Chương 11: Thi học kì
Từ lúc cậu chuyển trường đến bây giờ cũng đã 4 tháng rồi, chuẩn bị chuyển sang thời kì HKI:
- Uầyyy, mệt mỏi quá, dạo này cứ thức đêm ôn bài nên buồn ngủ ghê - cậu than thở
Anh đang học bài kế bên nghe xong thì liếc qua nhìn cậu 1 cái: Quả thật dạo này cậu ốm đi rất nhiều, mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm, ốm đến nỗi xương quai xanh của cậu lộ ra, hôm nay lại vì trời nóng mà cậu đã cởi 1 cúc áo ra khiến cậu trông quyến rũ hơn trước
- Nhớ mà ăn uống cho điều độ vào đến khi đi thi mà xỉu thì dù cậu có học nhiều bao nhiêu thì cũng rớt
Cậu quay sang nhìn anh, cười tươi đáp
- Cám ơn đã nhắc nhở tớ
(Trong đầu anh Phi:" Thực ra cậu cứ như thế này nhìn được hơn đó=)))
Kết thúc cuộc nói chuyện, 2 người tiếp tục các tiết học tiếp theo cho đến giờ ra chơi
Cậu đang thu dọn sách vở thì thấy có 1 bạn nữ từ nãy giờ cứ thập thò gì đó ở bàn đầu dãy bên kia, cậu cũng không nghĩ nhiều tiếp tục dọn bút, đang dọn thì để ý thấy bạn nữ đó tiến lại gần chỗ mình
- Anou, Thuận...c...ậu...có....đi x... uống...căn-tin kh...ông vậy?
Cậu khó hiểu nhìn cô ấy, rồi trả lời:
- Ừm có, chi vậy?
Bạn nữ đó như được tiếp thêm động lực, nhanh chóng nói:
- Cậu có muốn xuống căn-tin với tớ không? - vừa nói cô ấy vừa đỏ mặt
Anh suy nghĩ 1 chút, đang tính trả lời thì 1 giọng nói quen thuộc vang lên:
- Nè Thuận, xuống căn-tin không?
Anh nhà đây đã để ý từ nãy giờ, thấy tình hình như vậy thì khá khó chịu nên lên tiếng phá
Cậu quay sang nói với bạn nữ 2 từ "xin lỗi" rồi nhanh chóng chuồn với Phi đi mất
Cô gái đó mặt ỉu xìu, bỏ đi
Còn về 2 ông kia, Thuận thì sau khi tránh được thì thở phào nhẹ nhõm
- Sao lại thở dài? Tiếc sao? - bỗng Phi hỏi cậu
Cậu ngớ người, quay sang nhìn anh, biện minh:
- Làm gì có, chỉ là thấy hơi tội lỗi
- Sao lại tội lỗi, không muốn thì mình từ chối thôi chứ có gì đâu
Cậu không nói, tiếp tục đi đến căn-tin, anh thấy cậu không trả lời thì cũng im lặng
2 người cứ giữ bầu không khí đó đến hết giờ nghỉ trưa rồi cùng nhau đi về lớp, vào học rồi thì cậu vẫn im lặng, anh nhiều lần quay sang nhìn cậu nhưng vẫn thấy cậu cứ giữ bộ mặt trầm ngâm từ lúc nghỉ trưa
Ra về:
2 người đang soạn sách vở và chuẩn bị đi tập thì anh lên tiếng:
- Từ nãy giờ trầm ngâm hoài, có chuyện gì sao?
Cậu im lặng, anh tưởng cậu giận anh ai ngờ cậu lên tiếng
- Tớ chỉ suy nghĩ về những lời cậu nói thôi. Giả sử cậu rủ 1 người cậu thích thầm nhưng người ấy lại từ chối và đi với người khác, cậu cảm thấy thế nào?
Lần này đến lượt anh trầm ngâm suy nghĩ, liếc qua cậu 1 lát rồi trả lời
- Tùy vào từng người mà họ sẽ có những thái độ khác nhau, với tớ thì cũng chẳng buồn gì lắm vì đã biết rằng người đó không thuộc về mình nên cũng chẳng ỉu xìu như cô bạn kia hay xấu hổ tự ti
- Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu vì người ấy của tớ đã thuộc về tớ rồi mà
Cậu giật mình quay sang anh rồi chọc ghẹo
- Gì đây, có "người thương" rồi hửm?
Anh im lặng không nói làm cậu cứ tò mò hỏi anh hết ngày hôm nay