Chương 54: Không Muốn Gặp Hai Ba Con Chúng Ta
Lệ Đình Tuấn không nói tiếp những lời kia nữa, anh lấy một lọ thuốc hạ sốt từ túi bên cạnh mà Vô Nhật Huy mang tới, Đình Trung thường uống loại thuốc này, đổ một viên trong lọ ra, dỗ Đình Trung nuốt xuống.
Đình Trung ôm lấy cổ Lệ Đình Tuấn, cả người héo rũ lúc này mới hơi lấy lại được chút tinh thần.
“Tối nay ăn lẩu” Lê Đình Tuấn quay lại nhìn vào mắt Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói.
Kiều Phương Hạ bận rộn hỗ trợ dọn chén đũa ra, ngồi đối diện với ba con Lê Đình Tuấn, một lúc lâu sau cô cũng không động đũa, cứ vẫn luôn cúi đầu nhìn về phía chiếc điện thoại trên bàn.
Lê Đình Tuấn nhìn theo ánh mắt của cô, nói: “Sao cô không ăn?”
Kiều Phương Hạ đơn giản điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi đặt lại lên trên bàn, Ninh Nguyệt vẫn luôn dùng điện thoại của King gửi video thỉnh cầu cho cô, còn chụp một tấm ảnh hình King đang nằm trên giường, trên người King còn quấn một lớp bằng vải thấm máu, có lẽ bị trọng thương rồi.
“Không thấy đói” Kiều Phương Hạ miễn cưỡng nở nụ cười trả lời Lê Đình Tuấn.
Nếu Lệ Đình Tuấn ở lại chỗ này của cô, vậy thì xong rồi.
Trước tiên cô đã tiếp nhận một đơn hàng khác, hai ngày này phải hoàn thành xong, cô không thể làm gì ngay dưới mí mắt của Lê Đình Tuấn được.
Còn nữa, không biết vì sao King lại bị thương nặng, anh ấy cũng không nói cho cô biết, bây giờ cô có chút lo lắng, rất muốn hỏi tình hình cụ thể bây giờ anh ấy ra sao rồi.
King bị thương bình thường như cơm bữa vậy, mặc dù mới lấy một viên đạn từ trên người ra, nhưng sau một phút là anh ấy vẫn có thể như chẳng có chuyện gì mà trò chuyện bàn bạc làm ăn vui vẻ với người ta như cũ, nhất định là bị thương rất nghiêm trọng thì anh ấy mới phải nằm trên giường nghỉ ngơi như vậy.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ bây giờ, còn là đang bị hôn mê nữa.
Bây giờ thật sự cô có chút sốt ruột.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào nơi ánh mắt cô nhìn, không nói gì, gắp hai miếng khoai tây từ trong nồi ra, đặt vào bát của cô.
Kiều Phương Hạ thích ăn nhất là khoai tây miếng trong lẩu cà chua, ăn bao nhiêu cũng đều không ngán.
“Anh cứ ăn trước đi, tôi có chút việc” Kiều Phương Hạ vẫn không nhìn được, chỉ ăn một miếng, vừa buông đũa xuống liền cầm lấy điện thoại rồi ra ngoài ban công.
Lệ Đình Tuấn nhìn theo dáng vẻ vội vàng đóng cửa ban công của cô, sắc mặt liền trầm xuống.
Đình Trung ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía Kiều Phương Hạ một lúc, sau đó, cậu rất có nhân lực đó, ngồi lên trên người của Lê Đình Tuấn: “Ba ơi, ba đút cho Đình Trung ăn”
Lê Đình Tuấn rũ mắt, liếc mắt nhìn về phía con trai mình rồi hơi cong khóe môi: “Cô ấy không muốn thấy hai ba con chúng ta, con nhìn không ra à? Còn ở đó mà vắt hết đầu óc ra tìm địa chỉ nhà cô ấy mà tới lấy lòng nữa”
“Cô ấy có việc cũng là ba ở bên cô ấy, có tác dụng chắc? Trong lòng cô ấy còn lo cho mấy người khác kia kìa, không có vị trí cho ba đầu”
Trong lúc nói, ngữ điều tràn đầy châm chọc.
“Hả?” Đình Trung không quá hiểu được ý tứ trong lời nói của Lê Đình Tuấn, mặt mày cậu bé khó hiểu.
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, lại hỏi cậu bé: “Mấy ngày này có người đàn ông nào đến đây không?”
Đình Trung liền lắc lắc đầu, tay chỉ vào bản thân mình, lại chỉ vào Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cậu bé, lại hỏi tiếp: "Tên gian tế này, con thích Kiều Phương Hạ à?"
“Con thích chứ!” Đình Trung khoa trương mà trả lời: “Mỗi ngày con đều muốn nhớ cô ấy!”
Lệ Đình Tuấn nhìn vào khuôn mặt khoa trương biểu diễn của Đình Trung, anh lại cong khóe miệng lên.
Sau một lúc lâu, tự giễu mà thấp giọng trả lời: “Ai không nhớ chứ?”
Kiều Phương Hạ truy hỏi quản gia của King, xác nhận lại ba lần, vết thương của King không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là miệng vết thương có chút nhiễm trùng nên bị sốt nhẹ mà thôi, cho nên mới vẫn luôn hôn mê, nghe thấy vậy trái tim lơ lửng vì lo lắng của cô mới hạ xuống được.
Từ ngoài ban công đi vào, quay lại đã không nhìn thấy hình bóng Lê Đình Tuấn và Đình Trung trên bàn đâu nữa.
Bát của Lê Đình Tuấn rất sạch sẽ, xem ra đến đây cũng không ăn được mấy miếng.
Cô liếc mắt nhìn vào trong phòng, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy, có thể là Lệ Đình Tuấn đang tắm giúp cho Đình Trung.
Điện thoại lại rung lên, Kiều Phương Hạ lại cầm lên nhìn một cái, là thông tin từ tài khoản mới cô mới lập ở trong nước, thông báo nhắc nhở tài khoản nhận được một trăm năm mươi tỷ.
Cô yên lặng nhìn chằm chằm vào dãy những con số kia hồi lâu, lại cầm lấy máy tính trong phòng lên, xoay người đi đến trước bàn, một mình ngồi xuống, ăn nồi lẩu mà Lê Đình Tuấn đã làm cho cô mất một tiếng đồng hồ.