Chương 17: Học cách quên anh~
Sau 1 tuần
Một tuần vừa rồi, có lẽ tôi khóc hơi nhiều! Trong 1 tuần tôi chỉ ngủ, ngồi suy nghĩ, khóc! Và cũng trong 1 tuần, tôi nhận được 1 tin dữ: đó là phẫu thuật thất bại, "Gorilla" nhà tôi phải sống thực vật cả đời! Tôi hỏi anh ấy ở đâu, không ai cho tôi biết!
Có lẽ, tôi nên chấp nhận sự thật thôi! Sự thật là anh sẽ không bao giờ.....không bao giờ có thể mỉm cười với tôi! Sự thật là anh sẽ không bao giờ có thể nắm tay tôi và hứa những điều tốt đẹp! Sự thật là anh có thể....sẽ không bao giờ mở mắt và.....nhìn tôi nữa!
Cuộc sống đúng là không nói trước được điều gì. Tại sao, mới ngày trước anh còn cùng tôi ăn tối, cùng tôi chụp ảnh cưới, cùng tôi hẹn hò.......Mà ngày hôm sau, cho dù là bóng dáng, cho dù là 1 chút dấu vết cũng không thấy?
Tôi bật radio lên. Tại sao bình thường tôi thích nghe những bài nhạc sôi động mà bây giờ không tự chủ được lại nghe nhạc buồn? Vắng anh thôi mà! Tại sao tôi lại đau đến thế!
Tiếng nhạc vang lên.
" Tình yêu sắp hết
Chắc ai cũng từng rối bời!
Giờ ai có lỗi?
Tất cả chỉ là lý do.
Ai và ai không hợp?
Hay vì người thứ ba?
Hứa ngày xưa không bao giờ xa em thế mà.....
Tình yêu cứ thế
Nhắm mắt yêu rồi đau lòng!
Làm sao biết trước
Tổn thương lại về nữa không?
Một tình yêu thơ dại!
Trao 1 người dễ yêu......
Kìm lòng không khóc
Tiếng mưa nặng dần.....!
~~~
Đừng tin em mạnh mẽ!
Giờ em đang thấy rất tệ!
Đừng vô tâm hỏi thăm
Gần đây hình như thấy em vui hơn
Chẳng 1 ai tuyệt đối
Chỉ là đang giữ nỗi buồn từ lâu!
Càng làm chất chứa
Tổn thương thêm sâu....!
..."
Tôi lại bật khóc. Tại sao bài hát này giống hoàn cảnh của tôi nhiều đến thế? Tôi mạnh mẽ? Sai rồi! Đó chỉ là 1 vỏ bọc để che giấu sự yếu đuối!
Không được! Tuyết Thư! Mày là 1 cô gái chỉ biết nhìn về phía trước, không được bi quan nữa! Mày đã từng có tư tưởng không cho đàn ông chen chân vào cuộc đời mày mà! Cách duy nhất là quên! Đúng rồi! Phải quên! Phải tập quên anh ấy! Không được nhung nhớ nữa!
Tôi bước vào nhà tắm. Nhìn vào tấm gương phản chiếu kia thì....OMG! Con manơcanh kia là tôi đó hả trời? Tóc bết lại; mắt thâm quầng và sưng lên; còn mascara thì chảy xuống tận gò má; khuyên tai bên có bên không; còn son môi nữa, sao mà nó tùm lum màu vậy? Sao nhìn tôi giống thảm hoạ quá vại? Phải tân trang lại!
1 tiếng sau
Sau một hồi tắm rửa, make up, chọn quần áo thì tôi cũng đã trở lại là Tuyết Thư của mọi ngày! Nhưng mà có lẽ nét trong sáng, thuần khiết của mọi ngày đã không còn! Cái gì cũng phải thay đổi theo thời gian mà! Bản thân tôi cũng vậy thôi!
Tôi bước xuống nhà với phong thái khác hẳn trước đó. Nhìn thấy ba mẹ, nhỏ, cậu đang bàn nhau làm sao để tôi chịu ra khỏi phòng! Nhìn họ lo cho tôi như vậy, tôi cũng cảm động lắm chứ! Bước đến bên cạnh mọi người, nở 1 nụ cười nhẹ, nói:
- Mọi người không cần bàn nhau chuyện đó nữa đâu! Con đã quyết định rồi! Con sẽ không đau buồn và sẽ quên anh ta!
Mẹ tôi thoáng chút vui mừng, nhưg lại hỏi tôi:
- Con chắc chứ?
Tôi chắc như đinh đóng cột:
- Con chắc chắn! Mẹ đừng lo cho con nữa!
Nhỏ:
- Chị hai à, cuối cùng em cũng đợi được tới ngày này! Hay hôm nay mình đi ăn nhà hàng để chúc mừng đi!^^
- Nhưng con có chuyện muốn nói!
Ba tôi:
- Chuyện gì con?
- Là con sẽ giúp ba quản lý chi nhánh tập đoàn ở Pháp!
- Nhưng mà....
- Ba khỏi cần lo! Trong mấy tháng làm ở Hàn thị thì kinh nghiệm của con cũng được nâng lên rồi! Con sẽ làm thật tốt mà! Ba đừng lo!
- Nếu con đã muốn như vậy thì ba cũng không có ý kiến!
- Vậy con sẽ đi trong tối nay! Con đã đặt vé máy bay rồi!
Nhỏ buồn buồn hỏi:
- Chị, chị có cần phải đi sớm vậy không?
- Ăn mừng rồi đi cũng chưa muộn! Còn tận 12 tiếng mà!
- Vậy thôi! Mình đi ăn rồi em giúp chị soạn vali!
- Khỏi cần! Đồ dùng cần thiết chin đều soạn rồi!
- À, vậy thôi! Mình đi ăn!
Vậy là cả nhà tôi cùng nhau đi ăn 1 bữa thật hoành tráng!
------------------------------
1 năm sau
Bây giờ bên Pháp đã là mùa đông rồi. Tôi mặc áo ấm và đi dạo phố. Tôi đi trên con đường trải đầy tuyết lạnh. Nhưng soa lòng tôi còn lạnh hơn thế này?
Trong 1 năm qua, làm việc và dinh hoạt ở 1 nơi đất khách quê người thật không đơn giản chút nào! Tôi phải học lại tiếng Pháp, phải công nhận là tiếng Pháp khó học thật! Nhưng tôi biết có 1 thứ còn khó hơn! Đó là.....quên anh!
Anh có biết? Em ở nơi này, cô đơn lắm không? Không ngày nào em ngưng nghĩ đến anh! Cho đến những thói quen, sở thích, size quần áo,....và cả gương mặt anh luôn in sâu trong tâm trí em! Nhiều lúc thật muốn buông bỏ mọi thứ để đi cùng anh! Nhưng lại không biết cách nào làm được!
Em lang thang trên từng góc phố của thành phố Paris hoa lệ chỉ để tìm kiếm bóng dáng của anh! Nhìn những cặp đôi hạnh phúc lướt qua em, em cảm thấy mình thật cô đơn! Cô gái đó được người yêu của mình quấng khăn choàng, hôn lên tóc, nắm tay! Còn em thì lại không có anh ở bên! Ha, cuộc đời thật lạ! Tại sao mỗi lần có 1 chàng trai nào bày tỏ tình cảm với em, em lại nhớ đến anh nhiều nhất! Vào những lúc đó, em lại bật khóc và.........đuổi việc anh ta! Em đã khóc vì nhớ đến lần anh tỏ tình với em! Nhớ đến lần anh cầu hôn em! Nhớ đến lần cuối cùng.....em.....được thấy anh!
Anh nói: Em hãy yêu người khác, nhưng đừng quên anh! Không quên anh thì em yêu người khác kiểu gì? Em chưa bao giờ gặp ai mà cho em cảm giác ấm áp như anh! Chưa ai có thể khiến em nghĩ đến nhiều như thế! Ai cũng nói em là 1 người vô cảm, không biết vui buồn! Nhưng mà họ chỉ nhìn thấy em lúc em hoá trang, chứ có nhìn khi em tẩy trang? Đó chỉ là 1 lớp bọc che giấu cho sự cô đơn của em! Em bây giờ rất muốn, thật sự rất muốn quên anh! Nhưng em lại không biết cách quên anh!
Tôi đi trên nền tuyết lạnh. Tôi khóc. Khóc vì đây là giáng sinh đầu tiên tôi cô đơn thế này! Khóc vì anh! Khóc. Tôi đã khóc rất lâu.
Tại sao từ sau khi gặp anh, em lại trở nên yếu đuối thế? Dám yêu mà không dám hận! Đây đâu phải là tác phong của em? Sao những lúc thế này em lại nhớ bờ ngực cứng rắn của anh khi ôm em!
-Nhớ những khi em và anh cùng nhau đi hẹn hò!
-Nhớ lúc anh cầu hôn em!
-Nhớ lúc anh nắm tay em và hứa sẽ bên em cho dù thế giới đổi thay!
-Nhớ lúc anh hôn lên tóc em và nói sẽ luôn bảo vệ em!
-Nhớ lúc anh nắm chắt tay em, nói hãy yêu người khác!
-Nhớ.....thật nhiều kỷ niệm của em cùng với anh!
-Nhớ thật nhiều!
-Làm sao quên anh? Thật khó!