Chương 7

***
Trong giờ học...


"Đinh đinh...đinh đinh.." - tiếng chuông báo tin nhắn từ máy Thư kêu lên. Tiếng chuông nhỏ nên cũng không gây sự chú ý của mọi người trong lớp, chỉ trừ riêng Long ngồi ngay gần Thư nên anh có thể nghe thấy. Thư bật màn hình điện thoại lên, hiển thị có một tin nhắn từ ông ngoại cô - ông Trương Triết Minh. Kể từ lâu rồi hai ông cháu cô cũng chẳng liên lạc với nhau, vậy mà đột nhiên ông ngoại nhắn cho cô hẳn là có chuyện. Mởtin nhắn ra, dòng chữ hiện lên:


" Con dạo khoẻ chứ? Có rảnh không gặp ông? Ta có chuyện quan trọng muốn nói ngay với con, gọi lại cho ta gấp."
Tin nhắn cũng chỉ có vậy. Sau khi đọc xong, cô lững thững bước ra ngoài lớp.


Mọi người đều ngơ ngác, ngạc nhiên trước hành động của Thư, kể cả bà cô đang thao thao bát tuyệt trên bảng cũng dừng lại nhìn bóng Thư đi khuất. Riêng Long, anh suy nghĩ mãi về tin nhắn đó...


Ra khỏi lớp, Thư đi tới cuối hàng lang không bóng người. Cô lấy điện thoại ra gọi cho ông ngoại. Mấy phút sau, đầu bên kia phát ra giọng nói trầm trầm đứng tuổi:
-Thư hả con? Con gọi ta nhanh thậtđấy. Con khoẻ chứ?
- Con khoẻ. Ông cũng khoẻ chứ?_Thưhỏi lại


-Ta khoẻ ta khoẻ, cảm ơn con._ Ông Triết Minh vui vẻ đáp lại. Lâu lắm rồiông mới được nói chuyện với cháu mình nên ông thấy rất vui.
Song, Thư lại hỏi tiếp:
-Ông nói là có chuyện quan trọng, nó làchuyện gì?
Nghe thấy vậy, giọng vui vẻ ban đầu giờkhông còn nữa, ông Triết Minh nghiêmgiọng nói:


available on google playdownload on app store


-Hừm. Đúng vậy. Ta muốn nói với conmột chuyện. Nhưng nói qua điện thoạikhông tiện, ông cháu ta gặp nhau ởngoài đi.
-Sao cũng được ông. Quán cafe "Tâm trạng", đường Hồ Sen, 3 rưỡi chúng ta sẽ gặp nhau ở đó được chứ ông?
- Ừm, cũng được. Hẹn gặp lại con vàochiều nay. Ta cúp máy đây. Pipi con!!!


Nói xong, ông Triết Minh tắt máy. Bênkia sau cuộc gọi là tiếng chuông "píp


píp" kéo dài. Cô lắc đầu, mỉm cười nhẹ trước lời tạm biệt trẻ con của ông. Dù là một người tài giỏi, nổi tiếng máu lạnh trên thương trường như ông, vậy nhưng đôi khi ông lại dùng những câu nói trẻ con mà chỉ hợp với tuổi teen như cô. Ông đối với cô rất ân cần, tận tình và thương yêu. Cô với người khác có thể thờ ơ, nhưng với ông ngoại mìnhthì rất khó, vì ông là người chăm sóc côtừ khi còn bé. Cô rất biết ơn và kínhtrọng ông.


Nói chuyện xong, Thư quay trở về lớp.Lúc đi thế nào thì lúc về vẫn như thế Một lần nữa cô làm mọi người ngạcnhiên. Bà giáo dạy văn đứng như tượngmột hồi mới hoàn hồn lại, quát lớn:
-EM KIA, RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!!!
Thư coi như không nghe thấy gì, vẫn lững thững đi về chỗ ngồi của mình.


Vô tình giờ cô mới để ý tới một điều, người contrai cô gặp hồi sáng trên sân thượngtrường học cùng lớp với cô. Ngồi xuốngghế, cô quay ra nhìn người con trai đó rồi lại lấy trong cặp mp nghe nhạc Thư biết tên người con trai đó là Longdựa vào bảng tên trước ngực anh. Vềphía bà cô, bị Thư làm ngơ coi nhưkhông khí, mặt đỏ phừng phừng, giọngnói chứa đầy vẻ tức giận:


-E...em..em, học sinh mới kia, em có coi tôi là giáo viên không hả? Sao lại không phép tắc gì cả hả


Giọng bà giáo mở volumn lớn đến nỗi có thể át được tiếng nhạc du dương của cô. Điều này làm cô cảm thấy khó chịu, đôi mày cô khẽ nhíu lại. Cô ngước mắt lên nhìn bà giáo, bà ta vẫn lớn miệngnói:
-Tôi sẽ gọi thầy hiệu trưởng xuống đây giải quyết chuyện này. Hừ.


Mọi người trong lớp ai cũng lặng yên ngồi xem chuyện. Thư vẫn ngồi đó nhìn bà giáo, mặt không biểu hiện tí gì vẻ sợ hãi. Cô chính là chẳng lo sợ, vẫn thản nhiên như không chuyện gì xảy ra.
Long lúc này cũng nhìn cô, đành lắc đầu, thầmnghĩ: " Cô ấy luôn như vậy thật sao?".
.... Phòng hiệu trưởng....


Phòng hiệu trưởng rộng và đẹp, cách bài trí đồ dùng rất thẩm mĩ và ngăn nắp. Bao trùm căn phòng là không gian tĩnhlặng, có một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi ở bàn làm việc. Nhưng sự tĩnh lặng đó chẳng giữ được lâu khi tiếng chuông điện thoại ông réo rắt bài hát " How Did I Fall In Love With You" -bài hát mà người con gái ông yêu sâu sắc rất thích:


" Remember when, we never neededeach other
The best of friends like
Sister and Brother
We understood, we"d never be,Alone
Those days are gone, and I want you somuch
The night is long and I need your touch
Don"t know what to say
I never meant to feel this way
Don"t want to be
Alone tonignt... "
Nghe thấy tiếng nhạc, thầy hiệu trưởng gác bút, tay với lấy chiếc điện bên cạnh, bấm nút nghe, giọng nói ông ôn tồn cất lên:


-Alo. Cô Mai, có chuyện gì không?
-Alo, thầy hiệu trưởng ạ, tôi gọi là có chuyện cẩn nhờ thẩy giúp_ Bà cô nói
-Rồi, chuyện gì vậy?_ Ông hỏi
Bà cô từ tốn nói:


-Dạ thầy, chuyện liên quan tới em nữ sinh mới vào lớp 11a . Em ấy tên là Lã Thiên Thư, em ấy có thái độ coi thường giáo viên là tôi đây. Em ấy ra vào lớp tự do, không phép tắc gì cả, coi tôi chả ra gì, cũng không xin phép hay xin lỗi tôi một tiếng. Tôi chính là muốn thầy xử phạt em ấy, để tôi lấy lại uy nghiêm của một giáo viên.


-Haizzz, được rồi, cô quay lại lớp dạyhọc đi, tiện gọi luôn em ấy lên phòng gặp tôi_ Ông thở dài ngao ngán, mệtmỏi đáp lại.
Bà cô nghe thầy hiệu trưởng nói vậy mở cờ trong lòng, vui vẻ nói:
-Dạ được, cảm ơn thầy đã lấy lại công minh cho tôi. Vậy tôi cúp máy đây. Chào thầy.


Ông nghe vậy cũng đành ậm ừ cho có rồi cúp máy luôn. Ông ngả đầu về saughế, trầm tư suy nghĩ: " Lại chuyện gìvới con bé nữa đây?"
.... Lớp học 11a ....


Sau khi nói chuyện điện thoại xong với thầy hiệu trưởng, bà Mai quay về lớp với tâm trạng khá vui vẻ nhưng vẻ ngoài tỏ ra nghiêm nghị. Vừa vào lớp,bà Mai đã lên giọng nói lớn:
-Lã Thiên Thư, em lên phòng gặp thầy hiệu trưởng.


Thư nghe vậy hờ hững đứng lên, đi ra khỏi lớp không nói năng gì, chỉ cười nhếch mép. Bà Mai trong lòng tức anh ách trước thái độ của cô nhưng sau lại gạt sang một bên vì bà tự tin đã nhờ thầy hiệu trưởng xử phạt cô rồi.


Tiếthọc quay trở lại, bà lại trên bục giảng thao thao bát tuyệt, còn phía dưới lớp thì người ngủ người chơi...






Truyện liên quan