Chương 45

Quách Tường nhìn thấy sắc mặt của Lê Vị không tốt, lo lắng xung tới hỏi: "Tiểu vi? em sao vậy? Ở đâu không khỏe à?"
"Vẫn ổn."
Theo bản năng Lê Vị ấn vào bụng.
Xung quanh đau thành từng đợt. Thật ra cô cũng không thể nói rõ là đau ở đâu.


Có thể là bụng dưới? Dù gì cũng gần tới ngày rụng dâu. Mặc dù cảm giác đau bây giờ có hơi khác những lần trước đây, nhưng cũng có khả năng là vì nguyên nhân này.


Nhưng mà lý do này cũng không thể nói với một người đàn ông được, vì thế Lê Vị cố nhịn, cười cười, "Có thể hôm qua bị cảm lạnh."
Quách Tường nhìn mặt cô không được tốt, có lòng muốn cô được nghỉ ngơi.


Nhưng nghĩ lại, lần ghi hình lần này tốt xấu gì cũng ảnh hưởng đến việc Lê Vị có thể dẫn chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》 vào dịch tết âm lịch hay không, có thể dựa vào chương trình này để làm "bàn đạp" lên một chân trời mới hay không.


Vì thế anh lại có chút do dự, chỉ sợ vì sự khuyên răng của mình sẽ làm lỡ tiền đồ của cô gái này.
Vào lúc Quách Tường do dự nên khuyên cô một câu hay không, Lê Vị nhìn anh nở nụ cười.
"Đi thôi." Lê Vị miễn cưỡng nặng ra một nụ cười, " Tự nhiên em có một ý tưởng cũng không tệ."


Lê Vị gọi điện cho Trịnh Viễn, "Chú Trịnh, nếu như con đổi chương trình lần này lấy điểm nhấn là nguyên liệu, vậy có điểm gì cần thay đổi hay chú ý không?"
Điều này là lúc cô đau bụng lúc nãy bỗng nhiên nghĩ đến.


available on google playdownload on app store


Từ nguyên liệu để nói đến lợi ích của món ăn, cũng không phải là điều gì mới mẻ. Nhưng điểm nhấn của chương trình này không phải là điều đó.


Điểm nhấn của 《Ẩm Thực Tám Phương 》là nói đến những thói quen của từng nơi. Vì vậy, các biên tập lúc biên tập sẽ chú ý đến sự sắp đặt của văn tự, cố ý nhấn mạnh cũng là điều này.


Cũng chính vì nguyên nhân này, cô ở chương trình lấy nguyên liệu làm điểm nhấn, hơn nữa so với những người khác có sự khác biệt, khiến khán giả nhìn thấy sự khác biệt của cô.
Lúc Lê Vị và Trịnh Viễn trao đổi với nhau, Quách Tường ở bên cạnh luôn nhìn về hướng cô, có chút đăm chiêu.


Lê Vị gọi tiếng "Chú Trịnh.", là anh nghe thấy rất rõ ràng.
Mặc dù tính cách của đầu bếp Trịnh không tệ, giao tiếp với người trong đài cũng xem như hòa hợp, nhưng cũng không xem là thân thiết.


Nhưng mà, lúc Lê Vị nói chuyện, lại thể hiện sự thân thiết rất rõ. giống như trưởng bối và vãn bối trong nhà nói chuyện với nhau vậy.
Từ việc người dẫn chương trình  lần trước ra đi một cách chóng vánh như vậy, Quách Tường biết gia thế phía sau của đầu bếp Trịnh không hề đơn giản.


Nghĩ đến quan hệ thân thiết của Lê Vị với hai người của Hoa Thiên Thành, lại thêm sự tự nhiên của cô lúc nói chuyện với đầu bếp Trịnh, anh bỗng ý thức được rằng cô thực tế mạnh hơn so với trong tưởng tượng của anh.


Quách Tường nhẹ nhàng cầm điện thoại, gửi cho thư ký quách một tin nhắn: "Sức khỏe của dẫn chương trình Lê không được tốt. Em có cầm nói với ông chủ em một tiếng không?
Vốn dĩ chuyện này nên trực tiếp phản hồi.
Ai mà ngờ lại trùng hợp như vậy


Hôm nay Hoa Thiên Thành có một cuộc họp nội bộ rất quan trọng. Cùng với hội viên, ngoài Liêu tổng ra, người người khác điều bắt buộc phải tắt máy.
Vì vậy tkq không thể kịp thời trả lời tin nhắn.


Đợi tới đợi lui không nhận được sự trả lời của em trai mình, Quách Tường đang đắn đo không biết có nên gọi một cuộc điện thoại cho em mình hay không.


Nhưng mà, nhưng mà anh không muốn để cô biết anh làm chuyện gì sau lưng cô, dù gì Lê Vị cũng không nhắc đến việc nói cho Liêu Đình Ngạn, là anh tự làm chủ mới sắp xếp như vậy.


Thứ hai, anh không biết quan hệ giữa cố và Liêu Đình Ngạn thân đến mức độ nào, nói hay không phải xem em trai nắm vững thế cuộc như thế nào.
Thứ ba, anh cũng không muốn làm phiền em trai mình vào giờ làm việc.
Đổng sự trưởng của Hoa Thiên Thành là một người rất nghiêm khắc, yêu cầu với hạ thủ cũng rất khắc khe.


Bởi vì như vậy, bởi vì như vậy anh mới kiếm được một vùng đất trong giới giải trí, khiến Hoa Thiên Thành trở thành ông đại số 1 ở  trong giới giải trí trong nước.


Chỉ sợ ảnh hưởng đến biểu hiện của em trai ở trước mặt ông chủ, Quách Tường cân nhắc trước sau, cuối cùng quyết định không gọi điện thoại đi.
Quách Tường ở bên do dự chần chừ, Lê Vị đã bắt đầu gọi cuộc điện thoại thứ hai.


Bởi vì phải sửa đổi một số thứ ở bản thảo của biên tập, Lê Vị phải gọi điện thoại cho biên tập hợp tác với mình một cuộc điện thoại, "Anh Tôn, em muốn sửa một số thứ ở bản thảo của anh. Anh đừng hiểu lầm. Không phải là bản thảo có vấn đề, là em có một số ý tưởng muốn thêm vào. Chương trình lần này rất quan trọng, em nghĩ cần nhấn mạnh một số thứ sẽ tốt hơn."


Những lời này của cô là nửa thẳng thắn thành khẩn nửa vẫn còn che giấu.
Nói ra bản thân mình muốn thắng, nhưng lại che giấu nội dung mình muốn thêm vào.


Lê Vị không biết chắc là biên tập Tôn có qua lại với dẫn chương trình khác hay không, nếu như anh đem ý tưởng của cô tiết lộ cho người khác, vậy những suy nghĩ lúc cô bị bệnh nghĩ ra được coi như uổng phí rồi.


Biên tập Tôn ở đầu dây bên kia cười haha, "Không vấn đề gì. Cô có thể tự mình điều, thì tôi đỡ tốn công thôi."
"Cảm ơn anh, cũng thật sự là thực xin lỗi anh." Lê Vị áy náy nói: "Chuyện này em làm hơi gấp, khi trở về em xin mời anh và Quân Dục đi ăn. Anh Tôn anh nhất định phải đi nhé."


Lê Vị là người trẻ tuổi có triển vọng nhất trong đài truyền hình, sau này nhất định sẽ thành người kế nhiệm.


Một hậu bối rất có tư chất lại hiểu chuyện như vậy mời đến Quân Dục để "xin lỗi" hơn nữa đó còn là tiểu lầu nổi tiếng nhất ht, hiển nhiên biên tập tôn cũng không tính toán chuyện này nữa, nên cũng vui vẻ nhận lời, "haha, không vấn đề gì, xem như hưởng phúc của cô để đến Quân Dục thưởng thức món ngon vậy."


Hai người hỏi han vài câu rồi tắt máy.


Lúc Quân Dục lái xe đến một địa điểm khác, Lê Vị cầm bản thảo của btt ra vừa vẽ vừa viết lên trên đó về những lợi ích mà và hiệu quả trị liệu mà Trịnh Viễn nhắc đến. cộng thêm những hiểu biết của mình tìm hiểu được từ trên mạng viết thêm vào, khiến cho văn vẻ thêm mượt mà trôi chảy, cũng khiến cho điểm đặc biệt của nguyên liệu được thể hiện ra một cách rõ ràng hơn.


Kế tiếp theo thứ tự mà đi qua từng nơi.
Bởi vì cô không được thỏa mái, Lê Vị lựa lúc người ghi hình nghỉ ngơi để viết lại. ghi hình không ngừng, viết cũng không ngừng, đến thời gian để uống nước cũng không có.


Rời khỏi điểm ghi hình cuối cùng, lúc này Lê Vị mới thở phào nhẹ nhõm. Uống nước, chỉ vào đoạn văn lúc trước mình sữa rồi nói: "Phải làm phiền anh Quách quay lại một chuyến rồi."
"Quay về" mà cô nói, ý là điểm ghi hình đầu tiên của hai người.


Lúc quay cảnh đầu tiên, mắc dù có thêm yếu tố "Nguyên liệu", nhưng lại quên chưa sửa bản thảo nên thiếu một cảnh thức, kỹ thuật về "Hiệu quả chữa bệnh của nguyên liệu". Vì vậy nên cần phải quay về để bổ sung.


"Không vấn đề." Quân Dục vui vẻ đồng ý, quay đầu lại xem trên mặt cô mồ hôi nhiều hơn trước, hơn nữa, lúc cô ôm bụng, ấn đường càng xích lại với nhau, anh không ngừng lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
"Không sao." cũng không hiểu rõ mình bị cái gì, bỏ ly không xuống, đột nhiên giữa bụng lại đau lên dữ dội.


Cô khom người, cố gắng nằm xuống để cảm giác đau bụng giảm đi một chút.
Nhưng hình như lại không có tác dụng gì.
Cho dù có cố gắng thế nào, cảm giác đau vẫn không giảm bớt.
Quân Dục vừa tắt máy quay, một lát sau, một tiếng xụp vang lên, Lê Vị suy sụp nằm ở dưới đất.


Quân Dục bị dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng ôm người lên xe. Đang lúc khởi động xe để đưa cô đi bệnh viện, thì chuông điện thoại vang lên.
Cứu người quan trọng hơn.
Anh không nghe điện thoại.
Nhưng tiếng điện thoại đó lại vang lên không ngừng, anh bực bội lắc lắc đầu, đưa tay ra định tắt nó đi.


Lúc sắp bấm nút tắt, nhìn thấy người gọi đến.
Quân Dục nhanh chóng nghe điện thoại, la to một tiếng "em..", đang định nói rõ tình hình, lại nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ấm.
"Có phải Quân Dục không?" trong giọng nói trầm ấm của đối phương lại mang theo một chút lo lắng.
"Phải."


Quân Dục đáp lại, định nói thêm một câu sẽ tắt máy, ai ngờ bên kia chủ động nói ra danh tính.


Đầu dây bên kia nói "Tôi là Liêu Đình Ngạn.", gấp gáp hỏi: "Anh ở cùng với TV phải không? có phải cô ấy không khỏe không? Tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận. Bây giờ cô ấy thế nào rồi."
Hoàng hôn buông xuống.


Trong bóng đêm dày đặc, trên phòng bệnh viện Thị Lập bắt đầu sáng đèn, đánh tan sự tối tăm của màn đêm, đem đến cho người ta một chút ấm áp.
Trong hành lang của phòng bệnh VIP, một cánh cửa bỗng được mở ra.


Bóng người cao to bước đến cửa, từ từ quay người, lặng lẽ nhìn vào trong phòng bệnh, Sau đó, anh từ từ dần bước, cẩn thận rón rén bước ra khỏi phòng, lại từ từ cẩn thận đóng cửa lại.
Ở giữa hành lang rất yên tĩnh.


Bước ngang, hầu như không nghe thấy âm thanh gì. chỉ có lúc bước ngang qua nơi y tá đứng, nghe thấy trong đó vì có y sĩ đang trao đổi về việc phối thuốc với nhau.
Bước lên sân thượng, sự lạnh lẽo bỗng nhiên đột nhập vào cơ thể.
Liêu Đình Ngạn không quan tâm sự lạnh lẽo đó.


Anh lúc này rất phiền muộn, theo bản năng thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, châm điếu thuốc lên.
Thời khắc ánh lửa từ bật lửa bùng lên, anh nhớ đến bóng dáng của người đang nằm trong phòng bệnh.


Không muốn lúc quay lại phòng sẽ đem theo mùi thuốc, Liêu Đình Ngạn đột nhiên tắt lửa, rồi bỏ nó vào trong túi.
Chậm chậm bước đến bên lan can, hai tay để lên thanh kim loại lạnh lẽo, hít một hơi thật sau, mượn sự lạnh lão của màn đêm, để khiến phiền não của mình vơi đi phần nào.


Một lát sau, gọi một cuộc điện thoại, "Đặng Cục, bây giờ người có bận không?"
"Không bận, không bận." đầu dây bên kia vang lên những âm thanh ồn ào, sau đó cũng yên tĩnh, "Đình Ngạn à, dạo này bố con có khỏe không? lâu rồi không gặp nó, giúp ta chuyển lời hỏi thăm đến nó."


"Ông ấy dạo này cũng tối ạ. Con muốn nhờ người một việc."
Tiếng cười từ đầu dây bên kia vang lên, "Cái mà giúp hay không. Cần giúp chuyện gì, cứ nói một câu là được."


Liêu Đình Ngạn nói câu ngắn gọn: "Con có một người thân xảy ra chút chuyện. Vì sự việc không phải nhỏ, bên bệnh viện đã lập hồ sơ báo án. Con có chút không yên tâm, muốn hỏi người, nếu như sau khi lập án điều tr.a CCTV, phải cần bao nhiêu thời gian ạ."


Nụ cười trên môi ông cũng tắt, ông hỏi: " Chuyện là như thế nào? nói xem phải điều tr.a CCTV nào. Cần lập án gì. Ta sẽ cho người nhanh chóng xử lý."


"Đầu độc." giọng nói của Liêu Đình Ngạn có chút trầm, "Con mong người nhanh chóng điều tr.a CCTV của các phòng các tầng của tòa nhà Minh Huy, đặc biệt phải lưu ý tầng số 8."
- -----oOo------






Truyện liên quan