Chương 52

Tối hôm ấy cả lũ lại kéo nhau đi bar như mọi hôm, nó uống khá nhiều rượu, cả người say khướt khiến Chi vất vả vác về nhà, may có sự giúp đỡ của Phong và Thiên. Ban đầu cả lũ chỉ định đi uống café rồi về luôn nhưng sau Quỳnh lại đề nghị đi bar nên cả tụi lại hùa theo cùng đi, thế nên mới thành ra như vậy. Thế là đêm ấy Chi phải vất vả mãi mới đi được đi ngủ.


Đến ngày hôm sau, nó tỉnh lại đầu đau như búa bổ, còn Chi thì mệt mỏi vì ngủ muộn. Cả hai trông thiếu sức sống hơn mọi khi. Quỳnh đi vào bếp lấy bánh mì ăn sáng, lúc này Chi cũng vừa đi vào. Nó lên tiếng, giọng hơi khàn khàn:


-Hôm qua tôi uống nhiều rượu quá, giờ đau đầu dã man.
Chi với tay lấy ổ bánh mì, ăn một miếng rồi mới đáp:
-Nhờ phúc của bà mà hôm qua tôi ngủ muộn đây này, mắt thành mắt gấu trúc rồi, hủy hoại hết nhan sắc xinh đẹp của tôi.


Quỳnh cười trừ, hỏi:
-Thế hôm qua tôi có làm gì thái quá không?
-Say khướt ra. Mà sao hôm qua bà uống lắm thế Về đến nhà còn khóc, xong rồi còn nôn mửa các thứ, làm tôi mệt muốn chết!
-Tôi khóc nữa cơ à?!! Điên thật rồi.


Nó vừa nói vừa vò đầu bứt óc. Chi gật gật đầu, lại hỏi:
-Thế sao lại uống nhiều thế? Tôi đoán chắc chắn bà phải có lí do!
-Thì Thư gọi điện cho tôi về vụ công ty bên Anh lại gặp sự cố, xong rồi nhắc tới tên một người.


-Ai? _ Chi thuận mồm hỏi luôn.
-Jack!
Nghe cái tên này khiến Chi cũng đơ một lúc, ngạc nhiên quay ra nhìn nó, ngừng lại động tác ăn. Mặt không tự nhiên mà cau lại, giọng lạnh hỏi tiếp:
-Tại sao lại nhắc tới hắn?


available on google playdownload on app store


Quỳnh ăn xong miếng bánh rồi mới trả lời, giọng nó hờ hững, mặt không có biểu cảm gì lạ:
-Thư định nhờ Jack giúp giải quyết vụ vốn đầu tư. Nó nói chỉ có nhờ hắn là nhanh nhất.


-Trên đời này bao nhiêu người lại đi nhờ hắn không biết? Mà bà không sao chứ?
-Thì cũng chỉ hồi niệm lại quá khứ, nốc tí rượu, giờ tâm trạng cũng tốt rồi. Nói chung là không sao!


Quỳnh cười nói, như không có chuyện gì xảy ra vậy. Nhìn đồng hồ, nó lại quay ra giục:
-Nhanh lên đi bà, đến giờ đi học rồi.
Chi ừ một tiếng rồi cố ăn hết phần bánh của mình, nó thì lên gác trước chuẩn bị đồ đi học.


Chuẩn bị xong xuôi thì cả hai cùng lên một xe đi đến trường. Suốt quãng đường đi, Chi thỉnh thoảng vẫn liếc xem nó như thế nào, Chi lo cho nó, vì nhỏ biết rõ chuyện của nó và Jack ngày trước, đến cả chuyện chúng nó chia tay ra sao nó cũng kể tường tận cho nhỏ nghe rồi.


Đến trường, hai đứa nó kéo nhau vào trường, vẫn năng động, hoạt bát như mọi hôm, nó vẫn tươi cười, không có biểu cảm gì lạ cả. Dù nó có nói không sao, nhưng Chi biết trong lòng nó đang dậy sóng, chuyện về Jack là vết sẹo khắc sâu trong lòng nó, nói không sao thực rất khó, dù biết là vậy nhưng Chi cũng không biết làm gì ngoài việc quan tâm, an ủi nó mà thôi…


Phong gặp nó trên lớp, như mọi hôm lại hớn hở hỏi han:
-Hôm qua về có sao không? Say gì mà quậy tùm lum luôn.
Quỳnh mặt nhăn lại, hỏi nhỏ anh:
-Hôm qua tôi quậy dữ lắm à? CÓ làm gì quá lố không?


-Ừm, trông khác ngày thường. Tôi với Thiên hôm qua dìu bà lên xe mà như đi đánh trận, con gái gì mà khỏe thấy sợ!


Phong thuật lại chuyện không khỏi buồn cười mà cười ha hả, nó mặt đỏ au ngại ngùng, nhanh tay bịt mồm anh lại, mắt lườm lườm ra vẻ de dọa. Phong cũng biết chừng mực chỉ cười một lúc rồi thôi.


Trong khi nó và Phong đang mải nói chuyện thì Chi ra ngoài lớp gọi điện thoại cho Thư…
Đợi mãi đầu dây bên kia mới nghe máy, giọng Thư mệt mỏi vang lên:
-Alo, Chi à? Gì vậy?
-Em có chuyện muốn thương lượng với chị đây _ Chi nghiêm túc nói
-Ừ, sao?


-Chị thật sự định nhờ Jack sao? Rõ ràng chị biết chuyện của Jack và nó rồi mà sao còn nhờ vả hắn? Chị nghĩ Quỳnh nó sẽ như thế nào, mấy hôm nay nó toàn uống rượu say khướt đấy!
Chi giọng lo lắng lên tiếng, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Quỳnh.


Thư trầm lắng một lúc, hỏi lại:
-Thế theo em chị nên như thế nào?
-Không còn cách nào khác sao? Hay để em nhờ ba em được không? _ Chi đề xuất.


-Để xem đã, nhờ Jack chỉ mới là dự định, nếu hết cách chị sẽ nhờ cả ba em và hắn, đề phòng củi lửa vì Jack hắn gian xảo.
-Em hi vọng chị sẽ có cách giải quyết khác.
-Ừm, để ý Quỳnh hộ chị, mai mốt chị về lại Việt Nam.


Thư nói thế, Chi cũng chỉ biết đành ậm ừ rồi thôi. Nhỏ hỏi han sức khỏe cô vài câu rồi cũng cúp máy vì đến giờ vào lớp.


Nhận điện thoại của Chi xong, Thư lại có suy nghĩ về việc có nên nhờ vả đến Jack hay không? Từ sau chuyện của nó và Jack, cô đã không còn quan hệ gì nữa, thực chất ngay từ đầu hai người cũng chỉ trong mối quan hệ xã giao, gọi là có quen biết mà thôi. Cô nhớ hai người chỉ có mấy lầ gặp mặt nhau để cùng đi ăn, khi ấy Quỳnh và Jack vẫn còn yêu nhau, đến cho khi hai đứa nó chia tay thì hai người có gặp nhau, đó là lần cuối cùng, anh hẹn cô ra nói là có việc muốn nói mà thôi. Bỗng chốc cô lại hồi tưởng lại hôm cuối ấy…


Khi cô bước vào quán theo địa chỉ mà Jack nhắn tin, cô đã nhìn thấy anh ngồi sẵn ở bàn cuối dãy. Sau khi cô bước đến, ngồi xuống và gọi đồ uống xong xuôi thì anh mới lên tiếng, thanh âm mệt mỏi, vẻ mặt trông hốc hác hơn hồi trước:


-Hôm nay hẹn cô ra đây tôi có chuyện muốn nhờ vả cô. Hãy giúp tôi có thể gặp Quỳnh lần nữa.
Cô sau khi nghe chuyện giữa hai người đã không còn cảm xúc gì khác khi nhìn thấy Jack ngoài khinh bỉ, cô lạnh giọng, từ chối thẳng thừng.


Jack bị cô từ chối như thế chỉ cười nhẹ, sau đó lại đề nghị cho gặp nó lần nữa. Lúc này Thư mới lên tiếng hỏi rõ:


-Anh muốn gặp nó vì lý do gì? Sau khi làm nó tổn thương anh còn đòi gặp nó sao, không thấy mình trơ trẽn quá à! MÀ, cô người yêu anh biết hay không, anh lại như thế này?


-Tôi với cô ta chia tay rồi, từ sau hôm chia tay với Quỳnh luôn. Sau ngày hôm ấy, khi nhìn thấy Quỳnh rời đi tôi mới thấy ân hận, cho tới bây giờ cũng vậy. Tôi muốn gặp cô ấy xin tha thứ.
Jack lên tiếng, giọng anh nghẹn lại đáp. Không hiểu sao cô nghe mãi không lọt tai, lạnh lùng nói:


-Tôi nói cho anh biết, anh đừng hòng nhận được sự tha thứ của nó, nó sẽ quên anh, tôi chắc chắn là như vậy. Tốt nhất anh hãy tránh xa nó một chút, à không, càng xa càng tốt.


Cô nhìn thấy, khi nghe cô nói những lời này, người anh run run, nhất là hai vai, khuôn mặt cúi xuống, cô không nhìn rõ khuôn mặt ấy có biểu cảm gì. Jack hít sâu một hơi, lấy lại phong độ, giọng mạnh mẽ nói:


-Không đâu. Tôi sẽ tự đi tìm cô ấy, xem ra hôm nay tôi hẹn cô ra đây không có kết quả gì rồi.


-Ok, chuyện hai người tôi cũng không thể can dự vào được. Nhưng tôi nói trước, tốt nhất đừng làm nó tổn thương hơn nữa, nếu không tôi và anh sẽ không đội trời chung với nhau đâu.


Nói xong câu này cô cũng xách túi đứng lên bỏ đi, bỏ lại một mình anh ngồi đấy…






Truyện liên quan