoại.


Sau khi đến bệnh viện Thị Lập, đã có người đợi từ trước. Lê Vị được đưa trực tiếp đến phòng bệnh VIP.
Lúc bác sĩ Đoàn nhìn thấy Lê Vị ông rất kinh ngạc, không nhịn được trách Liêu Đình Ngạn.


"Tiểu Vi lại bệnh rồi? sao lại sốt đến mức này, sốt đến mức này mới đem nó qua đây. Trước đó làm cái gì? à, nó không phải là người họ Liêu nên các người không đâu lòng phải không. Nói cho mà biết, nếu mà nó có mệnh hệ gì, tôi sẽ tính sổ với cậu!"


Ông ấy dạy dỗ Liêu Đình Ngạn một tràng.


Liêu Đình Ngạn bất lực nói: "Người muốn giáo huấn con thế nào cũng được. Nhưng cô ấy bệnh như thế này? người không thể đi xem cô ấy trước được sao? lòng bác sĩ như lòng bố mẹ. Có bố mẹ nào lòng dạ như người không chứ? Bố mẹ nào nhìn thấy con cái mình bệnh như vậy mà vẫn còn mắng chửi được chứ."


Ngẫng một lát, Liêu Đình Ngạn nhớ ra mình là đi cầu cứu người ta, mới xưng hô thêm: "Ông ngoại."
Bác sĩ Đoàn không thèm để ý anh, ông bước lên trước xem bệnh tình của Lê Vị.


Lúc ở nhà, từ lúc biết Liêu Đình Ngạn đến, không biết có phải vì có Liêu Đình Ngạn không mà những nỗi sợ của cô hoàn toàn biết mất, không bao lâu thì cô ngủ xây.
Lúc có lại ý thức là lúc chuẩn bị lấy máu để đi xét nghiệm.


Đầu tiên là một trận đau đớn, tiếp đó là, mùi thuốc khử trùng sốc vào mũi.
Trong lúc mơ hồ, Lê Vị nghe bác sĩ nói cái gì đó, còn nghe thấy giọng nói của anh nữa.
Có ý thức của cô là mở mắt được một tý, sau đó tiếp tục hôn mê.


Sau khi ngủ một giấc thật sâu, Lê Vị cảm thấy tay mình lạnh lạnh mới tỉnh lại.
Bây giờ đầu của cô không còn choáng không đau nữa, những chuyện trước đó cô nhớ cũng không rõ nữa. Thứ cô còn nhớ là dư vị của trận đau đầu lúc trước.


Những cảm giác đó bây giờ được giảm bớt đi rất nhiều, cô cảm thấy cơ thể mình như được sống lại, rất tỉnh táo.


Nữa mê nữa tĩnh nhìn khắp phòng bệnh, cô lặng người vài giây, mới ý thức được mình đang ở đâu. Nhìn theo dây chuyền,cô nhìn thấy mình đang truyền thuốc, lại nhìn xuống tay truyền thuốc của mình.
Còn nữa, còn có một bàn tay đặt lên tay cô.


Lê Vị nghĩ lại, không nhớ mình bị tiêm lúc nào, có thể lúc đó cô hôn mê sâu nên không biết gì.
Sau đó cô mới nhớ ra, anh đang ngủ ở một bên giường. Hơn nữa, còn đang nắm chặt tay cô.


Trong lòng Lê Vị có nhiều cảm xúc rất lộn xộn. Có điều vui, xen lẫn đó là một chút ngại ngùng, cùng với đó là đôi chút ngại ngùng.
Cô không biết tại sao anh cũng ở đây.
Nhưng cô biết, bởi vì có anh, nên bệnh tình của mình mới được chữa trị nhanh như vậy.


Lê Vị định bỏ tay anh xuống để xuống giường uống nước. Kết quả cô mới cầm một ngón tay, người đàn ông đang ngủ bên cạnh đã bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên.
"Em tỉnh rồi à?" trọng giọng nói của anh lộ ra sự mệt mỏi do ngủ không đủ giấc.


"Ừm." Lê Vị muốn nói, nhưng mới mở miệng ra, họng đã đâu không chịu được.
Liêu Đình Ngạn tránh tay mà cô bị truyền thuốc, vỗ vỗ cánh tay cô, "Đừng động đậy, muốn cái gì cứ nói với anh."


Đầu tiên đứng dậy tới tủ đầu giường lấy lấy nhiệt kế đưa cho cô, sau đó rót nước cho cô.
Sau khi uống nước ấm xong, họng cô mới dễ chịu hơn một chút. Còn một ít nước cô đưa lại cho Liêu Đình Ngạn.


Liêu Đình Ngạn không cầm lấy, bỏ hai tay vào bọc, để biểu thị một thái độ kiên quyết, "Phải uống hết mới được. Bác sĩ nói, đường hô hấp của em bị nhiễm khuẩn. Uống nhiều nước sẽ mau lành hơn."
"Nhưng mà, " Lê Vị đưa đưa căm lên, để lộ chiếc cổ thanh tú, "Họng đau, uống nước vào đau."


Ngày nào cô cũng dùng giọng nói như thế này nói chuyện với anh, anh không thể không thỏa hiệp.
Nhưng mà lúc bị bệnh thì cũng vô ích.
Sắc mặt của Liêu Đình Ngạn không có gì thay đổi, nói một cách rất dứt khoát: "Phải uống. Nhanh một chút."
...... Được rồi.


Lê Vị biết chiêu này của mình không dùng được, không thích hợp nói điều kiện với anh, lặng lặng nhìn cái ly.
Đây là cách mà cô sử dụng khi bị mất tiếng.
Từ nhỏ đến lớn Liêu Đình Ngạn không biết nhìn Lê Vị mấy lần rồi.


Tính tình cô vẫn xem là tốt, cô xử bạc với một mình anh. Chỉ cần điều gì không hợp ý cô, cô sẽ tìm đủ mọi cái để khiến anh thỏa hiệp.
Lần này, Liêu Đình Ngạn cũng không làm gì được cô.


Cô đã bệnh như thế này rồi, đến ông ngoại cũng nói là nặng, đúng thật là rất khó chịu, hơn nữa thật sự là rất đau.


Những trường hợp như thế này, Liêu Đình Ngạn rất mềm lòng, giọng nói không tự chủ được cũng nhẹ nhàng hơn, thương lương với cô: "Thế này đi. Lúc nãy anh vừa đi mua một ít mật ong. Nếu như em uống hết nước anh sẽ cho em ăn một muỗng mật ong?"
Mật ong óng ả, hơn nữa, mùi vị rất ngọt.


Lúc này Lê Vị mới cười, uống từng ngụm nhỏ nước.
Sau khi uống xong, cô vừa mở mắt, mới thấy Liêu Đình Ngạn đang nhìn cô chằm chằm.
Tim cô đập nhanh, biết nhưng vẫn hỏi: "Anh nhìn cái gì?"
Liêu Đình Ngạn bị bắt quả tang, lỗ tai bắt đầu ửng đỏ.


"Không có gì." anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có chút hàm hồ: "Nhanh khỏe lên nhé. Xem em xem, bệnh nặng như vậy, mắt cũng sưng lên nữa, nếu còn cười nữa, chắc chỉ nhìn thấy một đường ngang thôi."
Lê Vị tức đến nỗi suýt chút nữa là lấy cái ly chọi vào đầu của anh.


Một thìa mật ong đi vào họng, Lê Vị thấy không đủ đòi thêm một thìa nữa.
Lần thứ ba Liêu Đình Ngạn không chịu đưa cho cô nữa.


"Không được." anh lấy nắp đậy lại, lấy muỗng vào nhà vệ sịnh rửa sạch, "ông ngoại nói rồi, lúc này em không ăn nhiều mật được, nếu thật sự thích, thì muộn một chút anh sẽ cho em ăn tiếp."
Lê Vị biết những điều anh nói là đúng, nên không lên tiếng.


Sau khi Liêu Đình Ngạn đi ra, lâu thìa cho khô ráo xong, thuận thế ngồi ghế xô-pha bên cái bàn.
Lê Vị cầm nhiệt kế ra xem một chút, 37 độ, đã giảm xuống không ít, ít nhất thì không cao như trước.


Bỏ nhiệt kế lại vào tủ, Lê Vị nhìn nhìn Liêu Đình Ngạn, một tí lại nhìn anh, qua vài giây lại nhìn anh, cứ như thế vài lần mà Liêu Đình Ngạn không có phản ứng gì, cô mới lắp bắp trong miệng: "Tay em lạnh."


"Cần anh giúp sao?" không cần cô trả lời, Liêu Đình Ngạn đã đứng ở bên giường, xoa xoa tay giải thích: "Anh mới rửa thìa xong, tay lạnh."
Đợi tay ấm hơn, anh kéo ghế ngồi bên giường, cầm lấy tay cô bỏ vào trong tay mình.


Cảm nhận sự ấm áp trong bàn tay truyền đến trong lòng, Lê Vị nhìn bàn tay có những ngón tay thon dài, chỉ mong khoảnh khắc này có thể kéo dài nhất có thể.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.


Lúc cô truyền thuốc, cô không thích dùng túi nước, cũng không thích túi chườm nóng. Lúc nào cảm thấy tay lạnh, điều dúi tay vào bàn tay của anh để anh giúp cô sửa ấm.
Ba năm không gặp, vốn tưởng cảm giác này sẽ nằm sau trong lòng, rất khó nhớ lại.


Nhưng trong lúc đang bệnh, đối diện với cảm giác quen thuộc như vậy, một con người quen thuộc như vậy. Không biết vì sao, những kỷ niệm cũ lại tràn về. Ngay cả chút thời gian để lắng đọng cũng không có.
Lê Vị túm túm ngón tay của Liêu Đình Ngạn, "Có mệt không? có cần nghỉ ngơi một lát?"


Liêu Đình Ngạn yên lặng nhìn nàng, không lên tiếng.
Mặc dù là đang làm ấm cho cô, nhưng xét cho cùng, là anh đang nắm bàn tay cô.
Sao có thể mệt được chứ.
Nếu như được, có thể mãi như thế này thì càng tốt.
Nói thật lòng, nha đầu này rất yếu ớt.


Không cẩn thận chăm sóc bản thân, đã bệnh đến như thế này rồi.
Nếu như anh ở bên cạnh cô, sẽ không để cô chịu khổ như vậy? sợ họng cô đau, anh liền cho cô uống thuốc. Không ăn thua gì, có chỉ hơi nóng, anh cũng có thể phát hiện ra, lập tức đưa cô đến bệnh viện.


Nhớ đến lúc trước ở nhà cô, cái cảm giác hoang mang đó anh không muốn nếm thử nó lần nữa.
Anh đắn đo muốn nói một số lời với cô.
Ai biết được lúc này cô nhìn thấy điện thoại trên đầu giường sáng lên.


Thì ra là cuộc gọi đến. Bởi vì để chế độ im lặng nên chỉ thấy sáng màn hình.
Vừa thấy người gọi đến......
Lê Vị nhở tiếng nói với Liêu Đình Ngạn: "Anh đừng lên tiếng, em nghe cuộc điện thoại."
Liêu Đình Ngạn đem những lời vừa nãy của mình nuốt ngược vào trong, mơ hồ gật gật đầu.


Lê Vị ho nhẹ một tiếng, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe bình thường một chút, như thế mới nghe điện thoại, bỏ bên tai.
"Mẹ, "không biết có phải vài muỗng mật ong đó phát huy tác dụng hay không, giọng nói lúc này có hơi thấp, nhưng lại không khác bình thường là mấy, "Có chuyện gì không?"


giọng nói của Doãn Thục Lan phát ra từ điện thoại, "Không có chuyện không gọi cho con được ao? con ấy, thật đúng là. giọng nói sao lại xa lạ vậy chứ, để người khác nghe, chỉ khiến người ta cảm thấy mình không thân."
Lê Vị rất bất lực, "Mẹ."


"Được rồi. Biết con không dễ dàng gì, ta không tính toán với con, được rồi? không nói chuyện ngoài lề. Vài ngày trước không phải ta nói với con muốn đến thăm con sao? nhanh một chút, mẹ đến rồi, nhanh xuống đây đón mẹ."


Ruốc cuộc là sốt một trận, mặc dù bây giờ nhiệt độ đã hạ, phản ứng của Lê Vị vẫn có chút chậm chạp, không kịp phản ứng lại, "xuống đón mẹ gì ạ?"


giọng nói của Doãn Thục Lan không biết sao lại có chút nghi ngờ, "Mẹ đã nói là tới thăm con, tất nhiên là ở dưới đài truyền hình của con rồi, nhanh một chút, xuống đón mẹ."
- -----oOo------






Truyện liên quan