Chương 47
Tối hôm đó, sau khi đi làm thêm ở quán cafe về, Thư nhận được điện thoại từ thư ký bên công ty ở Anh:
-Tổng giám đốc, theo tôi đã đi tìm hiểu, các công ty đòi hủy hợp đồng với chúng ta đều chuyển sang công ty TJ, tối nay các giám đốc của mấy công ty có hẹn gặp nhau ở khách sạn Royal City, lúc 8h.
-Được rồi, có tin tức gì cứ báo cho tôi, chiều ngày mai phó giám đốc sẽ về, sẽ bàn bạc lại sau, thay tôi thông báo công ty vẫn hoạt bình thường, còn chuyện vốn và tài trợ, công ty sẽ giải quyết nên mọi người đừng lo.
Thư nhẹ giọng nói qua điện thoại, căn dặn lại thư ký. Cô thư ký “Vâng” một tiếng rồi Thư chủ động tắt máy.
Nó từ tối đến giờ vẫn chưa về nhà, nhìn đồng hồ điểm gần 10h, Thư nhíu mày, ấn máy gọi điện nó. Chờ đến 5 phút sau mới có người lên tiếng, nhưng lần này không phải giọng nói mà là giọng của một người khác_ giọng nói quen thuộc, lanh lảnh không lẫn vào đâu của Phong:
-Alo Alo, Thư à? Gọi cho Quỳnh gì thế?
Thư không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi vặn lại:
-Quỳnh đâu?
-Chúng tôi đang ở quán café, đoạn Hoàng Văn Thụ.
-Chúng tôi?
-À có hai đứa tôi, thêm Chi, Thiên với nhỏ Nhi nữa_ Phong đáp.
Nghe đến tên Nhi, Thư bất giác mày càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui, lạnh giọng bảo Phong chuyển máy cho nó. Phong cũng chẳng có ý kiếm gì, thuận theo lời cô đưa máy cho Quỳnh, đúng lúc nó vừa đi vệ sinh với Chi quay trở về:
-Này, Thư gọi cho cô.
Quỳnh đi tới lấy, thuận mồm nói:
-Ai cho anh động vào máy tôi, vô duyên!
Phong bĩu môi, mày nhăn lại nói:
-Đã nghe hộ cho rồi mà lại trách tôi!?
-Ai mướn anh hộ, tôi ra ngoài gọi điện thoại, mấy người cứ chơi đi.
Quỳnh nói xong cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện cho cô.
-Alo, bà gọi gì vậy?
- Hai đứa lại kéo nhau đi chơi? _ Thư lạnh giọng hỏi.
Quỳnh cười trừ qua điện thoại, vờ như không nghe thấy gì, lảng sang chuyện khác:
-Thôi, bà có chuyện gì mới gọi cho tôi đúng không?
Thư cũng không rảnh phiền toái nó, trả lời:
-Bên công ty vừa gọi, nguồn vốn kéo hết sang TJ rồi, chắc mai hoặc ngày kia phải nhanh chóng sang kia thôi.
-Lại là công ty kia, cmn! Ngày mai tôi sắp xếp sang đấy trước giải quyết cái gì hay cái đấy vậy.
Thư suy nghĩ một lúc, lên tiếng ngăn:
-Không, lần này vẫn để tôi sang đấy, tôi biết có người giúp được chúng ta…..
-Ai?
-Jack!
Nghe tới cái tên này, nó bỗng rùng mình, ấp úng nói:
-Cái … cái gì Sao lại là hắn? Không… không được, hắn rất nguy hiểm, bà không nên nhờ hắn giúp…
-Tôi quyết định rồi, nhờ hắn là nhanh nhất, hắn cũng khá hữu ích cho việc hop cổ đông ở Lã Thị sắp tới. Một công đôi việc. Thế thôi, đi chơi nhanh còn về, quá 11h thì cứ liệu…!
Nói xong cô cúp máy luôn. Quỳnh đau đầu đi vào trong, tâm trạng cũng không còn vui như trước, lòng đầy suy nghĩ cùng lo lắng. Nó biết một khi Thư đã quyết không thể nào thay đổi cô, điều này càng khiến nó trăn trở hơn. Jack_ nhân vật truyền kì trong giới thượng lưu ở Anh, tuy còn trẻ nhưng mưu mô hơn người, thành tích trong giới kinh doanh đáng nể, khiến nhiều người phải kính nể cùng ngưỡng mộ, song cũng phải dè chừng khi hợp tác với Jack. Jack kinh doanh không bao giờ có chuyện thất bại hay lỗ vốn. Và điều nó không muốn hợp tác với Jack nhất là vì hắn là người yêu cũ không đội trời chung của nó…
Quỳnh và Chi về nhà cũng đã hơn 11h đêm, tâ trạng của Quỳnh không tốt nên hôm qua uống hơi nhiều rượu, đến sáng nay vẫn nằm ngủ li bì, thành ra chỉ có mình Chi dậy tiễn Thư lên xe. Vẫn như cũ, hành trình đi mất khá nhiều thời gian, Thư phải đi tới sân bay Nội Bài ở Hà Nội rồi mới bay sang Anh…
Cho đến khi cô sang đến Anh và về tới chánh công ty đã là tối muộn ở bên ấy. Thời tiết vẫn thế, lạnh và có tuyết rơi, một màu trắng xóa trên các mái nhà, cây cối và đường phố …
Thư bắt taxi về căn hộ cũ của Chi trước từng ở, may sao ngày đó trước khi Chi rời đi cô đã kịp mua để phòng có chỗ ở cho những tình huống bất ngờ như thế này.
Quẹt thẻ nhập mật mã, Thư mở cửa kéo vali vào trong. Căn phòng quen thuộc, một thời gian trước đây cô cùng hai đứa nó sống và học ở Anh. Xếp gọn hành lí vào góc tường, Thư bước đến chỗ sô pha ngồi phịch xuống, đầu ngả vào đệm ghế thư giãn. Sau một ngày đi dài đằng đẵng, trải qua bao nhiêu tiếng đồng hồ, giờ chỉ còn lại là sự mệt mỏi rã rời. Thư lấy điện thoại ra, chỉ nhắn tin cho nó và Chi một lời đã đến nơi qua facebook rồi thôi. Không gian tĩnh lặng cùng ánh đèn mờ nhạt không rõ ràng trong bóng tối. Dần dần, Thư chìm vào giấc ngủ …