Chương 4: Cái bẫy ở thư viện
Sau khi chia tay Dio, trái với dự đoán, Lidusis không hề có trong phòng. Rood nhìn đồng hồ đã chỉ hơn tám giờ tối, trong lòng hơi suy nghĩ về câu nói Lidusis lẩm bẩm trước lúc chạy đi, lắc đầu, quyết định ra ngoài một vòng tìm cậu ta.
Mặc dù đang là buổi tối nhưng toàn bộ không gian trong trường đều sáng trưng nhờ hệ thống đèn bố trí tỉ mỉ. Rood bước nhanh qua những chỗ Lidusis có thể tới, lại vẫn không thấy chút tăm hơi nào.
“Mày hành động không chịu suy nghĩ gì hết, Manon.”
“Em xin lỗi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
“Nghe cho kỹ đây, mục tiêu của tao chỉ có thằng Lidusis. Sau ‘bữa tiệc chào mừng’, nếu như vẫn còn có đứa cố ý tiếp cận giúp đỡ nó, chúng ta sẽ xử lý. Chừng nào nó còn chưa trải qua ác mộng ở trường này, chúng ta chỉ cần tập trung vào mình nó thôi.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi sau vài tiếng trách mắng vụn vặt, dần chấm dứt. Rood đứng sau một thân cây, nhíu mày nhìn nhóm bốn năm người trước mặt.
Bọn này… đều là học sinh Hereis và Klad.
“Chuyện tao phân phó, làm thế nào rồi?” Chevel không nhìn tới thằng đệ bốc đồng vừa tự ý hành động kia, quay sang hỏi tên Klad lúc nãy.
“Xong cả rồi ạ. Ngay sau ngày mai, cuộc sống của Lidusis ở lớp Idun sẽ không dễ dàng nữa.” Tên Klad kính cẩn cúi đầu.
“Không phải chỉ ở lớp Idun, mà là ở cả Helios này.” Chevel nhếch miệng cười, nỗi căm hận nhuốm đậm trong từng chữ. “Thằng khốn đó phải trả giá cho những tội lỗi nó đã gây ra.”
“Nhưng anh Chevel.”
“Sao?”
“Theo thông tin chị Anna tìm được, thằng Idun đi cùng Lidusis hôm nay là thủ khoa của lứa tân binh. Nó đang ở cùng phòng ký túc xá, còn ngồi cùng hàng ghế trong lớp với Lidusis. Nếu như chúng ta đối phó Lidusis…”
“A, thì sao?” Chevel cười, đôi mắt vàng kim chứa đựng khinh thường không chút che giấu. “Dựa vào việc giải được mấy bài kiểm tr.a cho lũ thiểu năng đó mà mày nghĩ nó tài giỏi? Sau chuyện ngày mai, nếu nó vẫn còn đi cùng thằng sao chổi, tao không ngại thêm nó vào danh sách những đứa cần xóa sổ ở trường này.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Đám người lại trao đổi vài câu, rồi lần lượt tản mất. Rood đứng sau gốc cây, ánh mắt phức tạp nhìn tên thủ lĩnh có mái tóc vàng óng.
Chevel Phon Hadelio, con trai trưởng của Hầu tước Hadelio, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Trước khi tới đây, Rood đã xem qua thông tin về các học sinh thuộc lớp Hereis, hiển nhiên, thân phận con trai Hầu tước khiến cái tên Chevel này nổi bật hơn hẳn những người còn lại. Trường Helios là một ngôi trường quý tộc, học sinh có dòng dõi cao quý ở đây không hề thiếu, nhưng nếu chỉ tính riêng tầng lớp Hereis, thì quý tử nhà Hadelio này không thể nghi ngờ chính là kẻ quyền lực nhất, vì người được xem là có xuất thân cao quý nhất ở trường này – tiểu công chúa hoàng gia Yutiarien Meria Kansiol hiện tại cũng chỉ là một Idun.
Vấn đề là… Chevel thì có mối thù gì với Lidusis?
Nhíu mày suy nghĩ, Rood một lần nữa lục lại thông tin trong đầu. Cậu vốn cảm thấy cái họ Artian khá quen, nhưng nghĩ mãi không ra đã nghe nó ở nơi nào. Lidusis cũng là một học sinh mới như cậu, hôm nay lại là buổi học đầu tiên, khả năng cao là hai người họ có thù hằn từ trước đó.
Mà khoan, hiện tại cái này không phải trọng điểm, quan trọng là tìm ra cậu ta đã.
Nghĩ như vậy, Rood cũng tạm bỏ qua những nghi vấn trong lòng, một lần nữa lượn quanh các địa điểm chưa tìm tới, rốt cuộc đến tận dãy ghế đá gần vườn hoa mới nhìn thấy cậu ta.
“Lidusis, cậu làm gì ở đây vậy?”
“Rood…” Vẻ mặt Lidusis có một sự đấu tranh dữ dội. Cậu cúi đầu, vài tiếng lầm bầm thoát ra từ cổ họng. “Hiện tại tớ muốn yên tĩnh một lát, cậu về phòng trước đi.”
Nếu như không nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy, Rood hẳn sẽ làm theo lời cậu ta. Nhưng bây giờ đã biết chuyện, làm sao cậu có thể yên tâm bỏ Lidusis lại? Ngay cả khi Chevel không chủ ý hành động, thì đám đàn em của hắn cũng có thể ra tay bất cứ lúc nào, điển hình như vụ ở nhà ăn. Dio và Lidusis là hai người bạn đầu tiên của cậu ở trường này, bảo vệ họ không phải lẽ tất nhiên hay sao?
“Có chuyện gì về phòng rồi tính.” Rood nghiêm túc nhìn Lidusis, chủ động tiến lại kéo tay cậu ta. “Đi thôi, tớ cần nói với cậu vài chuyện đấy.”
“…” Lidusis cúi gằm mặt không nói gì, nhưng cũng thuận theo, tùy ý để Rood kéo đi, trong lòng vừa hoang mang vừa ấm áp.
Đây là người bạn đầu tiên của cậu.
oOo
“Kielnode, anh nói thật sao?” Rood cầm điện thoại, vẻ mặt biến hóa vô cùng đặc sắc.
Cậu vốn đã nghĩ gia thế của Lidusis không tầm thường, có thể gây được thù hằn với con trai Hầu tước thời gian lâu như vậy, hiển nhiên không thể là loại vô danh, nhưng thân phận cao tới mức này thì…
Artian.
Con trai Công tước Artian!
[Tất nhiên là thật. Em có thể làm quen với bạn bè ở trường cũng rất tốt, nhưng dừng dính líu quá sâu vào ân oán của bọn họ.] Đầu dây bên kia, Kielnode lên tiếng dặn dò.
Nhà Hadelio là gia tộc nổi tiếng vì đã sản sinh ra một số pháp sư hàng đầu. Gia chủ hiện nay – Hầu tước Hadelio là một pháp sư nổi danh ở thủ đô. Hầu tước và Công tước Artian vốn không chịu được nhau, không loại trừ khả năng thù hằn giữa hai gia đình đã chi phối quan hệ giữa Chevel và Lidusis. Nếu như Rood dính vào chuyện này, cuộc sống học sinh hạnh phúc làm sao được như ý nữa? Kielnode vẫn là để ý chuyện này nhất.
“Được rồi, em tự có chừng mực.” Bỏ lại một câu, Rood tắt điện thoại, trong đầu nhớ về cuộc trò chuyện tình cờ nghe được lúc nãy.
Bọn chúng nói cuộc sống địa ngục của Lidusis sẽ bắt đầu vào ngày mai, nhưng cụ thể là thế nào? Cậu không đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cũng không thể buộc Lidusis ở yên trong phòng cho đến hết ngày mai được. Thay vì canh cánh lo sợ mỗi ngày, cách tốt nhất để giải quyết chuyện này là thẳng thắn đối mặt và chấm dứt chúng. Chevel là một học sinh lớp Hereis, quyền lực có thừa, nếu đã quyết tâm đối phó ai đó, tuyệt đối sẽ theo đến cùng, kế hoạch này không phải trốn tránh ngày một ngày hai là xong được.
Thật tình, hôm nay mới là ngày đầu đi học! Rood thở dài, liếc qua thời khóa biểu. Sáng mai bọn họ có một giờ thực hành ở thư viện, sẽ được tiếp xúc với đá mana và phép thuật cơ bản, còn được tham gia vài bài thực hành nhỏ làm quen với khái niệm về một pháp sư.
oOo
“Mọi pháp sư đều có một cái tên mới trong lần đầu tiên thức tỉnh, và cái tên đó sẽ đi theo họ suốt cuộc đời.” Giáo sư Heil nâng gọng kính, nhìn một lượt vẻ mặt hưng phấn của đám học sinh. “Điều mà hầu như không thể nhất trí được, là liệu rằng một pháp sư có thể tự chọn tên thức tỉnh hay không.”
“Thưa giáo sư.” Một học sinh giơ tay. “Chúng em có thể biết tên thức tỉnh của giáo sư là gì không ạ?” Đây cũng là thắc mắc của số đông thành viên trong lớp. Cho tới khi trở thành pháp sư chính thức, bọn họ đều chỉ được giảng dạy lý thuyết và kinh nghiệm thực chiến qua các vòng thi trong trường này. Nay lại gặp được một pháp sư thực sự ở đây, cảm thấy hiếu kỳ cũng là điều dễ hiểu.
“Ồ, tên thức tỉnh của tôi sao?” Heil cười khẽ, cũng không cảm thấy quá khó trả lời. “Venus.”
“Không biết khi trở thành pháp sư, tên của tớ sẽ là gì nhỉ?” Ba người Lidusis, Rood và Dio đang cùng nhau ngồi ở bàn cuối cùng. Nghe đến đây, Dio quay sang thì thầm.
“Tớ cũng rất tò mò.” Rood cười híp mắt, một chút cũng không cảm thấy trình độ diễn trò của mình ngày càng thuần thục.
“Tớ đọc sách có nghe nói, khi một pháp sư chính thức thức tỉnh, không chỉ có tên mới mà diện mạo bên ngoài cũng khác so với bình thường.” Dio hào hứng kể tiếp.
“Đúng vậy.” Với vai trò là người từng trải, hiển nhiên Rood rất đồng ý. Nhưng cũng chính điểm này làm cậu ảo não không thôi. Rõ ràng cả màu tóc, màu mắt, khuôn mặt, chiều cao, thậm chí cả giọng nói cũng đều thay đổi, dựa vào cái gì thằng cha Shicmuon kia có thể nhận ra mình, còn chạy theo cắn mãi không buông?
“Mẹ tớ nói…” Lidusis nhỏ giọng lên tiếng. “Khi một pháp sư thức tỉnh, trên người họ còn xuất hiện một dấu ấn đặc trưng nữa.”
“Đúng vậy.” Rood tiếp tục chớp chớp mắt, gật gù. Tối qua sau khi trở về phòng, cậu đã cảnh báo trước với Lidusis về chuyện mình nghe được, cũng hỏi luôn lý do cho những hành động kỳ lạ của cậu ta. Bất ngờ là tính cách Lidusis yếu ớt hơn cậu nghĩ, lại cho rằng chuyện kia xảy ra với Dio là vì mình. Ơn trời, giảng giải cả buổi cậu ta mới không cố chấp ôm hết trách nhiệm vào thân nữa. Bây giờ còn chủ động nói chuyện, rất tốt.
Phía trên bục giảng, Heil nhanh chóng sơ lược qua cho các học sinh về những quy tắc cơ bản khi sử dụng đá mana. Helios là trường quý tộc, không có gì ngoài điều kiện, nên trong các giờ thực hành, mỗi học sinh đều được nhận một viên đá mana, cũng tùy theo trình độ mà sử dụng.
“Lin Noa, trò lên đây làm mẫu đi.” Heil nhìn một vòng quanh lớp, quyết định gọi cô bé ngồi bàn đầu chăm chú nghe giảng suốt từ lúc vào thư viện.
Rood nghe tới họ Noa, hơi ngạc nhiên, đến giờ mới chú ý tới mái tóc xanh lá cây đặc biệt của cô bạn này. Đây… có lẽ là chị gái của Ben rồi? Tình cờ thật.
Lin bước lên bục giảng nhận một viên đá mana hình cầu từ tay giáo sư, cẩn thận làm theo hướng dẫn. Sau một vài động tác nhỏ, viên đá trên tay cô tỏa ra một luồng sáng nhạt, sức mạnh từ nó cũng chầm chậm lan tỏa, bao quanh lấy cả bàn tay.
“Tung lực đánh vào đây.” Heil lôi ra một chồng ván gỗ đặt trước mặt Lin, ra hiệu.
Rầm.
“Tuyệt thật!” Nhìn những mảnh gỗ vụn rơi tứ tung trên đất chỉ sau một cú đập của Lin, đám học sinh nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng rực nhìn viên đá trên tay.
Heil lại lôi ra một tấm bảng gỗ rất to đặt trước mặt mọi người, nói tiếp. “Tấm bảng này được chế tạo đặc biệt nên các em sẽ không thể làm nó trầy xước mà không có sức mạnh được mana cường hóa. Hiện tại, việc của các em là điều khiển mana bên trong hòn đá và ném vào mục tiêu. Đó là yêu cầu của bài học hôm nay.”
Đá mana là một loại đá có cấu trúc tinh thể với mana được lưu trữ bên trong, có thể được sử dụng ngay với cả các học sinh chưa được đánh thức. Viên đá càng sáng, khả năng kiểm soát mana trong cơ thể càng tốt. Vì học sinh không phải là pháp sư hoàn chỉnh nên họ sử dụng nó như một vũ khí, trong khi các pháp sư chính thức lại dùng nó như một cách để nạp lại mana. Đối với lớp Idun này, bọn họ sẽ dùng nó làm bài tập thực hành cho khả năng khống chế của mình.
“Được rồi, các em ở trong lớp luyện tập, có thể tùy ý sử dụng đá, nhưng không được gây thương tổn tới các bạn khác. Rõ chưa?”
“Vâng ạ.”
Nhận được câu khẳng định này, Heil mới gật gật đầu, rời khỏi thư viện, để lại đám học sinh Idun hớn hở thử nghiệm cảm giác chạm tới sức mạnh phép thuật.
Dio nhìn viên đá nhỏ xíu trong tay, cảm thấy vô dùng vi diệu, líu ríu thảo luận không ngừng. Rood đã không còn xa lạ gì với thứ này, cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Bất ngờ là Lidusis, cậu ta sử dụng rất thuần thục, dường như không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Cũng phải, con trai thứ của gia đình Công tước, cho dù bình thường có rụt rè khép mình tới mức nào thì những việc cơ bản thế này cũng vẫn phải làm quen được.
Các học sinh đồng loạt xếp thành hàng, từng người một đem viên đá đã khống chế mana ném lên bảng. Vì năng lực của Idun vẫn rất thấp nên hầu như tấm bảng chẳng có chút suy chuyển gì. Đến lượt Lidusis, cũng như mọi người, cậu nắm chặt viên đá và truyền mana của mình vào trong.
“A!!!”
Tiếng hét chói tai của một nữ sinh thu hút toàn bộ sự chú ý của học sinh trong lớp. Viên đá của Lidusis – bằng một cách nào đó – thay vì đập lên tấm bảng lại bay thẳng tới văng trúng đầu cô bé. Tiếp đó, toàn bộ đá mana trong thùng đồng loạt bay lên, giây lát sau bị nghiền nát, lộp bộp rơi xuống chỗ Lidusis trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Rood nắm chặt tay nhìn tia sáng lấp lánh đang vây xung quanh những viên đá mana. Cậu thoáng híp mắt, hai tay âm thầm vươn ra, truyền mana vào những mảnh vụn, trực tiếp nghiền chúng thành bột phấn. Trong đầu lập tức có kết luận.
Cái này… là phép thuật ảo ảnh.
Chú thích: Thứ tự các tước cơ bản, xếp từ cao xuống thấp lần lượt là Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước. Trong đó, Công tước có địa vị rất cao, có đất phong độc lập, quyền lực hơn hẳn bốn cấp còn lại.