Chương 56: Thời gian đó! Đâu phải ngắn!
Rumi tới trường học như thường lệ, sau khi tan giờ học… thì người đầu tiên mà nó thấy chính là hắn… Riko đang đứng ngay trước mặt nó.
Bản thân nó thất thần năm giây, sự việc quái gì xảy ra vậy, sau đó nó từ từ đi tới sân và…
“Rumi tiểu thư, tôi nhớ tiểu thư lắm!”
Vẫn là bộ dạng vô cùng đẹp trai, Riko cầm một tay nó lên, hôn nhẹ vào ngón áp út, quỳ một chân xuống, và nói những lời nhớ nhung với nó.
Bây giờ bản thân nó cũng không muốn dính dáng gì tới hắn, vội giật mạnh lại bàn tay mình và nhìn hắn bằng ánh mắt hận thù.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Nếu để đánh đổi một lần, nó thề là không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.
Riko vẻ mắt hết sức ngạc nhiên, không hiểu nó nói chuyện gì cả, thời gian qua hắn mong mỏi được gặp nó, mà giờ đây nó lại nói điều này, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn đáp trả.
“Rumi tiểu thư, tôi tới đón tiểu thư về.”
Giọng nói, vẻ mặt ánh mắt và mọi thứ, Rumi cảm thấy chán nản khi hắn cố tình tỏ ra ngu ngơ, khờ khạo không biết chuyện xảy ra.
Nó thấy sinh viên chăm chú nhìn hai người, vậy nên nó quyết định để hắn chở về dinh thự rồi xử lý.
Chiếc xe đắt giá đậu ngay cửa chính của dinh thự.
“Rumi tiểu thư, tiểu thư bị làm sao vậy ạ!”
Riko thấy nó hùng hổ xuống xe và đi vào, cũng không thèm nói năng gì với hắn, khiến hắn lo lắng đi theo sau hỏi.
“Ngươi… từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Nó nói ra những lời đó, bản thân cũng rất đau lòng, nhưng nó không thể làm khác, nếu quá nhẹ tay với người này chỉ khiến nó căm hận hơn thôi.
Riko nghe như vừa có tiếng chớp dật đâu đó, hắn không nghe nhầm đấy chứ, Rumi nói hắn không được xuất hiện trước mặt nó nữa, là sao, là ý gì, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nó, rồi nhìn qua cổ tay và đùi có dán miếng dán cá nhân, lại khiến hắn thêm lo lắng.
“Rumi tiểu thư, tôi đã làm gì sai sao? Những vết thương trên người tiểu thư là… ”
Nó tức điên lên, có phải hắn cố tình giả ngây để chối tội không, chuyện rành rành như thế mà hắn còn muốn nó nhắc lại, suy nghĩ chuyện hôm qua vụt qua trong đầu nó một cách nhanh chóng, nhưng nó không thể tha thứ cho hắn.
“Không ai muốn ngươi quan tâm, ngươi đúng là tên cáo vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp, mau cút khỏi nhà tôi mau, đồ quái vật!”
Nó vô cùng phẫn nộ, mắng hắn nó cũng đau lòng, nhưng nó hận hắn nhiều hơn thế.
“Rumi tiểu thư.”
Riko vừa nghe câu nói đau nhất mà hắn từng nghe, nó gọi hắn là quái vật, cái đó chẳng phải hạ thấp bản thân hắn sao.
Đóng sầm cửa lại, Rumi ngồi thu mình trên giường và khóc, nhìn thấy hắn là hình ảnh hôm qua lại hiện về, khiến nó càng hận hắn nhiều hơn.
Hikaru chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, vội vã đi hỏi Riko, hắn ta cũng chẳng biết nói gì, vì từ lúc đi học về nó đã nổi đóa lên như vậy rồi.
“Riko, ngươi lại làm chuyện gì để Rumi phật ý vậy, thật là.”
“Ta cũng không biết nữa, rất nhiều suy nghĩ trong đầu cô ấy, ta khó mà nhận biết được.”
Hikaru thở dài rồi nói tiếp.
“Ta nghĩ ngươi tạm lánh tạm chỗ nào một vài hôm đi, đến khi nào Rumi bình tĩnh lại thì ta kêu ngươi về, hiện giờ cô ấy rất giận, nếu ngươi còn ở đây, càng làm cơn giận của cô ấy lên đỉnh điểm thôi, đợi ta dò hỏi được thì ngươi hãy trở lại.”
Riko thấy thường ngày Hikaru ngốc lắm mà sao giờ lại thông minh như thế chứ, nhưng thấy cũng hợp lý nên đành nghe theo.
Sau đó Riko cầm một ít tiền tiêu vài hôm, đợi khi Hikaru làm được chuyện rồi hắn quay lại sau, nụ cười gian tà trên môi Hikaru.
***
Riko lang thang ngoài đường, cũng không biết nên đi đâu và về đâu, ngồi tạm trên cái ghế trong công viên rồi thở dài.
“Cứ nghĩ là được gặp Rumi tiểu thư, ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra thế này, giờ mình biết đi đâu về đâu đây.”
Riko cầm số tiền trong người, nhưng vừa mới ra khỏi dinh thự không bao lâu thì hắn gặp đủ thứ chuyện.
Nào là một cậu bé vô tình làm vỡ bình hoa, rồi khóc um lên vì không có tiền trả, Riko chi một ít tiền ra cho cậu bé. Sau đó lại gặp phải một cô bé không có tiền mua quà sinh nhật tặng mẹ, đứng nhìn rất lâu ngoài cửa hàng bán quà, vân vân.
Số tiền mà Riko cầm đi nay đã hết, nhẵn túi, bây giờ hắn thật sự là người vô gia cư, không nhà ở, không tiền trong người.
“Riko, anh ngồi đây làm gì vậy? Thời tiết dạo này chuyển lạnh về đêm đấy, anh không mặc ấm dễ bị cảm lắm.”
Nawata đi dạo quanh dinh thự, ai ngờ bị lạc ra tới tận đây, cô mặc trang phục giản dị, khoác thêm chiếc khăn len màu đỏ, nhìn cô khá dễ thương.
“À. Nawata, là cô à… hi hi… tôi đi dạo thôi.”
Riko chẳng thể nói là nó đuổi ra khỏi nhà được, xấu hổ lắm, bịa đại ra lý do củ chuối này.
“Hi hi… anh có biết là anh lạ lắm không? Trời tối rồi lạnh thế này ai đi dạo lại mặc phong phanh như anh, đây anh khoác tạm chiếc khăn này vào, em mới đan, cũng không biết tặng cho ai.”
Nawata cầm chiếc túi nhỏ xinh, lấy ra chiếc khăn len màu caro, rồi choàng qua cổ Riko, ở khoảng cách gần, tim Nawata đập nhanh hơn, má tự dưng đỏ ửng lên.
“Cảm ơn cô nhiều.”
Trong giờ phút này, Riko chắc chỉ dám đánh liều mà nói với Nawata là nó không cho mình ở dinh thự, vậy nên hắn đang vô gia cư.
Nawata mỉm cười rồi kêu hắn về dinh thự của cô ở tạm vài hôm, đợi khi Rumi nguôi giận rồi về cũng không sao.
Riko một lần nữa cảm ơn Nawata rồi cùng cô về dinh thự.
***
Đã ba ngày kể từ khi hắn rời khỏi nó, Hikaru vẫn không hỏi thăm được manh mối nào, dường như nó cố tình giấu.
Nhưng ba hôm nay người vui nhất chắc chắn là Nawata rồi, cô được Riko đưa đi học và đón về, hơn nữa còn được hắn giúp cô việc nhà, vì Riko không muốn ở không.
Các công việc nhà, và nấu ăn Riko đều làm giống như ở dinh thự của nó.
Hikaru không có Riko nên cũng cảm thấy buồn và chán nản, ngỏ ý nói nó cho Riko về nhưng nó nhất quyết không đồng ý, hơn nữa nó còn nói:
“Đừng bao giờ để tôi thấy mặt hắn ta! Ngươi chán thì đi ra ngoài ở với hắn luôn đi.”
……
Bây giờ đi học, nó tự lái xe tới trường, ăn uống cũng kêu người mang tới, cũng chẳng nhờ vả Hikaru chuyện gì, nó sống với cuộc sống trước đây.
Nó vừa đi ra ngoài lấy xe, đột nhiên nó lại nghe thấy giọng vui vẻ của Nawata.
“Ủa, Riko… anh tới khi nào thế, chờ em có lâu không?”
Niềm vui của Nawata giờ khiến cả trường kinh ngạc, thật không ngờ Riko bây giờ đây lại là quản gia của cô, lý do gì lại rời bỏ Rumi.
Mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ba người, nhưng sau đó nó dùng đôi mắt sắc lạnh như xuyên thấu lòng dạ của những kẻ nhiều chuyện kia, học sinh tức tốc ra về.
“Chào Nawata tiểu thư, mừng cô đi học về, mời cô lên xe!”
Bây giờ hắn cũng chẳng còn là người của nó nữa, nó nhẫn tâm đuổi hắn, suốt một thời gian dài cũng không tìm hắn về, có lẽ trái tim nó đã thay đổi rồi.
Riko đứng nhìn nó thật lâu rồi lên xe chở Nawata về, còn nó thì nhanh chóng ra xe rồi phóng về dinh thự.
Nếu như ngày thường, chỉ cần nó xuống xe là có người cúi đầu, trong bữa ăn có người bưng bê, khi uống trà có người rót mời.
Giờ lại khác, mọi thứ đều trống trải với nó, tất cả những lúc có Riko hình ảnh đó, hiện về trong trí tưởng tượng của mình, Rumi ngồi nhìn tách trà do chính tay mình pha.
Khuôn mặt đẫm nước mắt của nó, có thể nhìn thấu qua ly trà kia, tự lẩm bẩm một mình.
“Khoảng thời gian đó, đâu phải ngắn!”
……
Hiện tại dinh thự chỉ còn mình nó ở, nhưng có một điều là nó đã đủ mười tám tuổi, và hiện giờ nó đang có trọng trách lãnh đạo cả một gia tộc lớn, công việc của nó cũng tăng lên đôi chút.
Trước kia, thời gian rảnh thì nó ngồi xem hoạt hình, hoặc vẽ tranh hay là đọc manga, rồi chơi game.
Nhưng bây giờ, rảnh thì nó thường tới dinh thự lớn bên Dubai giải quyết một số vấn đề của gia tộc, chỉ khi nào có chỉ thị của bà, thì nó mới được về dinh thự.
“Rumi, cháu không ngủ được sao?”
Trong căn phòng lớn bên Dubai, căn phòng giống như phòng của công chúa, Rumi ngồi thẫn thờ nhìn trăng, nhìn ngoài trời và… nghĩ về hắn.
Cố gắng để quên hắn, nhưng trái tim nó lại không thể quên, rất buồn và cũng rất hận.
Bà của nó thấy ánh đèn khi nào cũng khuya mới tắt, khiến bà lo lắng, chuyện hắn là thần nó cũng nói với bà, nó đã kể hết toàn bộ chuyện cho bà nghe, điều đáng mừng là bà không mắng nó, cũng không trách cứ nó, mà bà nhẹ mỉm cười, nó làm rất đúng.