Chương 89
Mọi người trong phòng họp sững sờ nhìn chằm chằm vào nó, anh cũng bất ngờ quay ngoắt nhìn Ba mình! Ông Bạch vừa nói ra một chuyện trọng đại … Nó hơi khựng người lại, mắt khẽ rung rinh dao động!
– Chủ tịch … Ngài ngài không nói đùa chứ! – Vị phó giám đốc già cười gượng
– Đúng vậy! Chắc là trò đùa thôi! – Một người khác nói
Mọi người đều phủ nhận, từ trước đến giờ họ Bạch chỉ có 2 người con trai! Bạch Minh Phong và Bạch Vĩ An, hai người con trai đầy quyền lực, dù tuổi đời còn nhỏ nhưng được săn lùng trong giới tài chính! Tài giỏi, là mĩ nam, họ hoàn hảo đến từng chi tiết. Thế nhưng giờ lại xuất hiện thêm một cô con gái đem như hoa giữa mùa đông khắt nghiệt. Chuyện này là sao
– Đây là sự thật, lần này tôi về Việt Nam để thông báo chuyện này! Bạch Hạ Băng, đứa con út của Gia Tộc Bạch!
Ba Ken khẳng định trước sự bàng hoàng của mọi người, kể cả nó và anh. Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn sang nó đang cuối mặt xuống, mái tóc rũ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn kia
– Không sao chứ? – Anh hỏi
– à, em không sao!
Nó thoáng giật mình, ngước lên nhìn anh!
– Giải tán! – Anh nói lớn
Những người đang xôn xao vì việc trọng đại này bị tiếng nói của anh làm hoảng sợ, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng họp. Trong phòng chỉ còn Anh, Nó và Ba Ken!
– Ta thật sự xin lỗi vì đã không báo trước với tụi con! Nhất là con, Hạ Băng! – Ông nói
– Không sao! Nhưng … Sao lại là bây giờ? – Nó ngước lên
Khuôn mặt của ông vô cùng phúc hậu, và cũng không còn nghiêm nghị nữa. Ông trông thật hiền lành … Nó cảm thấy có chút quen thuộc ở nơi ông, lòng cảm thấy ấm áp kì lạ! Nó không hận Ông, nó biết có lí do ẩn khuất gì đó sau tất cả chuyện này.
– Vì con là con gái duy nhất của ta! – Ông mỉm cười
– …… – Nó im lặng
– Con hận ta cũng được, ghét ta cũng được nhưng con vẫn là con gái ta! Nếu như năm xưa …..
– Ba! Chúng ta đi ăn thôi! – Anh cắt ngang
– Anh lại giấu em chuyện gì nữa à? – Nó nói
Anh và Ông im lặng, nó cảm thấy bất an. Họ lại giấu gì đó không để nó biết, cũng giống như bao lần. Sự thật bị phơi bày và nó sẽ biết tất cả, đúng chứ?
– Không phải! Đợi anh thứ của con đến, ta sẽ kể cho con nghe! Rồi con sẽ hiểu tất cả mà thôi!
Câu nói của Ông khiến nó cảm thấy bớt bất an một chút, và rồi nó cùng anh và ông đi ra khỏi phòng họp! Vừa xuống tới hành lang thì hàng trăm con mắt hướng về nó, họ có vẻ e dè và sợ sệt, không dám bàn tán khi thấy ông và Ken. Bên ngoài cửa, một đám phóng viên đang lao nhao ==’. Thông tin coi bộ đã lan rộng rồi, ai nấy đều lao nhao, ánh đèn flash khiến nó nheo mắt lại và anh đã lấy áo của mình trùm lên đầu nó
– Cái bọn này! Phiền phức thật! – Anh cằn nhằn
– Phong, con đưa Băng đi trước đi, ba giải quyết đám này cái! – Ông nói
– Vâng!
Anh nhanh chóng đưa nó ra xe, ngồi trong xe, bên ngoài lũ phóng viên vẫn cứ cố gắng chụp mặc dù cửa kính bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong. Nó cũng chẳng biết họ muốn chụp gì ==
– Em ổn chứ? – Anh hỏi
– Dạ ổn! Nhưng sao tin lan nhanh vậy? – Nó thắc mắc
– Không nhanh mới lạ đấy! Thôi, chúng ta đi, ở đây lâu không tốt!
Chiếc xe rời khỏi đám đông, ngồi trên xe, nó cảm thấy có gì đó không ổn. Chiếc xe nhanh chóng chạy đến một nhà hàng 5 sao nổi tiếng, đây là nơi khó đặt chỗ, 1 tuần chỉ phục vụ 1 Bàn và giá thì không hề rẻ!
– Em đứng trước cửa đợi anh, anh giao xe cho nhân viên! – Anh nói
– Được rồi!
Nó bước xuống đứng trước cửa, anh chạy xe đi giao cho nhân viên. Đang đứng nhìn khung quanh xung quanh thì từ phía xa có một chiếc xe đua lao đến với tốc độ điên cuồng. Chiếc xe đó nhắm thẳng vào nó và nó vẫn không hề hay biết! Tốc độ khủng hoảng lao thẳng đến, nó là mục tiêu
– CẨN THẬN!