Chương 34: Một chuyến đi dài

Vì lý do đặc biệt nên trường Trung học phổ thông Gakuen được nghỉ một tuần, sẽ có lễ hội văn hóa được tổ chức vào cuối tuần, nó đọc xong tờ giấy của trường gửi về, nhẹ thở dài.
Ăn xong bữa sáng, Riko đang úp cái bát cuối cùng, dưới nhà vọng lên tiếng hét của nó.
“Aaa…”


“Tiểu thư… có chuyện gì vậy?”
Riko nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài phòng khách, thấy nó ngồi trên ghế, nhìn chăm chú vào thứ mà nó cầm trên tay.
“Thôi xong… tôi quên trả CD này cho Botan rồi”
Trên tay nó cầm đĩa CD mà trước đó từng mượn về xem, lâu quá nên nó không nhớ để trả.


Riko thì thở hắt vì tưởng nó có chuyện gì, chỉ là trả cái CD cũng không có gì lo lắng cả.
“Tiểu thư đừng lo, giờ tôi sẽ mang đi trả? Mà cô mượn lâu chưa ạ!”
Dù gì hôm nay cũng rảnh nên hắn cũng muốn đi đâu đó.


“Cũng mới hai năm thôi… hay là ba năm nhỉ? Lâu quá tôi không nhớ rõ.”
Nó thản nhiên ngồi khoanh chân, một tay vuốt cằm, suy tư.
“À… hi hi… mới thôi nhỉ?”
Riko chẳng biết nói sao, bình thường chuyện gì nó cũng nhớ rõ lắm, mà sao chuyện trả đĩa CD lại khiến nó hay quên như thế.


“Riko, phiền ngươi mang trả Botan giúp ta, địa chỉ đây.”
Nó nhanh tay tốc ký trên một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho Riko miệng cười tươi.


Riko nhìn sơ qua thì cũng không biết nơi đó ở đâu cả, mặt nhăn lại khó hiểu, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ ra ngoài những nơi khác, chỉ là chở nó đi học và về, đi chợ và về một đường duy nhất.


available on google playdownload on app store


Nó thấy hắn cũng nhíu mày nhìn tờ giấy nó viết, thầm nghĩ hay là hắn chê chữ mình xấu, nhưng sau đó nó vừa nhận ra được điều mà hắn muốn nói, nên nhanh miệng nói luôn:
“Ngươi biết tòa thị chính cao nhất ngay trung tâm thành phố không? Cậu ta sống ở đó.”


“Wa… nơi đó nổi tiếng lắm, tôi sẽ đi ngay đây”
Nhanh chóng Riko phi ra ngoài, hôm nay tâm trạng hắn vui mừng, nên hắn đi bộ tiện thể dạo quanh thành phố, và hắn còn muốn đi bộ thử xem diện tích của dinh thự này khủng bố cỡ nào.


Trên tay cầm một chiếc túi xinh xắn, bên trong có chiếc CD mà nó nhờ hắn mang trả Botan, trên đường đi, Riko không ngừng huýt sáo líu lo.


Đi tầm gần nửa ngày, hắn không biết là mình có đi nhầm không nữa, nhìn quanh qua quanh lại vẫn chưa thoát được hàng rào trong dinh thự, hắn nhanh chóng dùng sức chạy nhanh, trong suy nghĩ của hắn là không nên để tiểu thư chờ lâu.


Bên ngoài đường có rất nhiều người và xe cộ qua lại, hắn không thể dùng thuật biến hình đến chỗ đó được, hơn nữa trước tới nay hắn cũng không phải chạy bộ như thế này, giờ mà về nhà lấy xe cũng lâu.


Nhưng lát sau đó, ánh mắt hắn đã vui trở lại, tòa thị chính cao nhất hắn đã nhìn thấy đỉnh, vậy là sắp tới nơi rồi.
Nhanh như chớp, hắn lại dùng sức mạnh của mình để chạy nhanh hơn một chút nữa.


Cuối cùng hắn cũng dừng lại thở hồng hộc, ngước mắt lên nhìn toàn thị chính trước mặt mình, nhìn lên độ cao hắn thầm ngưỡng mộ Botan.
Đôi chân hắn chuẩn bị bước vào trong thì phía sau đã nghe giọng của một cô gái:
“Ơ kìa, quản gia của Rumi tiểu thư”


Hầu gái của Botan mặc một chiếc đầm màu trắng đen, dài tới gối mang theo cặp kính gọng đen, mái tóc xanh lá chuối, trên tay cầm giỏ xách và đồ ăn, hắn đoán là vừa đi chợ về.
“À vâng, chào cô, tiểu thư của tôi muốn trả thiếu gia Botan CD.”


Hắn nhìn cô hầu gái có chút quen, mà cô ấy lại hỏi hắn trước, nên hắn chắc rằng đó là hầu gái của cậu ta.
“Được rồi… cậu có thể đi theo tôi”


Hầu gái tạm gọi là Kasiya-san, đã qua tuổi xuân nhưng còn rất đẹp, tính tình thì dịu dàng và nhút nhát, nhưng lại vô cùng quan tâm tới cậu chủ Botan.


Kasiya-san nhanh đi phía trước và đằng sau là hắn, có chút lạ là sao hầu gái lại không đi vào trong tòa nhà mà lại đi sang phải, vừa được tầm mười bước chân thì hầu gái dừng lại quay người mỉm cười nhẹ.


“Tới rồi đây, mời cậu vào, cậu chủ của chúng tôi đang ở bên trong, tôi xin phép đi nấu ăn.”
Hầu gái nói xong thì đi vào trong và xuống dưới bếp, còn Riko vẫn đứng trước cửa chính của “dinh thự” Botan, mắt hắn không còn mở to hơn được nữa.


Trước mặt hắn là một căn nhà cấp hai bình thường, chỉ có hai tầng nhỏ hẹp, tính ra thì chỉ bằng nửa căn bếp trong dinh thự nó, hai bên là những căn nhà mười tầng trở lên, nếu nói đúng hơn thì đây chỉ là cửa tiệm, phía trên có biển “Tiệm CD Botan”


Mãi lúc sau hắn mới trở lại bình thường rồi đi vào, kéo ngang cánh cửa, bên trong vọng ra giọng con trai còn rất trẻ tuổi.
“Mời vào”


Botan trong trạng thái ngồi ngậm cọng cỏ, vô cùng chán nản, cứ nghĩ tới việc nó mượn CD mà mình cứ phải đi đòi là ức chế rồi, hơn nữa Botan không muốn lệ thuộc từ phía gia đình, chỉ cố gắng làm bằng hai bàn tay để đi lên và có được dinh thự hoành tá tràng như Rumi.
“C… Chào cậu chủ Botan”


Hắn dùng nụ cười còn chưa hết hoàn hồn, vào bên trong hắn còn ngạc nhiên hơn nữa, bởi phía trong chỉ có một cái bàn dành cho chủ quán ngồi và tính tiền cho mượn CD, ngoài ra cả căn phòng chỉ toàn đĩa, được xếp ngăn nắp gọn gàng, gần giống như thư viện sách của nó.


Cửa hàng đĩa CD này ngăn nắp và gọn gàng, còn có rất nhiều các loại đĩa khác nhau, còn có những đĩa “lậu” không được bán trên thị trường, đĩa dành cho tuổi mười tám cộng,… hắn mien man suy nghĩ thì giọng nói của thanh niên trẻ tuổi tiếp tục lên tiếng:
“Ngươi tới đây làm gì?”


Botan thấy tên này đến chắc không có gì tốt đẹp, lại còn nhìn thật lâu trong tiệm mình.
“À, thực xin lỗi, Rumi tiểu thư nhờ tôi đến trả CD cho cậu, cô ấy nói mượn hai năm hay ba năm rồi mà quên”
Riko đưa cho Botan đĩa trong chiếc túi xinh xinh của nó, mỉm cười nói cảm ơn Botan cho nó mượn lâu như thế.


Tâm trạng Botan suy sụp tới mức không còn gì để nói, không ngờ nó chơi chiêu tới mức vậy, thời gian đó Botan cũng từng tìm cả mấy ngày nhưng không thấy.
“Tiểu thư nói biết là cậu buồn, nên cô ấy sẽ mượn thêm vài đĩa nữa, tiền sẽ tăng lên gấp năm bình thường.”


Riko quả là nói đúng lúc, đang lúc tiệm ế khách thì nó lại cho tiệm tăng doanh thu, nên chẳng còn cách nào từ chối nữa.
“Vậy coi như chuộc lỗi thì ta cũng không nói gì đâu, anime ngay góc trái, ngươi tới đó mà lấy”
Botan ngồi đặt hai tay lên sau gáy, dựa ra ghế và thản nhiên nói, trong lòng cũng vui lắm.


Chỉ chỗ cho người mới như Riko lần đầu tiên tới đây đúng là không biết chỗ, hơn nữa Botan biết những đĩa mà nó hay thuê.
“Cảm ơn cậu chủ”
Riko nhanh chân tới góc trái nhìn sơ những anime mà nó có nhắc mình mượn trước đó, vừa tìm Riko vừa nói chuyện với Botan.


“Botan tôi tưởng cậu nằm trong top tỷ phú thì phải ở dinh thự chứ? Đây đâu phải là nhà cậu, có khi chỉ nằm trong một tiệm nhỏ của dinh thự khủng bố mà tôi chưa thấy đó.”
“Không? Ta không muốn dựa vào bố mẹ, tự ta gây dựng lên, ta muốn sau này giàu hơn Rumi bằng chính bàn tay này.”


“À… vâng, mong là cậu chủ Botan sẽ “giàu” hơn Rumi tiểu thư”


Đúng là suy nghĩ của trẻ con, tuy là chưa thấy dinh thự của Botan, nhưng Riko lại có chút khâm phục cậu nhóc này, rất có chí khí… nhưng suy nghĩ còn nông cạn quá, có biết là dinh thự khủng long của nó to cỡ nào, chỉ một tiệm CD vắng teo này mà đòi giàu hơn nó, cho dù người bình thường cũng không thể mơ cao như thế.


Botan thấy hắn nói có chút hàm ý, nên vẻ mặt mắng mỏ hắn lựa xong rồi thì mau ra trả tiền gấp năm lần đi, nói hắn buôn chuyện nhảm nhí quá.
Hắn mỉm cười rồi ôm vài cái đĩa ra tính tiền, sau đó xong việc hắn trở về dinh thự với nó.


Thế nhưng sự việc xảy ra suốt dọc đường về khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, vừa mới bước chân ra khỏi cửa hàng của Botan, hắn gần như hứng ngay chậu hoa rớt từ trên lầu cao xuống, ngước mặt nhìn lên thì không thấy ai hết.


Vừa đi được thêm một đoạn khác, một bức tượng kế bên vừa mới được xây xong, một chú chó chạy ngang qua làm bức tượng đổ giữa vỉa hè, hắn cũng may thoát nạn, nhưng hắn được ông trời “ban tặng” cho một bãi *** chim trên đỉnh đầu.


Hết đèn đỏ và tới đèn xanh, hắn thở dài rồi đi qua đường, một chiếc xe có ông say rượu lái mà không dừng lại, suýt nữa thì tông vào hắn, may mà chú công an thổi còi ngay phía sau.


Hắn vừa đi ngang qua một công trường đang xây dở dang, vì không còn tâm trạng nghe cảnh bảo, thế là hắn bị nguyên một thùng sơn đổ lên người, cũng may chỉ ướt một bên.
Rồi liên tiếp những chuyện không may mắn xảy ra, hắn thật không biết hôm nay là ngày xui xẻo gì nữa.


Sau khi hắn bị rớt vào bể nước công cộng thì vết sơn trên quần áo cũng không còn, đổi lại người hắn ướt như chuột, trời cũng về chiều, hắn thấy được ánh mặt trời dần khuất sau núi.


Hắn không biết là mình đang ngồi ở công viên rất ít người qua lại, và chiếc ghế đá mà hắn ngồi cũng trùng hợp là chiếc ghế của một cô gái, nhưng lát sau cô ấy mới tới.


Hắn quyết định là để người khô sạch sẽ lại rồi về dinh thự, nghĩ vậy hắn cũng nên gọi điện cho Rumi thông báo tình hình để nó yên tâm hơn, nhưng điện thoại hắn đã kêu lên rồi, vui mừng vì đó là nó, đưa lên tai nghe.


Có thể là ngày nay quá xui xẻo với hắn, vừa áp lên tai thì chiếc điện thoại liền mất nguồn vì bị ngấm nước, hắn ngồi ủ rũ như người mất hồn.






Truyện liên quan