Chương 21: Chuẩn bị cho cuộc thi vẽ tranh
Khuôn viên của dinh thự rất lớn, người bình thường sẽ dễ bị lạc nếu không chú ý.
Một cái bàn màu đen và cái ghế đắt giá được đặt ngay bên cạnh bờ hồ của dinh thự, xung quanh là khu rừng lớn bao quanh hồ.
Ngồi vẽ được một lát, Rumi cảm giác khẽ rợn tóc gáy, không biết cái tên Riko này đang làm gì, đột nhiên nó quay đầu nhìn ra sau.
Bốn mắt chạm nhau nhìn say đắm đuối, giây phút Rumi quay nhìn thì Riko đã đứng ngay bên cạnh trong bộ dạng cúi đầu xuống để được chiêm ngưỡng kỹ hơn.
“N… ngươi làm gì vậy?”
Hai khuôn mặt gần như sát vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở ra của đối phương, đôi mắt Rumi mở to hết cỡ nhìn Riko.
“Tôi chỉ định muốn xem kỹ hơn những nét vẽ của tiểu thư”
Riko khá ngây thơ vẫn chưa dời trạng thái tà mị kia, cố gắng giải thích cho nó hiểu, vô tình lại thở ra hơi thở nóng nực phả vào mặt nó, khuôn mặt nó dần đỏ ửng lên.
“R… Riko” Rumi ngập ngừng nói.
“Xin lỗi vì tôi mà tiểu thư mất tập trung, tôi xin phép ra đằng kia”
Riko đứng thẳng người lên, tư thế thay đổi khác với cúi người lúc nãy, và chậm rãi đi tới lấp sau lùm cây để cho nó có không gian riêng.
Hô hấp của Rumi dần bình tĩnh trở lại, đặt nhẹ tay lên ngực cảm nhận trái tim đập mạnh và sờ lên hai má còn nóng ran.
“M… mình lại bị rối loạn nhịp tim rồi”
Không có Riko đứng phía sau, Rumi cảm giác tập trung vẽ hơn, trời trở về chiều, Rumi vươn vai một cái rồi gọi Riko mang trà tới.
“Của tiểu thư đây ạ”
Trước lúc Rumi dừng bút thì Riko nhanh chân pha tách trà mới, chỉ đợi có thế hắn lập tức mang trà tới ngay lúc nó gọi.
“Rumi tiểu thư, để tôi bóp vai cho tiểu thư nhé”
“Cũng được”
Đặt tách trà xuống bàn, Riko tiến về phía sau Rumi và xoa bóp vai, dù không được học qua trường lớp nào nhưng… nó cảm nhận được bàn tay của Riko rất mềm, những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bờ vai của Rumi, qua một lớp áo nhưng có thể thấy được bàn tay ấy đang chạm tới da thịt mình.
Rumi tựa lưng vào ghế tạo cảm giác thư giãn thoải mái nhất, Riko vui vẻ nhẹ nhàng xoa bóp vai và còn nói bật một bài nhạc Nhật nhẹ nhàng du dương, khiến Rumi bị thu hút vào đó, đôi mắt dần trùng xuống…
Màu đỏ của ánh hoàng hôn chiều làm nó tỉnh giấc, con mắt nheo lại rồi từ từ mở ra, trước mặt nó là những tán lá che bớt đi màu đỏ của buổi chiều, nhưng một vài tia nào đó chói vào mắt, chợt nhận ra mình đã ngủ quên, một giọng nói êm tai vang lên bên cạnh.
“Rumi tiểu thư, tôi lại làm tiểu thư thức giấc ư?”
Riko lúc làm việc thì nó lăn ra ngủ, nhìn bộ dạng ngủ ngon lành của Rumi, hắn không nỡ đánh thức xíu nào, đặt nó nằm xuống ghế, cởi chiếc áo khoác của mình đắp lên người Rumi để không thức giấc, những hành động đó đều được làm một cách nhẹ nhàng nhất.
“Không? Ta đã ngủ quên rồi, vào nhà thôi!”
Nó ngáp một cái, nó nhìn lại chiếc áo đắp trên người mình, rồi nhìn qua Riko chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, nó hiểu ra nhanh chóng rồi mỉm cười đưa áo lại cho hắn nhanh đứng dậy rồi đi vào trong.
“Rumi tiểu thư! Trường Gakuen có gửi cái này cho tiểu thư”
Lúc nó ngủ thì hắn nhanh chân ra nhận lúc trở về may sao chưa đánh thức nó.
“Lại là chương trình gì nữa đây”
Nó nhàn nhạt thở dài, lần trước là thi marathon, còn lần này không biết trường lại làm gì tới quản gia của nó nữa.
Nó vừa xem qua cái tiêu đề là đã bảo Riko ném ngay vào sọt rác, cái mà nó ghét nhất thì nay lại xảy đến với mình, thật là ông trời muốn hại nó đến bao giờ đây.
“Tiểu thư… đây là…”
Riko khá ngạc nhiên với hành động của nó, tò mò bên trong viết gì mà khiến nó ném ngay đi như thế, nhưng đôi mắt màu nâu đậm nhìn chằm chằm vào mình giống như tảng băng ngàn năm, đôi lông mày đẹp nhíu lại khiến hắn không dám xem mà làm theo.
Ngâm mình trên phòng tắm, nó suy nghĩ về truyện tranh manga của mình, nên viết như nào cho hay cho đạt hiệu quả, những bài xuất bản trước nó cũng tham khảo các truyện khác nhau, để có nhiều ý tưởng mới, lần này nó muốn táo bạo hơn một chút, có cảnh hôn và cưỡng bức.
Bất mãn, Rumi nghĩ đến hơi thở và khuôn mặt Riko ở gần mình lúc chiều, cả người cảm giác nóng lên, giọng của hắn cất lên từ phía cửa.
“Rumi tiểu thư, bà của tiểu thư mới gọi điện thông báo là cuộc thi sắp tới của trường, tiểu thư không được vắng mặt, phải nộp bài đúng hạn và phải làm cho thật tốt không được làm cho qua loa, sơ xài”
Bà của Rumi gọi ngay lúc nó đang tắm, vì vậy bà nói luôn với hắn không cần nói trực tiếp với Rumi, trước nay chuyện gì nó cũng nghe lời bà, cũng không dám trái lệnh và chuyện này nó cũng chưa từng tham gia.
“Được rồi, ngươi mau chuẩn bị cơm đi, ta đói rồi”
Giọng nói có chút buồn vọng từ trong nhà tắm ra, nó thở dài suy nghĩ về cuộc thi vẽ tranh phác họa nhân vật họa sĩ nổi tiếng của Nhật bản.
“Vâng”
Riko nhanh chân xuống dưới chuẩn bị một bàn đồ ăn, cũng có chút ngạc nhiên vì đã nghe bà Rumi nói về cuộc thi vẽ tranh, nhưng không hiểu sao nó lại không muốn tham gia.
Nó mặc bộ đồ ngủ mát mẻ ngồi sấy tóc khô rồi xuống dưới nhà, ngồi bàn ăn Riko có thắc mắc về chuyện cuộc thi nên hỏi nó.
“Rumi tiểu thư, cuộc thi vẽ tranh đó cô không muốn tham gia hay cô có lý do nào khác”
“Mỗi năm trường lại tổ chức cuộc thi này một lần, vào nhiều thời điểm khác nhau, ta chỉ không muốn mọi người biết được nét vẽ của ta, phiền phức lắm, ngay cả xuất bản truyện ta cũng phải ẩn mình giấu tên”
Nó nhanh chóng giải thích, thực chất thì nó không hề thích mấy việc vẽ tham gia này, những người tham gia đều muốn được thử sức mình với cuộc thi, họ chắc chắn có sự chuẩn bị thật kỹ, các học sinh trong trường sẽ biết được nét vẽ của nó, họ sẽ nhanh chóng truy ra truyện tranh mà nó từng xuất bản…
“Dạ…”
Riko mấp máy môi cũng không nói được câu nào.
“Lý do đặc biệt nhất… ta sắp làm người kế nhiệm tiếp theo của dòng họ, không thể để họ thấy ta còn xuất bản truyện tranh, nghe điều đó giống như một nỗi nhục giành cho tóp đầu tỉ phú như ta”
Nó dừng bữa ăn rồi phân tích cho Riko, khoảng hai năm gần đây nhất, Rumi bị lạc vào một công viên, nó nghe được cuộc nói chuyện của hai cô gái mà đến giờ nó mới biết người con gái đó chính là lớp trưởng lớp nó là Umeko.
Cũng vì Umeko không vẽ đẹp như người chị trong dòng họ mình, nên đâm ra chê trách rằng chị là người kế nhiệm dòng tộc, mười tám tuổi đầu còn vẽ tranh của trẻ con.
Chính những lời nói đó khiến Rumi như rơi vào tuyệt vọng, còn nhớ nó từng bỏ việc vẽ tranh cũng vì mình sắp giống người chị đó, nhưng từ phía độc giả và nhà xuất bản luôn luôn kỳ vọng vào truyện tranh mà nó sáng tác.
“Rumi tiểu thư, cô không khỏe sao?”
Riko thấy nó ngồi chăm chú suy nghĩ chuyện gì đó rất lâu, rất đăm chiêu.
“À… không? Ta lên nghỉ ngơi trước”
Rumi nhẹ nhàng đứng dậy và lên cầu thang, cũng không nghe thấy Riko bảo uống trà trước khi ngủ.
Nằm trên giường nhưng nó không thể nào ngủ được, cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ về Umeko, căm hận và ghét bỏ là điều mà nó dành cho cô lớp trưởng của mình.
Tình hình không mấy khả quan nên nó dậy kéo rèm mở cửa sổ, rồi nhìn lên mặt trăng lẩm bẩm trong miệng.
“Trăng hôm nay không tròn, không đẹp như mọi khi”
Ngoài cửa lớn Riko đứng dựa cửa và nghe thấu được câu nói của nó, sau khi nghe được tiếng tắt đèn của Rumi, Riko mới thở phào nhẹ nhõm rồi trở về phòng ngủ.
“Tối nay tâm trạng cô sao vậy? Có thể nói cho tôi biết được không? Mà thôi… chắc cô không nói đâu, vậy chúc tiểu thư ngủ ngon.”
Tối nào Riko cũng đứng trước cửa phòng Rumi, đợi tới lúc nó tắt điện đi ngủ thì Riko mới rời đi, trong miệng không ngừng nói ra suy nghĩ liên quan đến nó.