Chương 4
Ta là tiểu dương, ta là siêu cấp tiểu dương, con mắt ta mở to thật to. Khi mỹ nhân trước mặt mở mắt nhìn ta, toàn bộ máu trong cơ thể tiểu dương ta đều bị đảo ngược, từ chân chạy bùm bùm qua cột sống rồi làm thẳng một phát đến đại não. Tuyến yên vì vậy nhanh chóng tiết ra một loại kích thích gây hưng phấn. Sau đó, máu lần thứ hai chảy về chân, trong lúc lưu chuyển thì làm tắc nghẽn hai động mạch, gây ra hiện tượng hoa mắt chóng mặt tạm thời. Ngưu đại thẩm đã từng nói cho ta, loài dương vùng Trung Nguyên bọn ta là hoàng chủng dương ở phương Đông, nếu dùng ngôn ngữ của bạch chủng dương ở phương Tây —— theo dương văn mà nói, thì bệnh tình loại này gọi thông thường là: Fall in love. Dịch ra chính là: “Rơi vào bể tình”
. (ườm ở đây tác giả muốn ví mấy bé cừu bé dê như con người đấy hoàng chủng dương và bạch chủng dương ví như người da vàng và người da trắng, chứ hơm phải là màu lông vàng hay trắng đâu ha) Loại bệnh tật này chia thành bệnh cấp tính, cùng với bệnh truyền nhiễm mãn tính, khiến bọn dương chúng ta trong nháy mắt mất đi sức chống cự, để mặc cho lang sói xâm chiếm. Tiểu hài tử, hay chính là tiểu lang lúc trước, đã từ không trung đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất. Y đi tới, không hề sủa ngao ngao, mà dùng ngôn ngữ con người nói với ta: “Trông lão tử có suất hay không?!”
Ta kêu lên: “Be be ”
. Chính là: “Suất! Suất ngây người!!”
Tiểu phá hài đắc ý, tiêu sái đi đến trước mặt ta, bắt đầu điên cuồng sờ soạng cái đầu giờ chỉ cao tới thắt lưng y của ta, nói: “Lão tử cuối cùng cũng đợi tới ngày này rồi!”
Y vừa nói xong nói thì phát hiện ta sắc mặt không bình thường, thế là nhìn ta một hồi, phát hiện dòng máu đang chảy ra ào ạt từ mũi ta, thế là hỏi: “Ngươi thấy hết rồi hả?”
Ta nghĩ, tiểu hài tử này bỏ lốt sói ra thì hoàn toàn trần trụi, có cái gì mà không thấy chứ, đành phải trả lời: “Be! ”
ý là: “Thấy rõ mồm một luôn.”
Tiểu hài tử nhe răng cười nói: “Vậy ngươi chịu trách nhiệm với lão tử đi.”
Ta sợ đến rơi lệ, bộ vị nào đó của tiểu hài tử cũng bắt đầu to lên, ta vội vã nhắm hai mắt lại. Tiểu hài tử ôm gọn lấy ta, ta khóc la mấy tiếng: “Yamete Yamete! ”
Tiểu hài tử cười *** đãng nói: “Kêu đi kêu đi, ngươi kêu vỡ giọng cũng sẽ không có ai tới cứu đâu!! Oa ha ha ha ”
Ta biết ta sai rồi. Trong những xuất phẩm AV của tổ chức bảo vệ động vật thế giới, các tiểu mẫu dương Nhật Bản chuẩn E cup* thường kêu giống vầy nè. Ta kêu như thế chỉ sợ càng làm tăng hưng phấn cho tiểu hài tử, vì vậy lập tức bắt chước cô giáo trong nhà trẻ dùng tri thức đạo đức khuyên bảo trẻ nhỏ, be be be be vài tiếng: “Không được! Chúng ta như vậy là không được phép. Lang và dương ư? Không! Cũng như vậy, nhân và dương tằng tịu với nhau là trái với đạo đức, xã hội sẽ không cho phép chúng ta như vậy, dư luận cũng sẽ không cho phép chúng ta như vậy. Đây là vùng Trung Nguyên đại địa, cho dù là San Francisco, hành vi này cũng đủ để cấu thành tội danh luyến đồng và loạn luân, cho dù là Michael Jackson…”
(*E cup là số đo chỉ size áo ngực í, nhỏ nhất là size A. Size E như bé dương nó nói là ngực bự lắm í >///< Michael Jackson hồi đó có bị gán tội gây rối *** trẻ vị thành niên… thế nên bé dê nó đem vô…) Tiểu phá hài vừa nghe giọng ta liền không vui, tức giận quát to: “Sao lại không được? Sao lại không được? Nhân và dương sao không thể tằng tịu với nhau? Sao nhân lại không thể cưỡng gian dương? Luyến đồng không có tác dụng với hoàng đế, bọn ta đều là viêm hoàng tử tôn, sao nhân lại không thể cưỡng gian dương được? Ta chưa đủ tuổi nên chưa thể đi bỏ phiếu, chưa thể đi bỏ phiếu thì chưa thể ngồi tù, nhân sao lại không thể cưỡng gian dương được hả”
Ta vừa nhìn y cứ lặp đi lặp lại cụm từ nào đó, nước mắt tí tách rơi xuống. Y thấy ta khóc thảm thiết quá nên đành thả đuôi ta xuống. Ta thấy trinh tiết phần hạ thân đã an toàn nên nuốt trái tim để nó rơi xuống ***g ngực một lần nữa. Tiểu hài tử căm giận nhìn ta, nói: “Chờ ngươi tu thành hình người, lão tử liền ăn ngươi.”
Y nói xong, xem sắc mặt ta vẫn không tốt, hung hăng hỏi: “Sao vậy! Ngươi còn khó chịu gì với lão tử ta nữa?”
Tiểu dương ta đáp: “Be be be be ”
, ý là: “Ta là phụ thân, ta phải xưng ‘lão tử’ mới đúng.”
Y liếc nhìn ta, biểu tình rất kỳ quái, rồi liếc nhìn ta một lần nữa, sau đó ngồi chồm hổm xuống, nói: “Phụ thân, ta muốn uống sữa.”
Ta vừa nghe vội vã lắc đầu, đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc, là cương lĩnh cơ bản của hành vi đối nhân xử thế của tiểu dương ta, một trăm năm cũng không lung lay được. Vậy là biểu tình tiểu hài tử trở nên dữ tợn: “Phụ thân, ta thật là khó chịu.”
Y nhìn miệng ta một chút rồi chỉ chỉ bộ vị nào đó vẫn đang sung huyết. Ta lập tức dùng hai chân che miệng, nhanh nhẹn nói: “Be be be ”
ý là: “Ta hiểu rõ mà, gọi ta là ‘cha’ được rồi.”
Tiểu hài tử nói: “Vậy ta nhờ “cha”
giải quyết chuyện này giùm nhé.”
Ta vừa nghe, lập tức lăn quay mặt đất, bốn chân giơ lên trời, khiến bản thân trở thành món ăn cho sói. Sau khi hoàn thành hành động đòi hỏi kĩ thuật cao độ này, ta len lén nhìn về phía tiểu phá hài, phát hiện giữa ánh sáng mờ ảo là một đôi mắt khẽ cười. (Ừa ban đầu Cá định dùng ngôi xưng hô là ‘cha’ và ‘con’, như mà thằng sói cứ xưng là ‘lão tử’ suốt mà mối quan hệ của hai bạn kia cũng không phải là cha con ruột thịt, sau này còn là tình nhân nữa, nên túm lại, Cá sẽ để xưng hô là ‘ta’ và ‘ngươi’ nha Ai có ý kiến gì hơm? ^^)