Chương 44

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cởi quần áo hắn ra, dịu dàng giúp hắn lau toàn thân, sau đó thay quần áo ngủ sạch sẽ vào, mới đặt hắn lại giường.
Chờ Vệ Đằng ngủ say, Tiêu Phàm lúc này mới thở dài bất đắc dĩ.


Có lẽ hôm nay mẹ mình nói không sai, hai người chưa từng trải qua thử thách, bồng bột đến bên nhau, sau khi quen nhau lại quá thuận lợi, bản thân mình luôn suy tính làm thế nào để đối tốt với cậu ấy, thậm chí có chút lấy lòng cậu ấy.


Một mực kìm hãm chính mình để nhân nhượng cậu ấy, thời gian lâu dài, quả thật sẽ xảy ra vấn đề.
Tính Vệ Đằng rất thẳng thắng, suy nghĩ hoàn toàn chẳng biết uyển chuyển, mình lại không giỏi giải thích, nhưng tờ giấy cuối cùng rồi cũng sẽ không gói được lửa, rốt cuộc mọi chuyện cũng sẽ bại lộ.


Tiêu Phàm biết, Vệ Đằng đã hoài nghi mình.
Chuyện quan trọng mình đã dối gạt cậu ấy, cuối cùng cũng sắp đến lúc phải phơi bày ra ánh sáng.
Thật ra, Lâm Vi chẳng qua là mối tình đầu, Diệp Kính Văn, trước khi gặp được Vệ Đằng, mới là người mình yêu.


Vệ Đằng, nếu như em biết, em sẽ nghĩ thế nào đây?
Tiêu Phàm đè trán bất đắc dĩ, cái gì gọi là tự làm tự chịu, bây giờ xem như hiểu rõ rồi.


Ban đầu vì muốn dọa cậu ấy bỏ chạy, lôi cậu ấy tới ký túc xá tâm sự một đống tình cảm của mình với Lâm Vi, vì khiến cậu ấy tin tưởng, còn cố làm ra vẻ tình thâm, lời nói có thật có giả, chính là muốn cậu ấy tưởng mình mang một mối tình si với Lâm Vi.


available on google playdownload on app store


Chẳng qua là chơi chút thủ đoạn, muốn cậu ấy biết khó mà lui, chủ động từ bỏ.
Ai ngờ, có nhào nặn thế nào Vệ Đằng cũng không chịu buông tha, vẫn điên cuồng theo đuổi mình, thậm chí bày tỏ bị từ chối, say rượu bị tổn thương cũng không từ bỏ phần tình cảm đó.


Sau đó, bản thân mình cũng động lòng, thích cậu ấy, yêu cậu ấy, quen chuyện cậu ấy ở bên cạnh.
Thế nhưng, cái chân tướng kia lại trở thành gông xiềng, sau khi cả hai ở bên nhau cũng không nói ra, Vệ Đằng cũng đơn thuần tưởng là Tiêu Phàm yêu Lâm Vi rất sâu…


Còn Tiêu Phàm, lại không có cách nào nói ra miệng, dù muốn giải thích cũng không biết nói thế nào.
Đây là bí mật trong lòng Tiêu Phàm, cũng là nỗi thống khổ lớn nhất của hắn.


Nhiều năm lặng lẽ yêu mến Lâm Vi, chờ đợi Lâm Vi, cho dù không được đáp lại, Tiêu Phàm cũng có thể an ủi bản thân, nói mình một mảnh tình thâm.
Nhưng sau đó, động lòng với Diệp Kính Văn.


Tự tôn Tiêu Phàm mạnh như vậy, động lòng với Diệp Kính Văn quả thực là một loại sỉ nhục với hắn! Thậm chí vì chuyện này mà chán ghét chính mình suốt một quãng thời gian rất dài.


Thật ra thì Diệp Kính Văn nói rất đúng, hai người bọn họ có quá nhiều điểm giống nhau, bối cảnh tương tự, tuổi thơ cô độc tương tự, thêm nữa quan niệm, thậm chí cả thủ đoạn xử lý vấn đề cũng giống nhau như đúc, cho nên, hai người hợp tác mới ăn ý như thế, đối với nhau có loại cảm giác không muốn xa rời.


Diệp Kính Văn từng xuất huyết dạ dày suýt ch.ết, cũng là Tiêu Phàm ở cạnh hắn, thật ra thì cả hai người đều hiểu rõ, bọn họ có tình cảm đặt biệt dành cho đối phương.
“Nhìn cậu, giống như nhìn bản thân trong gương vậy.” Diệp Kính Văn từng nói như thế.


Mà sói ở cùng sói, cuối cùng sẽ không có cách nào ở chung, bởi vì đồng loại quá giống nhau, đối phương nghĩ cái gì cũng đều nhìn thấu, sẽ rất không thú vị, không có kích thích.


Tiêu Phàm hiểu rõ điểm này nên mới đè nén tình cảm của mình, trong thế giới của Diệp Kính Văn và Lâm Vi, đóng vai một người bạn.
Phần tình cảm này, đối với Tiêu Phàm mà nói, xem như là bí mật chôn giấu sâu nhất nơi đáy lòng.


Nhưng vẫn không thể giấu diếm được một Lâm Vi quá mức thông minh, trong lòng Lâm Vi hiểu rất rõ, chỉ vì tránh lúng túng nên mới không nói trắng ra mà thôi.


Ban đầu, lúc Lâm Vi và Diệp Kính Văn mua vé đi du lịch trong ngày quốc khánh, mua nhiều nên đem tặng, người đầu tiên Lâm Vi muốn đưa chính là Tiêu Phàm, chẳng qua do Tiêu Phàm quá kiêu ngạo, không nhận vé hắn đưa, chẳng ngờ, đổi tới đổi lui, cuối cùng đôi vé tình nhân vẫn tới tay Tiêu Phàm.


Nghiệt duyên, có lẽ thật sự là một đoạn nghiệt duyên.
Lâm Vi đã sớm biết giữa Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn có sự thăng bằng kỳ diệu.
Đan xen giữa tình yêu và tình bạn, đan xen giữa tình bạn và đối thủ, sự thăng bằng thấu hiểu lẫn nhau.


Truyền thuyết Hắc Bạch song lang cũng không phải là giả, năm đó, đoạn thời gian Lâm Vi và Diệp Kính Văn chia tay, Tiêu Phàm vẫn luôn ở cạnh Diệp Kính Văn.
Suốt hai năm, như hình với bóng.


Trên diễn đàn cũng có người đồn đãi Hắc Bạch song lang đoạn tụ, cũng không phải là không có căn cứ, tùy tiện cầm một tấm trong đống hình mập mờ kia ra ngoài cũng có thể viết một bài văn lớn.
Trong lòng ba người Diệp Lâm Tiêu đều rõ nhưng Vệ Đằng thì không rõ lắm.


Vệ Đằng cái gì cũng không biết, nếu như cậu ấy phát hiện, nhất định sẽ suy nghĩ lung tung, theo tính cách ruột thẳng của cậu ấy, nói không chừng sẽ tưởng rằng mình đang đùa bỡn cậu ấy…


Tiêu Phàm không thể xác định, chuyện này nên giải thích thế nào, lòng tự ái mạnh mẽ, sự kiêu ngạo được huấn luyện từ nhỏ khiến Tiêu Phàm cũng không thể mặt dày đi giải thích.
Giải thích mình từng yêu Lâm Vi, sau đó lại yêu Diệp Kính Văn.


Thật không có cách nào bóc ra vết thương của mình ngay trước mặt Vệ Đằng, thậm chí, để Vệ Đằng cảm thấy con người Tiêu Phàm này thật là kinh khủng, kinh khủng đến như thế a…
Luôn muốn giữ cho mình một phần tự tôn ở trước mặt Vệ Đằng, giữ lại phần ấn tượng tốt đẹp nhất.


Bởi vì yêu cậu ấy, nên muốn bản thân mình tốt đẹp trong lòng cậu ấy, chứ không phải để cậu ấy cho rằng bản thân đã yêu nhầm một tên hoa hoa công tử lạm tình.
Nhưng bây giờ, Tiêu Phàm cũng rất mờ mịt.


Rốt cuộc nên làm gì đây? Trước giờ cũng chưa từng bối rối như vậy, ý nghĩ có thể sẽ đánh mất Vệ Đằng khiến cho một Tiêu Phàm luôn luôn bình tĩnh lại hoàn toàn rối loạn trận tuyến.


Sáng sớm hôm sau, Vệ Đằng hạ sốt, sau khi tỉnh táo lại, nhìn thấy Tiêu Phàm ngủ gục trên đầu giường, tóc rũ xuống che kín đôi mắt, không nhìn rõ nét mặt.


Vệ Đằng giơ tay sờ tóc hắn, Tiêu Phàm lập tức tỉnh dậy, ngẩng đầu cầm tay Vệ Đằng, tựa hồ như sợ hãi đánh mất thứ gì đó, nắm rất chặt: “Em tỉnh rồi? Anh đi chuẩn bị một chút thức ăn.”
Vệ Đằng ừm, liền đứng dậy đến phòng rửa tay.


Hai người cùng ngồi vào bàn ăn cơm, Vệ Đằng vẫn trầm mặc không nói, cuối cùng hùng hổ tiêu diệt một khối bánh mì xong mới ngẩng đầu nói: “Em muốn quay lại trường.”
Tiêu Phàm sửng sốt, “Tại sao?”


“Thật ra thì tối hôm qua em không sốt đến mức hồ đồ, ha ha, thừa dịp đang tỉnh táo hỏi lại anh lần nữa, anh và Diệp Kính Văn thật sự không có gì?”


“Anh xem hắn là bạn tốt, tin anh đi, Vệ Đằng, đừng dây dưa đề tài này nữa được không? Người cậu ta yêu là Lâm Vi, em cũng không phải không biết.” Tiêu Phàm đứng dậy định kéo tay Vệ Đằng, lại bị Vệ Đằng tránh đi.


“Anh tại sao lại không chịu nói rõ ra chứ? Trực tiếp một chút không được sao?” Vệ Đằng mỉm cười, dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên mắt đỏ lên: “Anh cảm thấy tôi rất ngu ngốc, rất dễ lừa gạt đúng không? Tiêu Phàm! Anh và Lâm Vi từng gặp mặt, tôi đã nhìn thấy, trong nhà ăn chỗ chúng ta từng cùng nhau uống rượu! Anh lừa gạt Diệp Kính Văn, rốt cuộc là vì cái gì? Vì tốt cho hắn, hay là anh có tư tâm? Tôi muốn hiểu rõ, trong lòng anh có nhiều nơi như vậy, để được nhiều người vậy sao?” Vệ Đằng dừng lại, mỉm cười chế giễu bản thân, “Lâm Vi 1 chỗ, Diệp Kính Văn 1 chỗ, Vệ Đằng tôi, có chen nổi không?”


Thân thể Tiêu Phàm tựa hồ đang run rẩy, bàn tay giơ ra cũng rút lại, “Em có ý gì?”


“Anh thông minh như vậy, không rõ ý của tôi?” Vệ Đằng đứng dậy, con ngươi đỏ bừng nhìn hắn chằm chằm, “Anh vẫn luôn lừa dối tôi! Tôi đều biết rồi, trước kia anh thích Lâm Vi, sau đó lại yêu Diệp Kính Văn, đến lúc bọn họ ra nước ngoài, lúc anh cô đơn trống trải, đúng lúc tôi tìm đến cửa, cho nên anh liền tiếp nhận tôi, đúng không?”


“Em nói bậy gì đó?”
“Anh chính là gặp người nào yêu người đó, không phải sao?”
Trong lòng Vệ Đằng đau đớn, lúc nói chuyện có chút không lựa lời, Tiêu Phàm lại chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, không phản bác.


“Sớm nói ra, tôi cũng không cần lún sâu như vậy, trên người một hoa hoa công tử đại thiếu gia.” Vệ Đằng mỉm cười giả vờ như không có chuyện gì cả, “Tôi rút tay lại, anh đổi người khác để chơi đùa đi, đúng rồi, đoạn ghi âm Diệp Kính Văn gửi cho anh, tôi nghe rồi, thu rất tốt, đặc biệt rõ ràng, lưu trong ổ đĩa D ấy.”


“Tôi đi đây.” Vệ Đằng xoay người định đi, nhưng bị Tiêu Phàm kéo lại, đè sát vào tường, dùng cánh tay khống chế thân thể hắn.
Ánh mắt Tiêu Phàm phát đỏ, con ngươi co rút lại, toàn thân phát ra hơi thở lạnh băng đáng sợ, khiến Vệ Đằng không nhịn được run rẩy.


“Đem những lời em vừa mới nói, lặp lại lần nữa!”


Cơ thể bị ép chặt đến đau đớn, bả vai dường như sắp bị bóp nát, nhưng khí thế Vệ Đằng lại không chút thua kém: “Nói thì nói, TMD, anh là hoa hoa công tử, tôi nói sai sao? Anh yêu người này, lại yêu người kia, anh gặp người nào yêu người đó, tôi nói sai sao? Không phải à? Anh còn lừa dối tôi, thực sự cho rằng tôi ngu đến cái gì cũng không biết sao? Lão tử không có đần như anh nghĩ vậy, M* kiếp, xem như tôi bị mù, còn tưởng anh đối với Lâm Vi si tình bao nhiêu, còn bị sự si tình của anh làm cảm động một trận, phi, si tình? Ngoài miệng nói yêu Lâm Vi, theo người ta đi quyến rũ người yêu của hắn, khoa trương hơn chính là, lại đi yêu người đó, anh không cảm thấy mình rất tức cười sao?”


Lúc Vệ Đằng nói chuyện con ngươi cũng đỏ bừng, giống như dã thú giãy giụa trước khi ch.ết, mỗi một chữ cơ hồ đều là hét ra, chấn động đến lỗ tai người ong ong.
Tiêu Phàm im lặng chăm chú nhìn hắn, sức mạnh trên tay từ từ buông lỏng, trong mắt tràn ngập ưu tư, dần dần trở thành lạnh nhạt, lại mở ra.


Khôi phục bộ dáng lạnh lùng rất lâu trước đây, giống như lại lần nữa dùng băng giá bao lại bản thân.
Nhìn hắn như vậy, Vệ Đằng lại có chút không đành lòng.


Bản thân nhanh mồm nhanh miệng, có phải đã nói gì quá đáng rồi không? Thật ra thì cũng là do quá tức giận, chỉ cần hắn chịu giải thích, mình nhất định sẽ nghe và tin tưởng hắn, vấn đề chính là đến lúc này hắn còn muốn lừa gạt, cũng lấn hϊế͙p͙ người quá mức!


“Em đi đi, để chúng ta đều bình tĩnh lại một chút.” Tiêu Phàm xoay người lên lầu, để lại cho Vệ Đằng một bóng lưng cô đơn.
Ở nơi Vệ Đằng không nhìn thấy, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay.


Vệ Đằng cảm thấy nếu đã nói đến mức này rồi, mình cũng không có mặt mũi nào ở lại, vì vậy, cũng không thèm thu dọn hành lý, trực tiếp ra ngoài đi đến trạm xe bus.
Tiêu Phàm đứng trên lầu nhìn bóng lưng hắn, cười cười tự giễu.


Vệ Đằng, em có biết không, người khác nói thế nào anh cũng không để ý.
Cho dù người của toàn thế giới này đều nói Tiêu Phàm anh là kẻ gặp người nào yêu người ấy, một hoa hoa công tử, anh cũng có thể bàng quan.
Nhưng là em… em lại nói như vậy.


Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh đối với em thế nào, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?
Em biết không? Anh yêu em nhiều thế nào, quan tâm vị trí của mình trong lòng em nhiều thế nào.
Đáng tiếc, em cũng giống như bọn họ, không hiểu anh.
Ngay cả em cũng không hiểu anh, anh đây có phải đã sống quá thất bại?


Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, may mà vừa rồi kịp thời khống chế, không thương tổn đến cậu ấy, dấu ngón tay bấm sâu trong lòng bàn tay, bây giờ mới bắt đầu đau đớn như kim châm.
Xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay, phát hiện những dấu vết kia càng rửa càng rõ ràng, đỏ đến đáng sợ.


Tiêu Phàm giơ lòng bàn tay ra thổi, vuốt vuốt, cuối cùng máu rỉ ra.
Cau mày dùng khăn lông lau vết máu, giữ khăn lông trong tay, để cho máu tự đông, bấy giờ mới xoay người, mở máy vi tính, xóa đoạn ghi âm Vệ Đằng nói đi.


Khóe miệng không khỏi cười khổ, Diệp Kính Văn, có phải kiếp trước tôi mắc nợ cậu cái gì?
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc khai giảng.
Lại là một năm kim thu, học sinh mới nhập học tham gia quân sự, tựa như rót vào dòng máu mới, sân trường bỗng nhiên náo nhiệt lên.


Trên đường đến trường đầy những áp phích quảng cáo của câu lạc bộ.
Tiêu Phàm một mình đến trường, nhìn những gương mặt đương tuổi thanh xuân chỉ trỏ vào những tấm áp phích, đột nhiên cảm thấy, mình đã già đi rất nhiều.


Khi đó còn trẻ người, nông nổi làm bậy, vì muốn hiểu Lâm Vi, kẻ ngang hàng với mình mà tham gia ứng cử hội học sinh.
Lúc ở hội học sinh, cũng ganh đua nơi chốn với Lâm Vi, Lâm Vi còn có đại tài tử Chu Phóng che chở, bản thân liền độc lập chiến đấu, kỳ thực, nói trắng ra là muốn thu hút chú ý của hắn.


Song, Lâm Vi từ đầu đến cuối cũng không đưa mắt nhìn mình.
Hắn có người bạn Chu Phóng cùng lớn lên bên nhau, đại tài tử khoa tiếng Trung, phong lưu phóng khoáng.
Hắn còn có thanh mai trúc mã tri kỷ Ôn Đình, mỹ nữ khoa y, mị lực phi phàm.


Trong mắt hắn, cái tên Tiêu Phàm có lẽ là ngay cả đối thủ cũng không được tính.
Sau đó, trong mắt hắn có hình bóng Diệp Kính Văn, cái tên sư đệ hung hăng ngạo mạn, lần đầu tiên gặp mặt đã chọc vào lông hắn.


Sau đó, đi dụ dỗ bạn gái Ôn Đình của hắn, thậm chí đi dụ dỗ Diệp Kính Văn, chỉ vì muốn chứng minh xem họ có khả năng cho Lâm Vi hạnh phúc hay không.
Bản thân lúc ấy thật là quá sức trẻ con mà…
Nếu như lúc ấy tỉnh táo một chút, có lẽ mấy loại chuyện linh tinh sau này cũng sẽ không phát sinh.


Đảo mắt đã mấy năm đi qua, những bạn học ở hội học sinh, tiền bối, thứ xung quanh cuộc sống của mình năm ấy.
Chu Phóng thành nhà văn nổi danh, Ôn Đình đổi nghề làm pháp y.
Chỉ có ba người họ vẫn dây dưa không rõ.


Lâm Vi thân thiện, Diệp Kính Văn càn quấy, còn có bản thân bị người ta nói lãnh khốc.
Vở kịch của 3 người, diễn lâu như vậy, yêu hận tình thù, dây dưa nhiều năm, rốt cuộc là vì cái gì?


Hai người bọn họ muốn yêu hận gì cũng được, dày vò nhau cũng được, nhưng Tiêu Phàm, trên võ đài của ba người bất quá là góc phối, vì sao phải chịu hành hạ theo bọn họ?
Có lẽ người khác không thể nào hiểu được, Tiêu Phàm cũng không muốn giải thích.
Bởi vì bản thân cam tâm tình nguyện.


Bất luận là vì Lâm Vi từng động lòng hay Diệp Kính Văn khiến hắn yêu thích, người nào, Tiêu Phàm cũng không từ bỏ được.
Mưa xuống mấy ngày, tâm tình Tiêu Phàm cũng trở nên mù mịt.


Lúc xem sách ở thư viện thấy mệt mỏi, đi đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nhìn thấy lầu dưới có học sinh tóc vàng, hình như không mang thẻ, đi tới đi lui trong mưa.
Tiêu Phàm giật mình, vội vàng mang dù lao xuống lầu.
Kích động đến phía sau người đó, bật dù lên: “Em lại…”


Khi hắn quay đầu lại, thanh âm Tiêu Phàm cũng tắt trong cổ họng, “Bạn học, cậu quên mang dù sao? Đứng đây làm gì?”
Là đứa trẻ rất đáng yêu, hình như là học sinh năm nhất, cười rất rực rỡ, có điểm giống người đó.
“Tôi quên mang thẻ…” Thanh âm rất tủi thân.


“Cho cậu mượn dù, sớm quay về đi.”
“Đàn anh, cảm ơn anh!” Nam sinh kia rất lễ phép cúi người cảm ơn, sau đó cầm dù chạy đi.
Tiêu Phàm nhìn bóng lưng hắn, bất đắc dĩ mỉm cười.
Em xem đi Vệ Đằng, bị em ảnh hưởng, giờ anh cũng học lấy chuyện giúp người làm niềm vui rồi.






Truyện liên quan