Chương 12: Gorilla là một bình giấm thượng hạng!!!

Hôm sau
Buồn ghê! Hôm nay "Gorilla" bận việc nên hông đến đón tôi đi làm! Tôi cảm thấy mình thật là lạc lõng~~!
Mang một tâm trạng "đầy mây đen" đến công ty, ai thấy tôi cũng hiểu ý lùi ra xa! Không được buồn nữa! Lỡ hôm nay anh ấy có bất ngờ cho mình nên đi trễ thì sao? Phải vui lên mới được!


Vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy 1 chàng trai! Rất bảnh đó nha~! Anh ta vừa nhìn thấy tôi đã tự động giới thiệu:
- Xin chào thư ký Lãnh! Tôi là trợ lý vừa được tuyển vào! Cô cứ gọi tôi là trợ lý Trần!
- À, trợ lý Trần, anh đi làm việc của mình đi!


Ra là trợ lý mới. Hắn cũng khôn đó chứ! Lần này không tuyển nữ mà lại tuyển nam! Còn lại là mỹ nam nữa chứ! Vừa đi làm vừa ngắm mỹ nam dưỡng mắt! Đã ghia~~!


Mải suy nghĩ mà không để ý. Ầm! tôi đụng 1 cái mạnh vào trợ lý Trần. Cậu ta theo bản năng quay lại đỡ tôi! Nhưng mà cũng lúc đó, "Gorilla" nhà tôi bước vào! OMG! Hắn nhìn tôi và trợ lý Trần. Không, nói đúng hơn là hắn nhìn cái tư thế.....ám muội này của tôi và trợ lý Trần! Rồi, xong đời tôi luôn! Hắn cất giọng lạnh lùng pha chút phẫn nộ:


- Trợ lý Trần! Cậu buông cô ấy ra và có quyền chuyển xuống bộ phận vệ sinh công tác! Lương tháng còn 1/10!
Lại nổi máu ghen rồi đó! Trợ lý Trần! Tôi thật muốn giúp cậu! Cơ mà tình hình hiện giờ tôi nên im lặng! Tại cậu giúp tôi làm chi! Tự làm tự chịu!


Hắn liếc nhìn tôi 1 cái, như là muốn nói:" Em chờ đó! Từ từ tôi xử em sau!". Tôi nuốt nước bọt không trôi. Eo ôi~ hắn thật là đáng sợ mà!
Trợ lý Trần buông tôi ra, vẻ mặt ấp úng như không đồng ý. Hắn thấy được, nói:
- Cậu không đồng ý?
- Dạ có! Tôi dọn đi ngay!
- Tốt! Dọn đi lẹ!


available on google playdownload on app store


Trợ lý Trần nghĩ:" Phải chịu nhục! Chứ nếu mà nộp đơn nghỉ việc ở đây là coi như bị thất nghiệp rồi! Nhưng mà chuyển đi cũng tốt! Ngày nào đi làm mà cũng gặp sếp là bị tuột máu mà ch.ết mất~~!"
Trợ lý Trần vừa đi xong, tôi nắm tay hắn định giải thích thì hắn hất tay tôi ra, nói:


- Sao? Hôm nay không có tôi em liền đi tìm trai à?
- Em không có!
- Không có? Mắt tôi nhìn thấy mà em còn chối?
- Không phải như anh nghĩ đâu! Chỉ là.....là....,
- Chỉ là cái gì chứ? Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy em nữa! Em đi đi!
- Nhưng mà......em.......
- Tôi nói em đi!


Tôi lấy túi xách rồi chạy ra ngoài, chạy nhanh ra khỏi công ty với 1 bụng ấm ức! Người ta chỉ đỡ tôi thôi mà! Không có trợ lý Trần chắc bây giờ tôi mất hết "hàng tiền đạo" rồi!


Tôi lái xe đến một cánh đồng bồ công anh. Khi có gì không vui là tôi lại đến đây. Nơi này cho tôi cảm giác bình yên. Tôi tắt điện thoại, ngồi suy nghĩ đến tận chiều!
------------------------------
16g33"


Hắn đang ở công ty sửa tài liệu, nhưng tâm hồn lại không ở đống tài liệu đó. Hắn nghĩ:" Hay mình đi xin lỗi cô ấy? Chắc mọi chuyện không phải như mình nghĩ đâu?"


Hắn suy nghĩ một hồi. Bỗng dưng tin tức trên radio nói:" Chiều hôm nay, khoảng 16g00" tại đường X xảy ra 1 vụ tai nạn kinh hoàng giữa 1 chiếc ô tô và xe tải. Xe tải đâm vào ô tô. Nạn nhân là 1 cô gái........bla........bla........."


Hắn nghe tới tai nạn xảy ra tại đường X thì giật thót tim. Đường X là đường gần nhà cô ấy mà! Phải gọi cho cô ấy mới được!


Hắn lấy điện thoại gọi cho tôi, nhưng không gọi được. Gọi bao nhiêu lần nhưng đầu dây bên kia vẫn không có tín hiệu trả lời. Lòng hắn như lửa đốt. Nghĩ:" Có khi nào cô gái trên radio là cô ấy không? Không được! Phải đi tìm cô ấy!"


Hắn lấy áo khoác rồi chạy nhanh ra khỏi công ty. Hắn đi tìm tôi. Tất cả những nơi mà tôi có thể đến. Nhà của tất cả bạn bè của tôi. Không ai thấy tôi!
Tối, 20g
Hắn đã tìm mọi nơi. Nhưng không thấy tôi. Hắn dừng trước cửa Lãnh gia, tuyệt vọng nói:


- Em đi đâu rồi? Anh xin lỗi em rất nhiều! Xin lỗi vì đã không tin em! Bây giờ em hãy về với anh đi! Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn mà!.......
Tôi đứng kế bên hắn nãy giờ, nghe  hắn nói như vậy cũng xúc động lắm chứ! Nhưng mà nén sự xúc động lại, nói:
- Anh nói thật?
- Thật! Chắc chắn thật!


Ủa~ Hình như có cái gì đó sai sai? Sao giọng nói này quen thế?_ Hắn nghĩ rồi quay qua, nhìn thấy tôi, hắn liền ôm chặt tôi, nói:
- Anh xin lỗi vì đã không tin em! Nhưng em đi đâu mà không nghe máy? Có biết là anh lo lắm không? Anh cứ sợ em là cô gái bị tai nạn được phát trên radio chứ? Em đã đi đâu?


- Em đi qua cánh đồng bồ công anh để suy nghĩ!
- Lần sau em đừng như vậy nữa! Anh.....sợ mất em lắm!


Tôi lúc đầu định đi 1 chút rồi hắn sẽ hết giận! Ai ngờ lúc về lại hết xăng, đi bộ về mệt muốn ch.ết! Nhưng giây phút hắn run lên và nói sợ, tôi cũng xót lắm chứ! Đâu ngờ hắn lo cho tôi tới mức đó! Tôi xoa lưng hắn, nói:


- Anh đừng có sợ nữa! Em ở đây rồi mà! Lần sau sẽ không như vậy nữa! Nhưng mà mọi chuyện sáng nay không như anh nghĩ đâu! Chỉ là 1 tai nạn!
- Anh biết mà! Anh biết mà!


Hắn càng ôm tôi chặt hơn. Lúc này, tôi đã nghĩ đây chắc chắn là người đàn ông tốt nhất đời tôi! Nếu bỏ lỡ anh là 1 sai lầm lớn nhất và duy nhất tôi phạm phải trong kiếp này!
- Em yêu anh! Yêu rất nhiều!
- Anh cũng vậy!


Bỗng có tiếng vỗ tay. Tôi quay về phía đó. Oa~ sao mọi người ở đây hết rồi? Có nhỏ, cậu, ba má của tôi! A! Ngại quá!
Nhỏ nói:
- Hai người này tình "củm" quá đúng hông ba mẹ?
Hai vị trưởng bối đồng thanh:


- Đúng vậy! Cứ tưởng là không ai dám yêu nó chứ! Không ngờ bây giờ sắp có con rể rồi! Hai đưa cứ tự nhiên! Không cần để ý 2 già này!
Mặt tôi lúc này đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Nói:
- Ôi! Mọi người làm con ngại quá! Ngại ch.ết mất!


Nói rồi tôi dựa vào lòng hắn ngại ngùng. Còn ba tôi cười phá lên nói:
- Con rể! Con giỏi lắm!
Mọi người cùng cười phá lên.
Hôm nay, lại là 1 ngày vui với tất cả mọi người. Mong mọi người luôn luôn vui vẻ như vậy!






Truyện liên quan