Chương 39
Nó đi đến một nơi đầy kí ức đó, nó trả tiền taxi bằng số tiền ít ỏi của mình. Nó đi lại tiệm tạp hoá gần đó mua 1 bịch sữa và một vài bịch bánh bông lan. Nó đứng trước cánh cổng cũ kĩ, cười nhạt. Mọi thứ vẫn không thay đổi, chỉ có con người mới đổi thay. Nó đẩy cánh cổng vào, đi thẳng vào. Đứng trước cánh cửa được khoá bằng ổ khoá cài mật mã, nó xoay số, ổ khoá mở ra! Nó mở cửa bước vào bên trong, đồ vật bị bám bởi lớp bụi. Nó bật đèn lên, căn nhà này từng hạnh phúc biết bao. Nó đang ở căn nhà cũ, nó cũng chẳng biết vì sao lại về đây. Nó đóng cửa lại rồi xuống bếp kiếm giẻ lau, điện nước căn nhà vẫn xài tốt. Nó xả sạch rồi lên phòng khách lau lại bộ ghế sofa, nó lau lại mọi thứ. Nó dọn dẹp hết tất cả bụi bẩn, căn nhà chỉ có một mình nó. Dọn xong, nó dẹp rồi lên phòng khách ngồi lên ghế sofa. Nó nhìn qua cửa sổ, trời đang mưa. Cơn mưa nặng hạt như mang đem trả nó những kí ức cũ. Nó lấy điện thoại trong túi ra, có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, là của Ngọc! Nó tắt hết rồi bấm vào danh bạ tìm số ai đó! Nó dừng lại ở chữ ” mẹ ”, đắn đó một lúc rồi bấm nút gọi!
– Alo! – Giọng nói quen thuộc đó
– Mẹ hả? Con, Như nè – Nó nói
– Con hả? Sao tới giờ mới gọi cho mẹ vậy? – Giọng mẹ nó vui hẳn lên
– Con xin lỗi! Mẹ với ba dạo này sao rồi? – Giọng nó buồn hẳn
– À, con không phải lo! Ken tốt với ba mẹ lắm – Mẹ nó nói
– Vậy hả? V thì được rồi! – Nó nghẹn ngào
– Con dạo này sao rồi?
– Con vẫn ổn! – Nó nói
– Ở đó hứa với mẹ là phải ngoan và nghe lời Ken đi!
– Dạ! Con hứa
– Nhớ nghe chưa! Hứa rồi đó
– Mẹ ….. Mẹ với ba có tính về không? Dù gì cũng đã 1 tháng rồi! – Nó nói
– À chuyện đó ….. – Mẹ nó ngập ngừng
– Nếu không về thì không sao đâu! Chỉ cần 2 người khoẻ mạnh là được – Nó nói
– Chắc là sẽ không về! Ba con làm việc ở công ty Ken bên đây! Có lẽ không quay về nữa
– Dạ! Con hiểu rồi! Giáng sinh vui vẻ – Nó nói
– Ừ con! Giáng sinh vui vẻ! Hứa với mẹ rồi đó, ở đó không được bướng, phải lo học với lúc nào cũng phải vui vẻ. Khi nào rảnh mẹ sẽ gọi
– Dạ! Con cúp máy đây!
– * tít *
Nước mắt nó lúc chảy dài trên gò má như cơn mưa nặng hạt kia. Nó co người lại, dù gì thì cũng chỉ có một mình nó. Rồi ai cũng bỏ đi:
– Con xin lỗi! Con thất hứa rồi
Nó nói rồi khóc nức nở như 1 đứa con nít. Cơn mưa ngoài kia không biết bao giờ ngưng, cũng như nó, không biết bao giờ mới quên hết đi những nỗi buồn này. Họ không trở về, họ không muốn bên cạnh đứa con duy nhất của họ, họ sống hạnh phúc bên nhau còn nó chỉ có một mình. Nó biết sẽ không còn ai để vỗ nó mỗi khi nó khoc nữa! Sẽ không còn được gọi 2 từ ” ba mẹ ” như những người khác! Ngày hôm nay, nó trở về căn nhà cũ, nó muốn những kí ức đẹp sẽ quay về. Nhưng thứ nó nhận được là kí ức buồn và những cơn ác mộng. Nó quay về, căn nhà vẫn vậy nhưng không còn hơi ấm nữa, chỉ có sự lạnh lẽo kèm theo tiếng mưa rơi ngoài trời. Nó khóc rồi lại khóc, tại sao ai cũng bỏ nó đi? Tại sao nó lại nhận được sự lạnh nhạt? Tại sao chỉ có nó trong căn nhà này? Liệu có ai giải đáp được những câu hỏi đó ……?
~~~~~~~~~~~~ Ở NHÀ KEN
Mọi người lục tung cả căn nhà lên tìm nó, Ai cũng rơi vào trạng thái lo lắng. Tìm tất cả nhưng chẳng thấy nó đâu, Ngọc ngồi xuống ghế, TA bước tới an ủi Ngọc:
– Không sao đâu! Nó vẫn có tiền trong người mà! – TA nói
– Tại sao lúc đó tao không chạy theo chứ? Tại sao tao lại không nhận ra nó đang hoảng sợ? – Ngọc rơi nước mắt
– Không sao! Mày bình tĩnh, khóc không làm được gì đâu – Kai ngồi đối diện
Mọi người đều tập trung lại phòng khách, Key ngồi xuống ghế xoa thái dương! Nếu không lớn tiếng với nó, nếu đưa nó về, sẽ không có chuyện gì!
– Tìm khắp nhà rồi! Vẫn không thấy – Cen nói
– Điện thoại thì sao? – Yun hỏi
– Vẫn mở máy nhưng không trả lời! – Ngọc tuyệt vọng
– Nếu lúc đó ta..
– Đừng có tự trách bản thân! Ai cũng có lỗi, giờ là phải tìm nó! – Ken chặn câu nói của Key lại
– Thẻ tín dụng! – TA la lên
– Đúng rồi, ken gọi điện hỏi ngân hàng đi! – Yun nói
Ken bấm số gọi hỏi ngân hàng cả 2 thẻ tín dụng anh và Key đã đưa cho nó!
– Sao rồi? – Cen hỏi
– Từ lúc tạo đến giờ, cả hai thẻ đều không sử dụng! – Ken nói
– Nếu vậy thì tiền đâu nó đi taxi? – Yun ngạc nhiên
– Như nó có tiền để dành! Nó từng nói với em sẽ không sử dụng 2 thẻ tín dụng đó trừ khi bắt buộc! – Ngọc nói
– Giờ đã 8 giờ rồi! Nó có thể ở đâu? – Kai nói
– Mưa ngày càng lớn, nếu không tìm được chỗ nào ấm thì … – Yun bỏ lửng câu
Mọi người đều giật mình vì câu nói của Yun. Đúng vậy, nếu vậy thì nó sẽ lên cơn tim rồi máu tuôn ra đến ch.ết. Ai cũng im lặng, bỗng Yun đứng lên:
– Tao sẽ ra ngoài tìm – Yun nói
– Mày điên hả? Trời mưa lớn như vậy thì đi đâu? – Cen nhìn Yun
– Nếu nó có chuyện gì thì sao! – Yun nói
– Nhưng như thế này không lái xe được, đường rất trơn! – Kai nhìn Yun
– Tao đi với mày – Key đứng lên nói
– MẸ KIẾP! Tụi mày đừng có loạn nữa! – Ken hét lên
– Nếu không đi bây giờ thì đợi đến lúc vào nhà xác nhận hả? – Key la lớn
– Này bình tĩnh! – Cen nói
– Tao với Yun sẽ đi! Cứ ở nhà đi – Key nói
– ch.ết tiệt! Đi thì cùng đi – Ken nói
– Cen, mày lên laptop định vị điện thoại nó giúp tao và canh luôn 3 đứa này! Không được để tụi nó loạn! – Ken nói
– Ừ, cẩn thận! – Cen nói
– Tại sao em lại phải ở đây? Em cũng có thể đi! – TA hét lên
– Tuấn Anh! Em biết chống lại thủ lĩnh thì bị gì chứ? – Key quay sang nhìn TA
– EM CŨNG ĐI TÌM NÓ! – TA cãi lại
– Tuấn Anh! Ngồi xuống – Kai nói
– Tuấn Anh! Em còn cãi thêm tiếng nào nữa tôi sẽ bắn nát não em! – Yun đưa súng ra
TA biết tính Yun, không khoan nhượng cho kẻ chống lại! Nghiến chặt răng, TA đành phải ngồi xuống!
– Không sao đâu! Sẽ tìm ra mà! Đừng lo quá nhóc! – Ken nói
– Cẩn thận! – Kai nói
– Nếu 3 anh không về trước 10g thì bọn này sẽ đi! – Ngọc nói
– Được! – Yun gật đầu
3 người xuống nhà xe, chỉ có 2 chiếc xe hơi nên 1 người phải đi môt
– Tao sẽ đi moto! – Yun nói
– Vậy nhờ mày! – Key nói