Chương 23: Kẻ đột nhập

Ngồi trong xe nó thở dài, may sao không ai biết được nét vẽ của mình, nhưng nó thầm nghĩ “chắc là mình vẽ manga khác với vẽ chân dung họa sĩ”
“Rumi tiểu thư, tôi có điều băn khoăn là… họ sẽ làm gì với bức tranh đoạt giải nhất”


Riko lái xe nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều, mà chủ yếu là khen tài vẽ tranh của nó.
“À bọn họ mang vào bảo tàng trưng bày, không thì tặng cho người họa sĩ nổi tiếng đó.”
Nó nhàn nhạt khoanh tay nói.
“Vậy sao? Tiểu thư đúng là rất giỏi”
“Ta chỉ giỏi đủ dùng thôi”


Dừng trước cửa lớn của dinh thự, đôi lông mày đẹp của nó khẽ nhíu lại, cảm giác bất an một chuyện gì đó.
Riko và Rumi vừa bước chân lên tới phòng khách, cả hai đột nhiên dừng lại nhìn sự việc trước mặt.


Một hầu gái mặc trang phục màu trắng đen, dài gần tới chân, đeo cặp kính màu đen, mái tóc màu xanh lá chuối thả xuống dài tới ngang eo.
Cậu con trai khuôn mặt bay bi hết sức, nước da trắng, đôi mắt màu đen thẫm, mái tóc màu vàng nhạt, mặc bộ quần áo thun bình thường nhìn chằm chằm vào Rumi.


Riko đánh giá sơ bộ thì cậu con trai này bằng tuổi Rumi, và kia chắc là hầu gái của cậu nhóc.
“Riko tiễn khách?”
Không khí trở nên ú ám hơn bình thường, Rumi nhanh chóng hất cọng tóc rồi trở về ghế ngồi, cất giọng không quan tâm nhàn nhạt kiểu đuổi khách.
“Rumi tiểu…”


Riko hết sức ngạc nhiên, chưa hỏi han được câu nào thì nó nhanh chóng đuổi cậu nhóc này, cũng chẳng để cậu nhóc nói.


available on google playdownload on app store


Tamogami Gaara Botan, cậu con trai đang ở trong dinh thự của Rumi, Botan là bạn thuở nhỏ của nó, từ bé Botan rất thích chơi chung với Rumi, còn Rumi thì ngược lại, vừa mới tới mà đã bị đuổi thẳng cổ, Botan đâm ra tức giận, định mắng nó một trận nhưng cậu chậm hơn.
“Thế mày đến đây làm gì?”


Rumi cũng không muốn Riko thấy mình là kẻ vô tâm, nên mở miệng hỏi mà câu hỏi chỉ mang tính chất có cũng được mà không cũng chẳng sao.
“Rumi… mày quá đáng lắm”
Botan trong giọng nói mang nhiều điều tức giận, cậu tới là có việc với nó.


“Ừm quá khen, ta nghe chán rồi, mày không còn từ nào mới hơn sao?”
Nó khoanh chân giải thích rất bình tĩnh, còn ngoái cổ nhìn Riko bảo hắn pha trà.


Rời xuống nhà bếp nấu nước pha trà, Riko mải suy nghĩ về cậu con trai vừa gặp kia, không hiểu Rumi và cậu ấy có quan hệ như thế nào nhỉ? Rumi tiểu thư là top đầu nên chắc quen biết rất nhiều bạn bè.


Mải suy nghĩ nhiều chuyện không tốt, nước đã sôi từ khi nào mà Riko cũng không hề biết, mãi cho tới khi Rumi vọng từ dưới nhà lên, giọng nói đột ngột Riko bị phỏng tay và băng bó nhẹ ở hai đầu ngón tay.


Đẩy chiếc bàn sang trọng tới, Riko nhanh chóng lấy lại phong độ như lúc đầu, mỉm cười tươi nhất có thể, nhưng… vừa nhìn thoáng thì không thấy cậu con trai lúc nãy đâu hết.
“Rumi tiểu thư… cậu khi nãy về rồi sao?”


“Ừm… hết việc thì tên đó ra về, mà Riko… không cần quá quan tâm cậu ta đâu, lớn rồi mà cậu ta khi nào cũng nhỏ mọn như vậy, thật là”
Hai tay nó đặt nhẹ lên đầu rồi dựa người vào ghế suy nghĩ về Botan.
“Vâng… tôi biết rồi… Rumi tiểu thư dùng trà chứ”


Riko không hỏi gì thêm, mỗi lần nó không muốn nói thì hỏi kiểu gì cũng không được.
Riko đặt tách trà trên bàn rồi rót trà vào cốc.
“Riko… tay ngươi bị sao vậy”
Rumi nhìn trên đầu ngón tay Riko được dán băng dán cá nhân.
“À, tôi chỉ bị bỏng nhẹ thôi, tiểu thư đừng lo”


“Oh, lần sau ngươi phải cẩn thận vào, cầm lót tay cho kỹ không bị phỏng nặng hơn đấy”
Nó nhấp ngụm trà, trong lòng có chút quan tâm và lo lắng cho hắn.
“Cảm ơn tiểu thư quan tâm, lần sau nhất định tôi sẽ cố gắng cẩn thận”


Lời nói vừa rồi khiến Riko như lạc vào một nơi chỉ toàn hoa hồng, chẳng phải nó đang quan tâm hắn đấy sao, hắn vui lắm, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt, hai tay cầm vào bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của nó nói.
Sáng như thường ngày, Riko đi bộ ra siêu thị gần nhà, trên đường trở về…


Shinobu Kaori Asuka, cô gái mười bảy tuổi học trường phổ thông bình dân, vì món nợ mà bố mẹ để lại nên cô vừa học vừa đi làm kiếm tiền trả nợ, may sao một ngày nó gặp được “hoàng tử” không những trả cho cô món nợ ấy, mà còn không cần cô trả lại tiền.


Trong lòng vô cùng day dứt, nghĩ tới trang phục của hoàng tử mặc trên người, Asuka đoán đó là người giàu có, cô vui mừng lắm ngày nào cũng cố gắng đi trên con đường cũ chỉ mong sao gặp lại được hoàng tử.


Asuka rời khỏi quán kem sau giờ tan học, trên tay còn cầm thêm một phần mang về cho cậu em ở nhà, cố gắng nhìn ngó xung quanh xem có gặp được hoàng tử không.
Đôi mắt cô mở to hết cỡ, miệng chữ a nhìn trước mặt mình.
“Đ… đó chính là… hoàng tử”


Giọng nói ấp úng, tay chỉ về phía Riko rời siêu thị trở về dinh thự, hộp kem rớt xuống đất Asuka đứng ngẩn ngơ ra đó và sực nghĩ: “Nếu mình gặp anh ấy, mình biết nói gì đây, bắt chuyện với anh ấy thế nào? Trước hết mình nên cảm ơn rồi sau đó hứa sẽ trả đủ số tiền mà anh ấy giúp mình, à mà còn phải hỏi tên và địa chỉ nữa”


Asuka lẩm bẩm một hồi lâu và đưa ra quyết định, hai tay hợp thành nắm đấm cố lên, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn… bóng dáng Riko đã biến mất.
Asuka nhanh chóng chạy thẳng con đường và đuổi theo, hắn đi bộ chắc không đi xa được.


Dừng lại thở dốc vì chạy mệt, hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển, “không ngờ anh ấy đi nhanh vậy, nhưng mình vẫn phải tìm cho ra”
Asuka ngước mặt lên và chuẩn bị chạy thì… cô đã nhìn thấy Riko dừng chân lại và mở cổng đi vào bên trong, nụ cười trên môi Asuka không còn gì vui hơn thầm yeh một cái.


“Anh ấy đi nhanh vãi chưởng, mình đuổi hụt hơi mà không kịp, nhưng mình phải tiếp tục, không được để mất dấu… gì thế kia… mở cổng… đi vào nhà, chắc là cậu ấy sống ở đây, mình đã tìm được rồi”


Ngay sau lúc đó, Asuka quay người nhìn sang bên phải, con mắt của cô giống như muốn rớt xuống đất, hàm răng của cô cũng muốn rụng hết ra, khẽ xoay người nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một hàng rào chắn rất dài, nhìn mãi mà không thấy đích đến.


“H… hể? Cái gì? Đây giống như dinh thự chứ nhà cửa gì! Sao anh ấy lại sống ở đây? À phải rồi trang phục anh ấy mặc đâu phải dân thường, không ngờ nhà à không dinh thự anh ấy lại lớn đến vậy”


Ngay sau đó Asuka liền “chui hàng rào” vào bên trong, hàng rào của dinh thự cũng khá dễ dàng để lẻn vào với những người nhỏ con, chạy nhanh một hồi, Asuka dừng lại thở dốc, nhìn xung quanh lẩm bẩm:


“Hình như mình bị lạc rồi, dinh thự lớn quá, đâu đâu cũng chỉ thấy rừng cây, chẳng tìm được lối ra, mà nói với Botan cũng chẳng tin là có ngôi biệt thự “khủng bố” như thế này tồn tại đâu. Thôi phải nhanh tìm anh ấy rồi chuồn khỏi đây mới được.”


Sở dĩ Asuka chui rào vì nghĩ đi đường này sẽ nhanh hơn và tạo bất ngờ cho Riko, nhưng giờ mới thấy cô đã lầm, dinh thự rộng lớn đến nỗi cô không thấy đâu là đường chính.


Asuka tiếp tục chạy con đường của mình, một lát cô dừng lại thở dốc lúc này cô nhìn phía trước thì cũng thấy lấp ló cái dinh thự chà bá lửa, nhưng chỉ là lấp ló thôi chứ thực chất còn xa lắm.


Tiếp tục chạy thật nhanh hướng theo nóc dinh thự đi đến, dường như Asuka đã nhìn thấy cả dinh thự lớn dần hiện ra trước mặt và cùng lúc này cô đã nhìn thấy Riko đi tới sân.






Truyện liên quan