Chương 10

Mặt trời tháng bảy chói chang như thiêu như đốt, tôi mặc một bộ đường trang tối đen từ đầu đến chân, chống một cây dù đen, mồ hôi ướt đấm hăm hở tiến về phía Tập đoàn Thiên Duyệt.
Đổi ba bốn lượt xe, mới đến Tập đoàn Thiên Duyệt.


Tập đoàn Thiên Duyệt rất lớn, cả một tòa cao ốc, trời thì nóng, mà bên trong mấy chục cái điều hòa thổi vù vù ra phía của, cách năm mươi mét cũng cảm thấy được luồng khí mát lạnh ở bên trong.


Tinh thần tôi lại rung lên, niềm tin càng thêm kiên định : Tôi nhất định phải vào được Tập đoàn Thiên Duyệt, vì điều hòa, vì cao ốc, vì nguy cơ tự tôn nguy khốn của tôi, liều mạng!


Tôi thấy một đám tinh anh mặc đồ Tây đi giày da giống hệt như tôi mồ hôi đầm đìa đi về phía Thiên Duyệt, khẩn trương gia tăng nhịp bước, đi theo phía sau bọn họ.
“Tiểu thư, cô cũng được nhận lời mời sao ?”


Ai ? Hỏi tôi ? Tôi ngẩng đầu, thấy một nam sinh tóc dài đầy mồ hôi, toàn thân mặc âu phục màu đen, gật gật đầu: “Aiz, đúng! ”
“Nhưng mà, không phải không tuyển nữ sao ?” Hắn nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi đột nhiên thu hồi nụ cười,t rừng mắt, giận: “Liên quan gì đến cậu! ”


Hắn bị tôi làm cho kinh ngạc, dứt khoát xách theo cái cặp, xám xịt chui vào thang máy, thang máy bên trong đã có mấy cậu trẻ tuổi cũng mặc tây trang giày da đứng sẵn, tôi là người sau cùng bước vào, mới vừa đứng vào, thang máy đã bắt đầu báo động.


available on google playdownload on app store


Ánh mắt của mọi người đều đồng thời tập trung ở trên người tôi, tôi nín thở, ngửa đầu huýt sáo, thang máy vẫn phát ra tiếng chói tai như cũ.
Địch bất động, ta bất động, tiếng huýt sáo của tôi càng thổi càng vang dội, tràn ngập trong thang máy chật chội chen chúc.


Rất lâu sau đó, tôi miệng khô lưỡi hanh nhấc tay “WC ở đâu vậy ?” Tạo nghiệp mà, huýt sáo nhiều quá ngay cả nước tiểu cũng gọi tới rồi.
“…” Mọi người vốn đang yên lặng nhìn tôi, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, một người đàn ông từ trong một góc sáng sủa của thang má


y chậm rãi đi ra, lại là một người không mặc âu phục, T- shirt trắng, quần bò màu xanh, tóc ngắn, vóc dáng cao gầy, cả người nhìn qua phi thường thanh nhã sạch sẽ.
“Tôi đưa cô đi đi! ” Hắn nhìn tôi cười cười, cách một người kéo vạt áo của tôi, lôi tôi ra khỏi thang máy.


“Cám ơn cám ơn! ” Tôi mặt mày hớn hở bước theo hắn, càng nhìn càng thấy có một cảm giác rất quen thuộc.
“Tiên sinh, chúng ta trước kia đã gặp mặt ?” Tôi tung tăng chạy theo sau hắn, nhỏ giọng hỏi.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhíu nhíu mày, cười: “Ài, không nhớ rõ ?”


Tôi thật sự quen biết hắn ? Tuy hắn khiến cho tôi có cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà tôi quả thực nghĩ không ra lúc nào thì quen biết hắn, theo lý thuyết, hắn dáng vẻ trắng trẻo vừa sạch sẽ, vừa cao ráo, ngũ quan lại tú dật . không có lý nào tôi lại không nhớ nổi một anh chàng đẹp trai như vậy.


“Thôi, không nhớ rõ thì thôi!” Hắn đi đứng tùy ý vô cùng, một đôi dép lê loẹt quẹt loẹt quẹt , nện trên mặt nền sáng bóng của tiền sảnh Tập đoàn Thiên Duyệt, đặc biệt vang dội.
Lòng tôi yếu ớt nhìn tiếp tân đứng gần cửa, sợ cô ta đứng lên quát cho một trận.


“Đang nhìn cái gì ?” Hắn quay đầu lại, tay đút trong túi quần nhìn tôi, “Lần đầu tới ?”
Tôi gật gật đầu.
“Tới dự phỏng vấn ? Tôi nhớ lần này không tuyển nữ mà! ”


Tôi kìm nén nước tiểu, trả lời hắn: “Trời không tuyệt đường người, nói không chừng giữa chừng đột nhiên thay đổi tuyển nữ! ”


Hắn có vẻ đăm chiêu nhìn tôi, vỗ vỗ bờ vai tôi, từ hành lang nhỏ bên cạnh đại sảnh lách qua, chỉ vào cánh cửa nhỏ nói với tôi: “Đi ra ngoài giải quyết đi! Tôi giúp cô canh! ”


“…” Tôi im lặng, nhìn cỏ dại mọc đầy phía sau cánh cửa, nhịn không được hỏi hắn: “Aiz, chỉ có chỗ này thôi à ?”
Hắn lắc đầu, trả lời tôi: “Cũng không phải vậy, những chỗ khác đều có máy giám định vân tay, tôi không có, không đưa cô đi được! ”


= =|||, đúng là công ty lớn nha, ngay cả vệ sinh mà cũng trâu bò như vậy, tôi nhìn nhìn khoảng đất nơi cỏ dại đã mọc thành bụi một đám, nhịn không được căm ghét hồi lâu, lại suy xét một lúc, rốt cục không chịu nổi, ngồi xổm xuống bụi cỏ, nơm nớp lo sợ mà giải quyết vấn đề cá nhân.


Quả nhiên con người một khi được thả lỏng, trạng thái sẽ bất đồng.
Tâm tình tôi lập tức tốt trở lại, tiến vào đại sảnh của Thiên Duyệt, tôi vươn tay ra, nhìn hắn cười: “Tôi là Diệp Hồng Kỳ, cám ơn anh! ”


Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn xuống tay tôi, rất lâu sau đó, ngẩng đầu cũng nhìn tôi cười, giống như liễu xuân đón gió, trong suốt sạch sẽ, rõ ràng là cực kỳ quen thuộc, nhưng mà tôi không sao nhớ ra nổi.


“Không cần cảm ơn, bản nhân họ Thái tên chỉ có một chữ Kỳ.” Hắn bỗng nhiên ngừng một hồi, nhìn tay tôi vẫn còn chưa rút về, đột nhiên cười một cái hỏi: “Tay cô đã rửa chưa vậy ?’
“….” Giữa đám cỏ dại thì kiếm đâu ra bồn rửa tay ? Tôi lắc đầu.


“Tôi nhớ rõ là có bồn rửa tay mà! ” Hắn nhíu mày hỏi, chỉ vào cánh của nhỏ, giật mình: “Cô không phải giải quyết ngay chỗ đám cỏ sau cánh cửa đấy chứ! ”
Tôi trừng mắt, chẳng lẽ còn có lối tắt thứ hai ?


Hắn cười to, vỗ lên vai tôi: “Aiz, Diệp Hồng Kỳ, tôi để cô đi ra cửa ngoài, giữa cửa ngoài với cửa chính có nhà WC cho công nhân mà! ”
Hắn tuyệt đối là cố ý, cố ý làm tôi hiểu lầm!


Tôi lệ rơi đầy mặt xoay sang bên trái bốn mươi lăm độ, quả nhiên cô tiếp tân đứng gần cửa đang liều mạng nhịn cười, hai vai run rẩy.
Hắn mỉm cười lắc đầu, dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi.


Nha nha nha! Tôi rốt cục đã nhớ ra tên này rồi ” Anh anh! Chính là anh, tôi nhớ rõ anh, anh chính là cái đồ tiểu nhân đê tiện, gọi cảnh sát bắt tôi! Tôi tìm anh lâu lắm rồi! ” Tôi tỉnh ngộ lại, nghiến răng nghiến lợi mạnh mẽ xông về phía hắn.


Hắn bị động tác của tôi làm cho kinh ngạc đến ngây người, theo lực đạo của tôi, lập tức bổ nhào té trên mặt đất.






Truyện liên quan