Chương 71: Nhiệm vụ

Chuyến bay dài cuối cùng cũng đã hạ cánh, tụi nó nhanh chóng trở về nhà, vì khí hậu đột ngột thay đổi khiến bông gòn chưa thích ứng kịp nên nó chăm sóc rất kĩ càng! Theo như kế hoạch đã vạch ra, mọi người sẽ tăng cường tập luyện nhiều hơn lúc thường! Hiện tại là tháng 1, tháng 4 sẽ bắt đầu nhiệm vụ. Nó vẫn mang vết thương lòng và tập luyện để lãng quên đi. Từng ngày trôi qua, đến trường đều độ, tập luyện chăm chỉ. Khi về nhà, theo lời chỉ dẫn của Cen, nó huấn luyện bông gòn thành một trợ thủ đắc lực. Bản năng của loài sói trỗi dậy mỗi khi vào những buổi huấn luyện, nhiều lần bị bông gòn cào rách thịt nhưng nó vẫn cố gắng, vẫn tươi cười! Có lần vào tối khuya, ăn trộm lẻn vào từ cổng thì bị bông gòn cắn xé đến nửa sống nửa ch.ết, nó đi xuống thì hoảng hồn! Nhưng dần nó quen với cảnh tượng thế này, những cảnh máu me đầm đìa. Mỗi khi vào trụ sở của bang, nó đều mang mặt nạ trắng vô hồn, ai nấy đều tò mò là ai phía sau lớp mặt nạ đó! Sức mạnh tăng thì dĩ nhiên bản tính ngang tàn cũng trỗi dậy, dứt khoát trong tất cả mọi việc, không bao giờ quỳ trước một ai! Đến cả 2 ông anh của nó cũng dần cảm thấy được chuyện này, dù nó vẫn làm nũng với anh mình nhưng khi đeo chiếc mặt nạ kia vào, nó không còn là nó! Việc học ở trường, tụi nó đã làm bài kiểm tr.a về tất cả và nó là người đứng đầu lớp! Trái tim cũng bị đóng băng lại như ngày hôm đó, ngày tuyết mang hắn đi … Căn bệnh cũng có dấu hiệu giảm dần, số lần lên cơn đau tim ít lại nhưng không ai biết rằng tình hình đã dần nặng hơn!!


Sau buổi tối thu phục băng cuối, cả người đầy mệt mỏi nằm dài trên giường! Nó đang yên giấc trên giường thì Ngọc từ bên ngoài bước vào đánh thức nó:
– Gì vậy? – Nó thức dậy
– Giờ này còn ngủ nữa, dậy đi! – Ngọc nói
– Mày biết là hôm qua mệt lắm không? – Nó mệt mỏi


– Tao biết rồi!
– Ùm, thông minh! Tao đi ngủ
– Không được! Có chuyện rồi!
– Chuyện gì nữa?
– Tụi mình bỏ qua một băng rồi!
Nó nghe thế liền mệt mỏi thay đồ rồi cùng Ngọc xuống nhà, chẳng phải là hết rồi sao >
– Nhóc, em còn say ke đấy à? – Key nói
– Buồn ngủ quá! – Nó lẩm bẩm


– Không có thời gian để ngủ đâu, Kino tại sao lại bỏ qua một băng vậy? – Cen nói
Không khí bỗng trở nên nặng nề, nó lúc này hiểu ra tình hình liền tỉnh ngủ, nhìn sang Kino, Kino không nói gì cả! Tụi nó đã phạm sai lầm gì rồi sao?
– Không sao! Tối nay sẽ thu phục! – Nó nói


– Nhưng băng này không như lúc trước, chúng khá mạnh! – TA nói
– đã bảo không sao! ch.ết là bỏ!
Nó nói rồi nhìn sang Kino và Ngọc, tụi nó sẽ hoàn thành tốt! Khẽ mỉm cười:
– Xong thì em đi ngủ! – Nó đứng lên
– Ây! Ngồi xuống! – Key kéo nó


– Không phải hết chuyện rồi sao? – Nó nhăn mặt
– Phụ huynh của em đang bay về đây! – Ken nói
Nó khựng người lại, về đây? Chẳng phải họ nói không về sao? Sao giờ lại về chứ? Thật nực cười, đúng là hài mà!
– Sau khi rước họ về từ sân bay, sẽ làm nhiệm vụ! – Kino nói


available on google playdownload on app store


– Hết rồi chứ? – Nó nói
– Đừng nghĩ đến việc bỏ lên ngủ! – Key kẹp cổ nó
– Hahaha! Bỏ em ra


Không khí trở nên vui vẻ, nó bị bắt lại và cùng mọi người ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, tụi nó đến trụ sở để lấy vũ khí, vẫn dắt theo bông gòn! Dạo này bông gòn có vẻ tăng cân, tại Key hết, cho con sói béo trắng ăn ngủ suốt ngày >
– Nè, giữ sức lát còn đi đó! – Ngọc ngồi kế nhắc nhở


– biết rồi bà già! – Nó cười
– Giờ đi lấy vũ khí nào! À, lần trước ai làm hư cây súng lục vậy? – MC hỏi
3 đứa làm nhiệm vụ thoáng giật mình, thật ra là vì lúc đó giành giật nên cả 3 làm hư luôn:v! Nó nhìn sang Kino, Kino chỉ chỉ về Ngọc:
– Ngọc! – nó với Kino đồng thanh


– Hả? Gì gì? – Ngọc bang hoàng
– Ngọc, lần nhiệm vụ tiếp theo em vẫn tiếp tục đi! – Key nói
– Ơ ơ ơ! – Ngọc ngơ ngác


Nó với Kino ôm bụng cười lăn lộn, kẻ bị phạt là Ngọc:))! Yun nhìn sang nó rồi trở lại bình thường không nói gì! Tụi nó di chuyển sang kho vũ khí, tất cả các loại súng trên thế giới đều có và được nâng cấp hoàn toàn. Nó thích loại do anh vừa nghiên cứu dành riêng cho nó, bên ngoài là có thiết kế đơn giản nhưng đạn thì lại khác biệt, là loại thuốc độc khi bắn vào đối phương, chất độc tự động tiết ra từ viên đạn, các tế bào trong cơ thể tự động vỡ tung! Nó thích như thế, ch.ết từ từ mới cảm nhận được sự đau đớn!


Sau khi giành giật, cãi lộn vì súng máy thì cũng hoàn tất khâu chọn vũ khí, tụi nó giờ tiến ra sân bay để đón ba mẹ nó! Đứng trước cửa trụ sở chờ anh và những người kia lấy xe, nó cùng Ngọc bàn về việc sẽ làm gì sau khi hoàn thành nhiệm vụ:))! Lúc này điện thoại nó reo lên, là một số máy lạ:


– Ai vậy? – Nó bắt máy
– Xin chào! – Giọng nói quen thuộc
– Lại là mày! – Nó nói
– Là tao! Nhân đây, con nhỏ mày thương hại đây! – Nhân nói
– Chuyện gì? – Nó nói


Bỗng bên kia đầu dây tắt máy, nó nhăn mặt, sao lại tắt máy thế này? Lúc này xe đến, tụi nó lên xe rồi chạy về hướng sân bay! Khi đến sân bay, chuyến bay của ba mẹ nó đã hạ cánh nhưng vẫn không thấy đâu, nỗi lo lắng tràn đầy
– Sao lại không có ở đây? – Kai nói


– Hạ cánh lâu rồi! – Pin nói
– Chia nhau ra! – Yun nói


Nó đi cùng bông gòn, chạy đi kiếm khắp nơi nhưng chẳng thấy, lo lắng bất an dần chiếm lấy lí trí của nó! Chạy ra tới bãi giữ xe, bông gòn bỗng chạy lên phía trước, nó đuổi theo. Nó đang ở một khu giữ xe trống, không có ai cả! Lúc này một chiếc xe chạy thẳng về phía nó, bông gòn đứng trước che chở cho nó!


– Bông gòn, lui ra!
Nó đẩy bông gòn ra, chú sói trắng bị lực mạnh đẩy sang một bên, nó hứng chịu cú tông đó và ngã xuống đất! Bông gòn chạy về hướng nó, tiếng gầm gừ càng to. Nó đưa tay vuốt nhẹ lớp lông trắng:
– Chị không sao! – Nó mỉm cười


Cú tông quá mạnh khiến nó không thể đứng nỗi nữa, từ bên trong xe có người bước xuống! Con sói trắng gầm gừ ngày càng lớn và
– * ĐOÀNG *


Tiếng súng lớn vang lên, nó sững sờ ngay trước mắt, có thứ gì đó ngã xuống kèm theo dòng máu tươi dính vào tay nó! Bông gòn bị bắn vào chân trái, nó bàng hoàng cố gắng ngồi dậy, bò lại phía bông gòn!
– Nè! Em không sao chứ?


Nó nhìn bông gòn, ôm chặt lấy thân hình to lớn nó cảm thấy mình sắp ch.ết tới nơi! Bỗng nó bị ai đó kéo lên một cách thô bạo và vác đi:
– THẢ RA! Bông gòn! – Nó hét lên
– * ĐOÀNG *


Ngay trước mắt nó, bông gòn bị một tên khác bắn vào chân sau bên trái, tiếng kêu gào đầy thảm thương vang lên. Nó dùng ít sức cuối cùng vùng vẫy nhưng đã bị đánh vào đầu và bất tỉnh! Nó được bỏ vào cốp xe, chiếc xe chạy đi, chỉ còn lại con sói trắng với bộ lông nhuộm máu!


Anh cùng mọi người nghe tiếng súng và sau đó là tiếng tru của sói, mọi người chạy tới thì đã quá muộn! Nó đã bị bắt đi, chỉ còn con sói nằm đó với vết thương:
– BÔNG GÒN! – Ngọc hét lên
– Nhanh lên, đưa về nhà trước! – Yun ra lệnh


Mọi người nhanh chóng đưa bông gòn về nhà, đem bác sĩ thú y tới để chữa trị! Ai nấy đều lo lắng không nguôi! Anh đã ra lệnh lục soát khắp thành phố để tìm nó, thời gian dần trôi qua, bông gòn không biết cứu được không, nó thì chẳng biết ra sao!
– MẸ NÓ! – Key tức giận
– Bình tĩnh! – MC nói


Ai nấy đều lo lắng, từ trên lầu vị bác sĩ thú y bước xuống, Ngọc chạy lại:
– Bác cứu được nó chứ? – Ngọc lo lắng
– Tính mạng thì không sao! Về phần di chuyển thì hơi khó khăn, nếu cố gắng thì sẽ ổn!


Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm một phần, lúc này đã hơn 6 giờ mà vẫn chưa có tin tức của nó! Điện thoại Ngọc reo lên, một tin nhắn hình ảnh, mở ra xem và Ngọc cứng đờ lại, tay run run:
– Sao vậy? – Yun nhíu mày
– Như …… Nó …






Truyện liên quan