Chương 15: Ngày buồn nhất đời em~
Hôm sau
Tôi và hắn từ sáng sớm đã bị lôi đầu dậy sớm để đi chụp album ảnh cưới ngoại cảnh! Lên núi, giữa biển, sông, hồ, bay,...Hầu như tất cả đều phải làm! Eo ôi~ nhớ lại cái cảnh tôi phải treo mình trên dây cáp mà tạo dáng thì thấy thật đáng sợ mà~~! Hôm đó tôi bị 1 vết bầm rất lớn ở chân trái! Tuyết Thư tôi thật đáng thương mà~! Nhưng mà chụp ảnh cưới ngoại cảnh cũng khá thú vị đấy chứ! Nhưng tôi thiết nghĩ nên cho cưỡi voi thay vì ngựa sẽ thú vị hơn nhiều! Nhưng tôi thắc mắc 1 điều từ lúc nãy tới giờ, là: tại sao người chụp ảnh nói là buổi chụp hình của chúng tôi hôm nay cực cực kỳ kỳ mạo hiểm mà tại sao lại không có màn nhảy cầu?–_–
Tôi hỏi mọi người, ai cũng quăng cho tôi 1 câu có 1 chữ duy nhất: KHÙNG! Sao ai cũng nói tôi như vậy? Tôi chỉ là thắc mắc 1 vài điều nhỏ thôi mà!
Cũng trong hôm đó, tôi và hắn đã thử gần 200 bộ đồ cưới do em tôi thiết kế. Oa~ nó thiệt là tài nha! Chỉ trong 1 đêm 15 tiếng mà lại thiết kế được nhiều như vậy! Chả bù cho người chị là tôi đây, có hẳn cả 1 kệ huy chương, cúp về võ thuật! Haizz! Đôi lúc tôi lại tự hỏi chính mình: Thư ơi! Mi có phải con gái không vại? Chứ con gái con đứa gì chỉ biết đánh lộn, học luật rồi học kiến trúc mà lại không biết chút xíu make up nào! Khổ thiệt a~~~!
------------------------------
Đêm trước hôn lễ
Tôi lăn qua lộn lại mà không ngủ được! Bây giờ đã 23g45" rồi mà! Thanh Nhu dặn tôi phải ngủ sớm cho khỏi bị quầng thâm ở mắt! Tôi nằm xuống lúc 20g48" mà không chợp mắt được tí nào! Mai là mình sẽ trở thành "người phụ nữ đã có gia đình" rồi sao? Trước 24 tuổi đã dặn lòng chỉ được lấy chồng sau khi trở thành "Dangerous Woman" thành đạt, giỏi giang, phải khiến tất cả đàn ông ngưỡng mộ cơ mà! Tại sao 1 năm sau lại dễ dãi thế chứ? Người gì đâu mà dễ bị lung lay ý chí sắt đá vại~? Chưa kịp hoàn thành thành tựu, mục tiêu đặt ra mà đã lấy chồng rồi? Tuyết Thư ơi là Tuyết Thư! Sao mà mi yếu đuối trước mỹ nam vậy? Mà thôi kệ! Nhưng mà sao mình lại có cảm giác bất an vậy? Tim đập nhanh quá! Có khi nào ngày mai mình gặp chuyện không may không? Í, Thư à! Ngày mai là ngày cưới của mày đó! Không được nghỉ đến điềm gỡ! Phải đi ngủ, phải đi ngủ!
------------------------------
15g49" ngày hôn lễ diễn ra
Tôi đang được Thanh Nhu make up dùm. Hôm nay nó làm phù dâu, nhìn nó rất đẹp và quan trọng là bộ đồ nó mặc là 1 cặp với cậu! Sao tôi ghét make up quá vậy chời? Có cảm giác mặt tôi phình ra rất lớn! Như cái bánh bao hay bánh cam không biết nữa!.....
Sau 1 hồi vất vả trang điểm, cuối cùng cũng xong. Hạnh phúc ghia a~~! Tôi cầm bó hoa bách hợp lên và tạo dáng trước gương! Oa~ nhìn tôi đẹp quá! Mặt không hề phình ra như tôi đã tưởng! Mà nó nhìn khá là giống người lai! Mái tóc đen tuyền dài của tôi được búi thấp 1 cách gọn gàng nhưng không kém phần sang trọng! Hôm nay tôi mặc 1 chiếc áo cưới cúp ngực, tay trễ, đuôi váy phồng! Tôi nghe nhỏ nói là 1 chiếc váy cưới này được đính hơn 300 viên kim cương, đá quý! Duyệt! Nhìn tổng thể khá là đơn giản, nhưng không kém phần quý phái, sang trọng! Nhìn tôi đẹp thế này chắc chắn là xứng đôi với "Gorilla" nhà tôi rồi! Thật hồi hộp quá đi!
Nhưng sao trong ngày trọng đại này lại không thấy bóng dáng ai kia đâu hết vậy? Chắc hông có gì đâu! Chắc là lại muốn cho tôi bất ngờ đây mà! Đợi thộ chứ sao!
Tôi đợi tới 17g45" thì bắt đầu sốt ruột!
Đồng hồ vừa chỉ vào số 12 và kêu lên! Đúng 18g rồi! Tại sao hắn chưa tới? Tôi gọi cho hắn, giọng nói của chị tổng đài quen thuộc vang lên. Tôi cúp máy. Nhấn gọi lại. Cúp máy. Gọi lại. Cúp máy. Cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần! Tôi lo lắng đến mức không thể nào ngồi yên được nữa! Mọi người trong đại sảnh nhà hàng bắt đầu xôn xao vì đã qua giờ lành mà chú rể vẫn chưa xuất hiện!
Tôi tháo voan đội đầu, quăng bó hoa bách hợp, ném đôi giày cao gót. Xách váy lên rồi chạy nhanh nhất ra cửa!
Tôi chạy đi khắp nơi, khắp mọi chỗ mà hắn có thể đi! Nhưng.....tất cả đều không thấy bóng dáng hắn đâu! Tôi bất lực đành về nhà hàng! Đang định đi vào nhà hàng thì bên kia đường hắn xuất hiện, vẫy tay và kêu tôi. Tôi vui mừng chạy qua.
Nhưng....
Có 1 chiếc xe tải phanh không kịp, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ ch.ết. Nhưng không! Thân hình bé nhỏ của tôi được ôm trọn trong vòm ngực ấm áp của hắn! Khi chiếc xe dừng lại, hắn buông tôi ra. Lúc này, tôi chỉ bị xước nhẹ ở trán. Còn hắn, đã gục xuống không biết tự lúc nào? Hắn hỏi tôi:
- Em có sao không?
- Em không sao! Thật không sao! Anh cố gắng chút, em đưa anh đi bệnh viện!
- Không sao là tốt! Không soa là tốt!
- Anh cũng sẽ không sao đâu mà, đúng không?
- Em biết không? Anh đã từng ức mơ được cùng em xây dựng 1 ngôi nhà! Có anh, có em và các con! Nhưng chắc Thượng Đế không muốn chúng ta cùng nhau như vậy! Hôm nay, anh đã cứu em 1 mạng sống! Coi như em....vì anh mà sống tốt! Khi anh không còn, em...hãy yêu người khác đi! Nhưng đừng quên anh! Đừng quên đã từng có người yêu em rất nhiều! Anh.....
Tôi lúc này đã khóc nức nở:
- Em cấm anh nói điềm gỡ! Anh sẽ không sao đâu! Anh sẽ không soa đâu mà! Anh phải ở cùng em, anh phải cùng em hạnh phúc chứ không phải bất kỳ 1 người đàn ông nào khác! Anh phải ở bên em.....! Hức hức hức.......!
- Ngoan, đừng khóc nữa! Em khóc không đẹp đâu Nhím nhỏ à!
Tôi gào lên trong nước mắt:
- Sao xe cứu thương còn chưa tới! Mấy người làm ăn kiểu gì? Hả?
Rồi tôi quay qua hắn:
- Cố gắng lên! Anh phải sống! Nhất định phải sống bằng mọi giá! Anh mà đi là em hận anh suốt đời đó, Thiên Ân à!
- Chắc anh không còn nhiều thời gian nữa rồi!......
Tôi lo quá liền ngất xỉu, chỉ nghe bên tai tiếng của xe cứu thương. Tôi thật muốn tôi là người nằm đó thay hắn!
Anh ơi!....Nhẽ ra hôm nay là ngày vui, là ngày chúng ta cùng nhau về chung 1 nhà đó! Mà tại sao, tại sao lại thành ra như vậy? Tại sao vậy? Em ước em chưa từng gặp anh, rồi anh sẽ không có ngày hôm nay! Anh nói em hãy yêu người khác ư? Anh có biết điều đó rất khó hay không? Em đã cố gắng mở lòng ra từ khi gặp được anh! Nhưng tại sao cớ sự lại như vậy? Bây giờ, thật mong là em sẽ không cần tỉnh nữa! Bởi vì khi tỉnh, em sẽ phải mạnh mẽ đối mặt với những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra! Em mệt rồi, thật dự không muốn làm Lãnh Tuyết Thư mạnh mẽ, lạnh lùng, quyết đoán nữa! Thật sự không muốn nữa! Hôm nay, có lẽ là.....ngày buồn nhất.....đời.....em!