Chương 2
Nhưng mà Thỏ không cam tâm, nó còn chưa kịp nói cho Sói biết, nó rất thích Sói, nó cũng chưa kịp nói cho Sói biết, ngôn ngữ của loài hoa phong tín tử trắng, chính là yêu mà không dám thổ lộ,………
Vì thế, Thỏ như trước kia mỗi ngày đều ở bên cạnh Sói, giúp nó nhớ lại chuyện cũ, mặc dù nhìn thấy ánh mắt dịu dàng lúc trước của Sói giờ đã biến thành chán ghét, dù rằng bên cạnh Sói, Thỏ sẽ đau lòng, dù rằng…. Sói không dưới một lần lôi Thỏ đuổi ra khỏi cửa......
Buổi sáng mỗi ngày, Sói đều thấy ở bên cạnh nó luôn có một đóa hoa phong tín tử trắng, nó biết, là do cô Thỏ kia luôn bám lấy nó đã để lại…..
Mùa đông đã đến, không có nhà để về, Thỏ cuộn mình ngay cửa hang động, thứ nhất, nó sợ Sói sẽ bỏ đi, thứ hai, nó thật sự không có nơi nào để gọi là nhà cả….
Sói nhìn thấy một mảnh tuyết trắng xóa bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm thấy trống trải, Thỏ kia không biết thế nào rồi...... Ma xui quỷ khiến, nó lưỡng lự đứng lên, đi đến cửa hang động, lại thấy một con heo tuyết, thì ra là Thỏ đang ngủ mơ...... Xong rồi, lòng Sói một trận đau đớn, ôm Thỏ đang lạnh run mang vào trong hang.
Có lẽ do nhiệt độ trên người Sói thật ấm áp, Thỏ theo bản năng tiến về gần nguồn nhiệt, Sói ta chần chờ một chút, cuối cùng cũng không đẩy nó ra......
Một lúc sau, Thỏ dần dần tỉnh lại, nhìn thấy Sói bên cạnh đã ngủ say, nó quyết định ra đi...... Đã tuyệt vọng...... Nếu đã không nhớ rõ nó, thì đừng tốt với nó, bởi vì Sói đối với nó không có một chút tình cảm, tất cả mọi thứ chính là sự bố thí mà thôi..... Trí nhớ của Sói, nó đã không có khả năng giúp Sói nhớ lại..... Tha thứ cho sự ích kỷ của nó, vì không muốn bản thân quá đau lòng, nó lựa chọn ra đi......
Kể từ đó, buổi sáng mỗi ngày, bên người Sói không còn có xuất hiện màu trắng của phong tín tử. Cũng kể từ đó, khóe miệng hay cười nhìn về nó kể lại một câu chuyện xưa, nhưng khóe mắt lại nhỏ lệ, cũng không còn nữa......
Bỗng nhiên có một ngày, Sói ta, ở trên bức tường trong hang động, phát hiện một dòng chữ, chúng ta không biết có được mãi mãi hay không, nhưng ta có thể cam đoan với em, anh tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ lại em. Trừ phi...... Em rời khỏi anh hay anh rời khỏi thế gian này......
Sói ta ngây dại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia mà ngẩn người, đó là bút tích của nó....là lời hứa của nó...... Thỏ kia...... Từng là tất cả đối với nó......
Vì không để Sói thất ước, Thỏ nhận hết trách nhiệm về mình, Thỏ nay đã quá mệt mỏi, quá đau, cũng chưa từng rời đi...... Giờ đây, là Thỏ bỏ rơi Sói, được rồi, Thỏ có thể an tâm rồi...... Sói cũng sẽ không thất ước............
Sói ta ngày ngày, tháng tháng tìm kiếm Thỏ, nhưng chẳng ai nhớ đến bóng dáng bé nhỏ bên cạnh nó cả, chính vì như hình với bóng, ánh mặt trời xuống núi, nó liền trôi đi mất dạng, cũng như mỗi người đều nhớ rõ người trước mặt, nhưng lại xem nhẹ cái người vẫn luôn bên cạnh mình như hình với bóng…
Từng ngày, từng tháng, từng năm trôi qua. Mọi vật trong khu rừng đều thay đổi, ngay cả ánh sáng mặt trời ló dạng cũng mỗi ngày mỗi kiểu, còn có một điều cũng đổi thay, đó là bên cạnh Sói không còn thấy bóng dáng con Thỏ quen thuộc nữa.....