Chương 48: Sóng gió ập đến
Một tuần học mới lại bắt đầu, tuần học này có khá nhiều trắc trở với Riko.
Sau giờ học, Riko mang cơm lên trường cho Rumi ăn, khi trở ra ngoài gặp ngay Umeko cùng hầu gái vừa bước vào.
Umeko nhìn thấy Riko, mọi suy nghĩ trong cô hiện về loài cáo thần hung ác, cô xem thêm được trên mạng, nhưng sau đó cô không dám nghĩ vì được biết loài cáo có thể thấu được suy nghĩ của người thường.
Rumi đã ở trong nhà vệ sinh trước đó rồi, hiện giờ trong căn tin chỉ có hắn và Umeko cùng hầu gái.
Nawata cũng buồn về chuyện của Riko, nên từ hôm nay cô đã ra ngoài chỗ thường nghỉ trưa rồi ăn bento.
“Umeko tiểu thư”
Riko thấy biểu hiện khác lạ của Umeko, nhưng không hiểu được suy nghĩ, vì có rất nhiều suy nghĩ khác nhau xảy ra trong đầu Umeko, khiến Riko bị rối loạn đầu óc và không suy ra được suy nghĩ cuối cùng.
Umeko làm rớt cây bút xuống đất, sau đó Riko nhặt lên, nhưng vì lo sợ, nên cảm xúc của Umeko không mấy tốt dành cho hắn, giật lại cây viết trên tay vẻ run sợ, rồi cùng hầu gái đi lướt qua Riko, cũng không nói lời cảm ơn.
Nó cũng nhìn thấy cảnh cuối cùng, cảnh mà đối với nó nghĩ là nên thấy, khẽ mỉm cười vì nó không cần biết Umeko có ý gì, hoặc cô ta là bạn “thân” mình, Umeko muốn tạo ấn tượng hay bất kỳ điều gì với Riko, bản thân nó vốn không quan tâm rồi.
“Riko ăn cơm thôi”
Rumi bước tới bàn ngồi và gọi Riko để hắn không ngơ ngác nữa.
Riko lấy lại vẻ mặt như lúc đầu, miệng mỉm cười nhìn về phía nó:
“Vâng, tiểu thư”
Ngay từ đầu nó đã cảm thấy Umeko làm bạn thân, đối với cảm xúc của nó là có vấn đề, chẳng qua là nó không nói làm gì, chỉ nhận lời cho có thôi.
Từ sáng giờ, ngồi trong lớp nó thấy Umeko có vẻ thẫn thờ, cũng không nói chuyện với nó như trước đó, giờ đây nó vừa thấy cảnh đó thì chắc lại liên quan đến Riko.
Tiết học chiều xong sớm, nó đã đi ra ngoài cổng và được Riko đưa về, trên xe nó hỏi chuyện khi trưa.
“Riko, ngươi không hiểu được suy nghĩ của Umeko à?”
Rumi nghĩ là thần thì sẽ biết được.
Riko cười cười nói:
“Umeko lúc đó trong đầu rất nhiều suy nghĩ, tôi bị rối nên không nghĩ được gì?”
Rumi nghĩ lại thì lúc đó Umeko cũng rất lạ, mà nó chỉ quan tâm sơ sơ, hoặc không quan tâm nữa.
“Vậy à, ngươi có nghĩ lý do là vì ngươi không? Bản mặt lúc đó Umeko rất ngạc nhiên khi thấy ngươi, giống như cô ta thấy ma ấy”
Câu nói vô tư và hồn nhiên, Rumi không ngờ lại khiến Riko buồn đến thế, chẳng khác nào xem hắn chỉ là người dư thừa, người ngoài, nghĩ lại người ngoài cũng đúng, Riko cũng đâu phải người ở thế giới này.
Umeko liên tục tìm hiểu về hai loài vật này, cô cũng tìm thấy rất nhiều bằng chứng, chứng minh các loài này rất có thể hại bạn ở bất cứ đâu.
Những ngày học tiếp theo, Umeko luôn lẩn tránh Riko, nhìn thấy là đi nơi khác và còn làm lơ, xem như Riko chưa từng tồn tại.
Một buổi trưa vài ngày sau đó, Umeko bây giờ khá thân với Nawata và còn bảo cô tới dạy võ cho mình.
Đặc biệt là Riko không thể hiểu thấu được suy nghĩ của cô, đó là điều khiến hắn băn khoăn và khó chịu.
“Umeko, tôi có chuyện muốn nói với cô”
Riko vì không chịu được cảnh này, đành phải nói lời gặp mặt trước, vừa thấy Umeko về tới dinh thự, Riko liền đứng trước cổng và hỏi chuyện.
Xung quanh nơi này cũng hoàn toàn vắng người, nên hai người có thể nói chuyện mà không bị bất cứ ai quấy rầy.
“Ngươi… hồ l…”
Umeko định nói hắn là hồ ly tinh chuyên đi lừa gạt người, nhưng chợt bịt mồm mình lại vì không muốn bị phát hiện, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Riko khẽ nhíu mày, lời cô vừa nói dường như chạm tới một cái gì đó là riêng tư và bí mật, vậy nên Riko có lẽ hiểu ra một chút gì đó.
Tay Riko giữ chặt tay Umeko và dùng thủ thuật để hai người vào sân bên trong dinh thự, lúc này Riko mới nhìn Umeko bằng ánh mắt ngạc nhiên và oán hận.
“Umeko, cô biết tôi là ai rồi à?”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, một dải hoa anh đào quấn vào nhau thành hình xích sắt, chạy vòng quanh người Riko, tâm trạng hắn không ổn chút nào, nếu như vì chuyện đó mà khiến Umeko kỳ thị, Riko sẽ cho cô biết tất cả.
Umeko vội ngã nhào ra đất, hầu gái tới đỡ cô dậy, còn gọi thêm vệ sĩ cao cấp tới bảo vệ, cô hầu gái nhẫn tâm nói hắn là yêu quái, điều mà hắn cực ghét và căm thù con người.
“R… Riko… cáo… chín đuôi”
Umeko mấp máy môi nói được câu nói, trong lòng cô vô cùng sợ hãi, bây giờ chính cô cũng bị con quái thú này quấy rầy rồi, suy nghĩ của cô phải chi lúc đó không chạy tới dinh thự, không trả hoa cho Hikaru, không ngó lơ hắn vân vân và vân vân.
Trước mặt cô bây giờ chính là hiện thân của hồ ly, con vật mà cô luôn sợ hãi thời gian qua, cô đang oán hận bản thân mình đã làm gì, mà khiến mình rơi vào tình cảnh này, những tên vệ sĩ bắt đầu vây kín Riko.
Riko biến hình thành một con cáo, đôi tai mọc lên, cái đuôi mọc phía sau, mái tóc dài tới mông, bộ quần áo quản gia được đổi thành bộ yukata màu trắng bạch kim, một thanh kiếm sắc bén trên tay Riko.
Cả đoàn vệ sĩ vô cùng sợ hãi, trước con vật này không giống người cũng không giống cáo, chỉ thốt lên một câu:
“Q-Quái vật”
Rồi sau đó xông lên đánh hắn, Riko không phải là người bại trận, cũng không dễ dàng bỏ qua cho người dám nói mình là quái vật, càng ghét những người biết được thân phận của mình lại cố gắng xa lánh.
Đôi mắt Riko, một bên màu bạch kim và bên kia màu xanh, vô cùng sắc bén, đôi mắt xanh nhìn vào có thể thấy, cả một biển nước lấp lánh, nhìn đối phương, nếu yếu tim có thể ngất đi vì sợ, giơ thanh kiếm ra và “dẹp yên” những tên mới gọi mình bằng cái tên khiếm nhã.
Kết thúc xong, Riko quay sang hai người con gái đang co rúm kia, Riko khẽ nhìn với ánh mắt ghét bỏ và khinh thường.
“Cô đã hài lòng chưa, những người gọi tôi là quái vật thì đều không được yên thân, cô biết chứ?”
Hai tay cầm chắc thanh kiếm, để chuẩn bị tiễn hai cô gái lên tây thiên thỉnh kinh, giọng nói chắc chắn là phải làm được, cũng không bị cảm xúc lung lay.
Hầu gái dang hai tay trước mặt cô chủ, bảo cô chủ chạy đi, còn cầm cây gậy gần đó giơ lên cao và đập thật mạnh xuống người hắn, nhưng… hầu gái đã ngã xuống chỉ bằng một đường kiếm của Riko.
Umeko sợ hãi ôm hầu gái lay lay xem còn tỉnh không, đường kiếm sắc bén khiến cô không còn hơi thở.
Tình cảnh bây giờ thật khiến người khác sợ hãi, dàn vệ sĩ cũng không một ai còn tỉnh, chỉ còn một mình Umeko chống chọi với Riko, cô cầm cây gậy lên, nhưng đôi tay run rẩy không ngừng.
“R… Riko, ngươi vốn là một con hồ ly giết người, ta hận ngươi, đáng lý ta không nên thích ngươi, ta nên sớm biết được thân thế ngươi, chỉ vì ta…”
Umeko nói lời nào là cay đắng lời nói đó, Riko nghe cũng biết cô đang rất sợ hãi, nhưng Riko cảm thấy dã tâm Umeko lớn hơn người bình thường, nếu như cô hối hận thì hắn sẽ tha mạng cho cô.
“Umeko, giờ cô biết thân thế tôi cũng chưa muộn, cô có biết tôi là cáo thần được rất nhiều người dòm ngó, họ nâng niu, thờ phụng còn tôn sùng như thế nào? Cô nghĩ ai cũng có âm mưu ích kỉ như cô, sẽ có được tôi sao? Dù là cô thích tôi thế nào chăng nữa, bản thân tôi vẫn rất oán hận cô.”
Nỗi buồn phiền lớn nhất của Riko là bị con người khinh thường, hãm hại dùng mọi âm mưu đạt được mục đích, nhưng sau khi tình thế thay đổi lại lật giọng còn cố làm ra vẻ không quan tâm.
Umeko bị lật tẩy một cách dễ dàng, sự thực thì trước đây việc làm bạn thân với Rumi, cũng chỉ là một âm mưu để có được trái tim Riko, nhưng từ khi biết chuyện thì cô đã hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi, Riko ngươi nghĩ nói vậy thì được gì, tôi chỉ giả dạng làm người tốt để được ngươi chấp nhận, bản thân ngươi chưa một lần nhìn tôi, cũng chưa bao giờ đối xử tốt với tôi giống như Rumi.”
Những trò lừa người, cách diễn sâu rất đạt của Umeko, đã khiến mọi người đều tin tưởng toàn diện, còn nghĩ cô thật sự cần được che chở, rất yếu đuối.
Lột bỏ bộ đồng phục học sinh, bây giờ Umeko đã khác, không còn là cô gái nhút nhát yếu đuối, mà là một người rất mạnh mẽ.
Cô khoác trên mình bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể, chiếc áo thun sát nách hở rún, quần đen bó dài tới chân, Umeko giống như nữ hoàng của bóng đêm.
Tay cô cầm xích sắt, dùng sức đánh nhẹ cũng khiến đối phương bật máu, bao tay da màu đen Umeko lột xác hoàn toàn.
Bên ngoài, ngay trước cổng là Nawata đến để dạy võ cho Umeko, phía trên bờ tường là Rumi và Hikaru, thản nhiên ngồi xem kịch hay, quả đúng như suy nghĩ của nó, Umeko không phải là cô gái bình thường.
“Umeko, cuối cùng thì cô cũng cho mọi người biết được thân thế thật rồi nhỉ? Tôi đã nói mà, từ khi gặp cô tôi đã thấy cô không tầm thường, nay mới được chiêm ngưỡng, cũng một năm rồi, lâu quá đấy?”
Rumi nhảy từ bờ tường cao ba mét xuống dưới mặt đất, chân vừa bước lại hai người miệng nói, Hikaru thì biến thành thú bông đậu trên vai nó, vì đã biết nên cậu không phải giả dạng nữa.
Vừa nghe tiếng thì cả ba người là Riko, Nawata và Umeko vô cùng ngạc nhiên, quay người ra nhìn nó, Nawata nhanh chóng ẩn nấp xem diễn biến.
“R… Rumi, cô… cô cũng ở đây sao?”
Umeko xém làm rớt xích sắt xuống đất, vậy là từ nay cô chẳng còn ai diễn kịch chung với mình nữa.