Chương 76: Tang lễ
Trước nhà thờ, khung cảnh bên trong thật đau thương, người thân đang khóc thương cho ba mẹ nó! Anh đã đưa nó đến đây, anh muốn nó đối diện với sự thật dù có nghiệt ngã đến mấy. Bầu trời ngày hôm nay thật u ám, giống như cảnh tượng bên trong, nó nhìn vào 2 cái quan tài, trái tim một lần nữa như bị ai đó bóp nghẹn lại!
– Em có muốn vào không? – Anh hỏi
– Em … Em … – Nó lắp bắp
– Hãy đối diện với sự thật, cùng nhau! – Anh nói
Nó quay sang nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng đó tỏ vẻ muốn bảo vệ như ngày đầu nó gặp anh. Nhưng liệu nó có thể đối diện với cái sự thật phũ phàng kia không? Cái sự thật mà nó đã phủ nhận, không chấp nhận!
– Anh luôn bên em, chắc chắn!
Giọng nói trầm ấm kia lại vang lên, nó luôn tin anh, chắc chắn là như vậy. Anh nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó cảm nhận được sự dịu dàng ở nơi anh!
– Ừ, vào thôi!
Nó quyết định sẽ vào, từng bước chân run rẩy đầy sợ hãi tiến vào bên trong. Thứ nó nhận được là những ánh mắt căm thù, ganh ghét từ những người họ hàng. Chẳng phải họ nên an ủi nó sao? Sao lại nhìn nó với ánh mắt như thế? Ngọc cùng những người khác đã đến, mọi người có mặt ở đây đều hướng mắt về nó và anh. Nhẹ nhàng dừng lại trước 2 chiếc quan tài, sự thật đang hiện lên ngay trước mắt nó, ba mẹ nó đang nằm bên trong đó! Dòng nước ấm thi nhau lăn trên khuôn mặt, nó ngã quỵ xuống, khóc nức nở.
– Mày khóc sao? Chẳng phải mày là đứa đã gây nên chuyện này sao? Thật giả tạo! – Người em của mẹ nó hét lên
– Ngay từ ban đầu đã nói là đừng nhận con này về, mà tụi nó cứ cãi, giờ thì trả giá thôi!
– Đồ ăn hại! Không có mày thì đâu có chuyện này!
– Mái tóc bạch kim trông thật khác người, lại còn đôi mắt tím kia nữa. Mày là hiện thân của ác quỷ lên báo ứng!
– Đồ khác người! Đồ thứ con hoang
– Bla…..bla…..
Những câu chửi rủa lần lượt vang lên, Ngọc tức giận định đứng lên giải quyết nhưng bị Yun kéo ngược lại!
– Anh, anh không thấy tức sao? – Ngọc nói
– Chuyện này là thuộc về gia đình nó, nội bộ giải quyết! Đừng gây rối tại đây! – Yun nói
Yun cùng những người khác đều rất tức nhưng không thể đứng lên giải thích, vì đây là chuyện trong gia đình. Nó nghe từng lời, từng câu họ nói, đau đến xé lòng! Anh nắm chặt tay lại nhìn người con gái đang ngồi dưới nền đá, nó phải chịu những lời phỉ báng, sỉ nhục kia đầy oan ức.
– Như, em đứng lên được chứ? – Anh cố gắng bình tĩnh
– Ừ, được! – Nó lạnh lùng
Nó tự mình đứng lên, xoay lại nhìn những người thân đang chửi rủa nó!
– Đồ thứ con hoang! Mày còn đến đây làm gì hả? – Bà nội nó bước tới
– Chào bà! – Nó cuối đầu
– Ai là bà mày? Tao với mày không có máu mủ ruột thịt gì hết! – bà ta hét lên
– Con xin lỗi! – Nó run rẩy
– Xin lỗi? Hơ … Xin lỗi sao? Xin lỗi thì 2 đứa con của tao có sống lại không? Đồ con hoang, ngay từ đầu tao đã thấy mày có thứ gì đó đầy sát khí rồi! * Chát * – bà ta tát nó
Anh cùng những người khác sắp đến đỉnh của giới hạn rồi, nó nghiến chặt răng, gò má vẫn còn đỏ ửng.
– Còn đứng đây làm gì? Biến! – bà ta nói
– Đây là tang lễ ba mẹ cháu! – Nó nói
– Ba mẹ mày? Ai là ba mẹ mày? Mày là đồ ác quỷ, mang cái sự ch.ết chóc biến khỏi đây! – bà ta nói
– xin bà hãy để cháu dự tang lễ! – Nó quỳ xuống
Những giọt nước mắt của đứa con gái kia rơi xuống nền đá, nó quỳ xuống nền đá cầu xin được ở lại. Dù chỉ là một chút ….
– Thật giả tạo! Tao bảo mày biến đi mà! – Bà ta hét lên
– Đồ mặt dày! Đem theo đám bạn của mày nữa! – Bác nó nói
– Toàn là lũ đầu đường xó chợ! – Dì nó hùa theo
– Mọi người muốn nói gì về con cũng được nhưng đừng nói đến bạn con như thế! – Nó nói
– Như …. Đứng lên đi! – Ngọc đứng lên
Ngọc đã đến giới hạn, bước tới bên cạnh nó, trừng mắt nhìn những con người kia đầy oán hận!
– Tao bảo mày đứng lên! – Ngọc nói
– Đừng làm loạn ở đây! Tao không sao … – Nó nói
– Coi con nhỏ kia kìa! Thật mất dạy, đúng là lũ không ăn học! – Bác nó chỉ trích
– Hành xử như lũ côn đồn! – Bà nội nó hùa theo
– Xin mọi người đừng nói như thế! – Nó nói
– Mày điên rồi! Mày trước giờ chưa từng quỳ trước ai cơ mà, nay lại quỳ cầu xin đám người này! – Ngọc tức giận
– Ngọc! Không được nói như vậy! – Nó nói
Ngọc trừng mắt nhìn nó đầy tức giận, anh thở dài đầy mệt mỏi, đủ thứ chuyện xảy ra!
– Như, em đứng lên đi! – Ken nói
– Tụi mày biến hết cho tao! Đồ cặn bã, thật kinh tởm! – Bà nó nói
– Sao cơ? Bà nói gì? – Yun đứng lên
Cả nhà thờ im lặng khi Yun đứng lên, lúc này Cen định kéo Yun lại những biết là không thể! Đến Yun còn không chịu nỗi thì những người này tới số rồi. Yun bước tới bên cạnh Ken, ánh mắt đầy kiêu ngạo, lạnh lùng!
– Tao nói là tụi mày biến khỏi đây! – Bà ta hét lên
– Bà có tư cách? – Yun nhếch mép
Ánh mắt màu xám như bầu trời u ám kia khiến những người ở đây phải run sợ, Yun thể hiện sự ch.ết chóc qua ánh mắt đó, nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ!
– Tao là mẹ hai người đã bị con đ* này giết ch.ết! Thế đủ tư cách chưa? – Bà ta hét lên
– Bà nên cẩn thận chút! Đừng nói như thế ở nhà thờ! – Yun nói
– Như! 2 kêu em đứng lên! – Anh nói
– Không! – Nó kiên quyết
Yun nhíu mày nhìn nó, đúng là lì lợm thật nhỉ? Yun ra hiệu cho Ken né qua, bước tới bên cạnh rồi cuối người xuống:
– Tôi cứu mạng em, không phải để cho người khác sỉ nhục em! – Yun nói
– Đồ thứ không ăn học! Ba má chúng mày không dạy chúng mày à? Tang lễ người khác mà vào quấy rối! Chắc ba mẹ tụi mày dạy dỗ tụi mày đàng hoàng lắm! – Bác nó nói
Lần này thì Key đã đến giới hạn, đứng lên bước thẳng về phía ông bác nó! Ông ta sợ hãi lùi về phía vách tường:
– Để tôi nói cho ông biết! Câu nói của ông khiến người khác cáu lên đấy! – Key nói
– Anh 3, đừng! – Nó nói
– Đừng làm loạn Key! – Anh nói
Key nắm chặt tay lại giơ lên định cho ông ta vỡ răng, như gió:
– * Rầm *
Ông bác nó sợ hãi mặt tái mét, tưởng đã hưởng trọn nhưng không, Key đã đấm vào tường! Vách tường bị nức ra, vài vụn gạch rớt xuống đất.
– Được cái miệng! – Key nhếch mép
– Nếu tụi mày không đi! Tao kêu công an đến còng đầu hết! Đồ vô văn hoá, đồ ba mẹ không biết dạy! – Bà nó nói
– Vậy thì để ba mẹ tụi vô học này xin lỗi bà!