Chương 2: Học viện helios

Sau cuộc đụng độ với Shicmuon, Rood mang vẻ mặt bình tĩnh đến kỳ lạ đi tới cửa hàng đồ uống nhà Noa. Cũng phải thôi, tên Shicmuon lên cơn điên đều không phải ngày một ngày hai, cậu không biết mình đã tạo cái nghiệt gì mà lại bị hắn bám riết không buông như vậy, gần như lần nào gặp, hắn cũng trưng ra một bộ dạng muốn đánh muốn giết, cậu cũng sắp thành thói quen rồi.


“Anh Rood, đồ uống của anh đây.” Một cậu bé có mái tóc màu xanh lá cây, vẻ mặt hớn hở đưa cho Rood ly nước đã được pha chế cẩn thận. Đây là con trai của bà chủ cửa hàng, tên là Ben Noa.
“Hôm nay em không đi học à?” Nhận lấy ly nước từ Ben, Rood cười hỏi.


“Không ạ, hôm nay là ngày khai giảng trường Helios, mẹ cho em nghỉ học một hôm để cùng chị tới trường.” Ben hào hứng kể.
“Chị em? Trường Helios?” Rood hơi kinh ngạc.


“Vâng, chị ấy mới được nhận vào đó. Em nghe nói Helios là nơi chỉ có những người đặc biệt và phi thường mới được vào thôi.” Vẻ mặt Ben tràn ngập tự hào nói ra hết những suy nghĩ riêng tư. “Khi nghe nói chị em được nhận vào trường thì mẹ vui hết biết, nhưng chị ấy đi rồi em lại buồn.” Sắc mặt thoáng xị xuống, nhóc cười nói tiếp. “Nhưng giờ thì em thấy ổn.”


“Thật sao?”
“Vâng, cứ lúc nào nhớ chị là em lại gửi tin nhắn. Mặc dù mẹ nói vào ở trong trường không được sử dụng điện thoại thường xuyên, nhưng cứ mỗi cuối tuần chị đều được gọi điện về nhà. Lúc đó chị sẽ đọc hết một lượt tin, rồi gọi về nói chuyện với em và mẹ.”


“Vậy thì tốt.” Rood cười, đúng lúc này, tiếng mẹ Ben vang lên từ phía trong, cũng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người họ.
“Giờ em phải đi đây, anh cứ uống thong thả nhé.” Ben nâng cái khay lên chào cậu trước khi chạy đi.


available on google playdownload on app store


Trường Helios… Còn lại một mình, Rood trầm tư nhìn ly nước trước mặt, lắc lắc đầu. Chỉ là giả vờ làm một học sinh thôi, mình cứ thoải mái chơi đùa và tránh bộc lộ sức mạnh là được.
Sáng hôm sau. Học viện Helios.


“Các cậu nghe tin gì chưa, về học sinh duy nhất vắng mặt trong buổi khai giảng ngày hôm qua ấy.”
“À, có phải cái người được cho là đã đạt điểm tối đa trong kỳ thi đầu vào không?” 
“Đúng đó. Các giáo sư cũng rất tò mò về cậu ta.”
“Mà sao cậu ta lại vắng mặt?” 


“Theo tớ nghe được là do cậu ấy mắc một căn bệnh mãn tính, hôm qua phải vào viện điều trị.”
“Khi cậu ta vào trường rồi, tớ sẽ trở thành bạn thân nhất của cậu ta.” 
“Xì, dù cậu có là bạn thân của thủ khoa thì điểm cậu cũng không khá hơn đâu.”


Tiếng trò chuyện náo nhiệt tràn ngập mùi vị thanh xuân của đám học sinh lớp Idun làm cho nhân vật chính đang được nhắc đến có chút xúc động muốn trốn chạy. Rood nhìn vẻ mặt mơ mộng của đám người phía trong, lòng thầm lôi Kielnode ra chửi chín chín tám mốt lần. Đành rằng căn bệnh yếu ớt gì gì kia được tạo ra để hạn chế các trường hợp buộc cậu phải phô bày sức mạnh, nhưng với một hình tượng nổi bật như thế, không phải sẽ rất thu hút sự chú ý sao? Anh ta còn nói cái gì, một thiên tài xán lạn yếu nhược? Thật quá buồn nôn mà.


“Không cần lo lắng, trò Chrishi.” Vị giáo sư trung niên Heil Ibeik đẩy gọng kính lên, nói một câu như an ủi trước khi ra hiệu cho Rood theo sau mình vào lớp.


“Lớp chúng ta có một bạn học, vì lý do sức khỏe nên hôm nay mới đến lớp.” Sau khi chắc rằng mọi người đã tập trung nhìn cả lên bục, Heil ra hiệu cho Rood bước lên tự giới thiệu mình.


“Chào mọi người, tớ là Rood Chrishi. Mong được các cậu giúp đỡ.” Nhẹ vẫy tay với đám người phía dưới, Rood âm thầm đổ mồ hôi, ngoài mặt càng tỏ ra mình là một thư sinh yếu đuối. Mà thực tế, với bản mặt non choẹt đó của cậu, mọi người cũng thật sự tin đây chỉ là một học sinh điển hình cho dạng mạnh về đầu óc, kém về thể lực.


“Được rồi, em xuống ngồi bàn trống cuối dãy kia nhé.” Giáo sư Heil cười gật đầu, chỉ cho Rood một vị trí ở cuối lớp.


“Xin chào! Rất vui được làm quen với cậu.” Ngay khi Rood vừa đặt mông xuống ghế, người ngồi phía trước cậu chợt quay xuống, nói với giọng vô cùng háo hức. “Cậu đạt điểm đầu vào tuyệt đối phải không? Giỏi thật đấy, cậu bao nhiêu tuổi vậy?”


“Ừm, mười bảy.” Rood hơi ngạc nhiên nhìn chàng trai có mái tóc màu xanh dương đậm đang nhiệt tình chào hỏi, cười trả lời.
“A, vậy cậu nhỏ hơn tớ rồi. Tớ mười chín tuổi, tên là Dio Varus. Cậu có thể gọi tớ là Dio.”


“Vâng, cảm ơn.” Rood cười gượng. Học sinh ở đây, ai cũng đều thân thiện và nhiệt tình thế này à?
“Ha ha, không có gì đâu. Ở đây mọi người đều là bạn mà, không phân biệt tuổi tác.”


“Trò Varus.” Đang lúc Dio cười tít mắt liến thoắng, tiếng giáo sư Heil vang lên trên bục giảng. “Tôi hiểu trò là người đứng đầu từ dưới lên, muốn làm quen với trò Chrishi. Nhưng có chuyện gì thì để học xong nhé.”


“Ha ha…” Cả lớp cười rộ lên. Vẻ mặt Dio ngượng ngùng phóng tới giáo sư Heil một ánh mắt cún con tràn ngập lên án.


“Tiết học đầu tiên của hôm nay là môn Lượng Giác, các em lấy sách vở ra nhé. Trò Chrishi, sau buổi này em sẽ tới chỗ tôi chép thời khóa biểu, còn bây giờ, em tạm xem chung sách với trò Artian đi.”


“Vâng.” Nhẹ giọng trả lời, lúc này Rood mới nhận ra dãy bàn cuối bên cạnh cậu có một người. Từ đầu đến giờ cậu ta rất im lặng, vóc dáng cao lớn nhưng lại mang một loại khí chất xa cách cô độc, như đang cố thu mình khỏi thế giới xung quanh. Mái tóc màu nâu xám dài lòa xòa che đi cả hai mắt cùng phân nửa khuôn mặt càng khiến cậu ta trở nên khó gần. Chẳng trách ban đầu lúc mới vào, cậu không chú ý tới cậu ta.


Thấy Rood nhìn mình chằm chằm, Lidusis aka người có mái tóc lòa xòa miễn cưỡng quay mặt qua, cầm quyển sách đưa luôn cho Rood.
“Xì.” Cậu nhịn không được phì cười, đưa tay đẩy chiếc bàn của mình tới sát cạnh bàn Lidusis. “Thầy nói xem chung, cậu đưa qua hết cho tớ sao được? Thế này là ổn rồi nhé.”


“Ừ… ừm.” Người thanh niên rõ ràng cao hơn Rood rất nhiều, vẻ mặt lại tràn ngập không tự nhiên, khó khăn lắm mới thốt ra vài chữ, bàn tay cầm quyển sách thoáng run lên.
“Cậu tên là gì?” Rood không để ý tới vẻ mặt kỳ quái của cậu ta, cười hỏi.
“Lidusis.” Cậu ta trả lời. “Lidusis Dien Artian.”


Hm… mình đã nghe cái tên này ở đâu thì phải? Rood nhướn mày, nghĩ mãi không ra. “Vậy tớ sẽ gọi cậu là Lidusis nhé, cậu có thể gọi tớ là Rood.”
“Ừm, Rood.” Lidusis nhỏ giọng lầm bầm, cả khuôn mặt như muốn dính vào bàn, hai tai đỏ bừng lên.


Vì hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới nên kiến thức cũng không nhiều lắm, nửa đầu của buổi học chủ yếu dùng để ôn lại bài. Sau khi tổng quát một lượt công thức mới lên bảng, lại giảng qua một lúc, giáo sư Heil quay xuống nhìn mọi người. “Ai sẽ lên làm mẫu bài đầu tiên nào?”


Tuyệt đối không phải mình! Đó là suy nghĩ của hầu hết học sinh có trong lớp. Ai nấy đầu cúi gằm xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngăn chặn mọi khả năng ánh mắt giao nhau với giáo sư lúc này.


“Chà, không ai xung phong à.” Heil đảo mắt một vòng nhìn đám học sinh đang cố giảm bớt sự tồn tại, ánh mắt lia tới góc lớp, chợt, một tia sáng lóe lên. “Phải rồi, Chrishi, trò làm mẫu cho các bạn nhé?”


Vừa nói xong câu này, khóe mắt Heil nhanh chóng nhận ra đám học sinh bên dưới thẳng lưng không ít, một số còn thở phào nhẹ nhõm, phóng tầm mắt sáng rực như thiêu như đốt hướng tới cậu thanh niên ở góc lớp. Rood đang ngồi nói chuyện phiếm với Lidusis kiệm lời, nghe thấy tên mình được xướng lên, còn có ánh mắt mong chờ nóng rực của các bạn, đứng dậy, tự tin mười phần hướng tới đề bài viết trên bảng.


Roẹt. Roẹt.
Vài đường phấn nhanh chóng hạ xuống, bài toán mọi người vốn trợn mắt nhăn mày chỉ trong vài dòng đã được giải quyết xong xuôi. 
“Tốt lắm, trò Chrishi.” Giáo sư Heil hài lòng nhìn bài giải gọn gàng sáng tạo, gật đầu ra hiệu cho Rood về chỗ.


Sau khi xử lý thêm vài bài mẫu và giao bài tập về nhà cho mọi người, giờ học cũng kết thúc, giáo sư Heil ôm cặp rời khỏi lớp học.
“Ôi, không hổ danh thủ khoa của trường, cậu giỏi thật đấy!”
“Cậu giới thiệu là Rood Chrishi nhỉ, bọn tớ có thể gọi cậu là Rood không?”


“Cậu đến từ đâu vậy?” 
“Cậu có gia sư riêng không?” 
“Cậu bị bệnh gì vậy?” 
“Ai lại hỏi thế!”
“Phải rồi, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Cậu mệt à?”


Ngay khi bàn chân giáo sư vừa bước ra khỏi lớp, một loạt bạn học đã vây lấy Rood, không ngừng đặt câu hỏi, vẻ mặt vừa tò mò vừa ngưỡng mộ. Lidusis dường như hơi hoảng khi đối mặt với tình huống này, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm. Đối với sự nhiệt tình của các bạn, Rood cảm thấy không biết phải nói gì. 


Tại sao mọi người cứ bu lấy mình thế này? Hay chỉ do đây là ngày đầu tiên đến trường? 
Ôi, chắc là như thế rồi.
Đang lúc cậu phân vân có nên giả bộ ngất xỉu hay không, tiếng Dio vang lên, thành công kéo cậu khỏi vòng vây những câu hỏi.


“Thôi, mọi người tránh ra đi.” Vẻ mặt cậu chàng hớn hở xua tay ra hiệu cho mọi người tản bớt. “Tớ đây đã nhận trọng trách quan trọng là dẫn cậu ấy đi tham quan quanh trường.”
“Hể? Cho tớ theo với.”
“Tớ nữa.”


“Không được, đây là nhiệm vụ đặc biệt chỉ Dio này mới làm được thôi. Các cậu mới tới có một ngày, bản thân các cậu còn chưa chắc nhớ đường đấy.”
“Vậy làm sao cậu nhớ được?”
“Hỏi thừa, vì tớ là Dio Varus.”


“Xì, đừng quên cậu luôn đứng bét trong bảng thành tích. Khoe khoang gì chứ?”
“Các cậu lại đụng chạm nỗi đau của tớ rồi. Thành tích tháng sau nhất định tớ sẽ khá hơn.”
“Ha ha.”


Không để ý tới lời mọi người nói chuyện, Rood lúc này mới nhận ra trong lớp đã không còn bóng dáng của Lidusis. 
Cậu ta… thật bí ẩn.
“Này.” Một cánh tay đặt lên vai cậu, định thần lại, đúng là Dio. “Bạn tốt, tụi mình đi thôi.”
“…” Gì, bạn tốt? Chúng ta quen thân từ bao giờ vậy? =.=


Theo chân Dio ghé qua khắp các nơi, Rood cơ bản cũng đã định hình được bố cục Helios. Không hổ danh là ngôi trường tốt nhất nước, ngoài diện tích rộng lớn cùng cơ sở vật chất kỹ thuật bố trí thuộc hàng top, ngay đến mana dao động trong không khí cũng rất dồi dào.


“Ban đầu thì dễ lạc vì trường này rất rộng, nhưng chỉ cần chú ý ghi nhớ một chút là cậu quen ngay thôi.” Dio vừa chỉ cho Rood từng chỗ một, vừa kể lể. “Khi mới biết tin trúng tuyển, tớ vui lắm. Chắc cậu cũng biết, nếu không phải quý tộc thì rất khó để vào trường. Tớ cứ tưởng sau khi được nhận vào đây thì những chuỗi ngày hạnh phúc sẽ đến, nhưng… hạnh phúc ở đâu chứ? Hiện thực không hề thay đổi!” Vẻ mặt Dio đầy chán ngán. “Cậu thì quá giỏi rồi Rood, người đầu tiên đạt điểm tuyệt đối. Tớ với cậu cứ như hai thái cực ấy nhỉ?”


“Tớ chỉ ăn may thôi.” Rood cười gượng. “Cậu cũng rất giỏi mà.”
“Giỏi sao?”
“Ừ.” Rood gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Học sinh nhập học nhiều như vậy, chỉ mình cậu xếp chót. Không phải ai cũng làm được đâu. Cố cũng chưa chắc đã được đấy.”


“Cậu…” Vẻ mặt Dio thộn ra, sau khi cẩn thận suy nghĩ những lời Rood vừa nói, nước mắt lưng tròng, cắn răng phẫn nộ. “Cậu có thể đừng nói những lời như vậy với bản mặt nghiêm túc đó không? Cậu vừa đá đểu tớ chứ gì? Cậu đá đểu tớ bét lớp chứ gì?”


“Không, tớ nói nghiêm túc đấy.”
“…”






Truyện liên quan