Chương 60: Đại kết cục

Trung tuần tháng năm, Tiêu Phàm rốt cục viết xong luận văn, phải đi về làm phản biện, hơn nữa phải giải quyết thủ tục tốt nghiệp.
Hai người cũng biết, đây chỉ là tạm thời chia xa, vì vậy đơn giản ôm nhau một chút, chẳng có bất kỳ dây dưa không dứt nào.


Lúc Vệ Đằng ra sân bay tiễn hắn, khí trời rất nóng, mặt bị phơi đến ửng đỏ, lúc vẫy tay nói tạm biệt với Tiêu Phàm mỉm cười đặc biệt rực rỡ.
Tựa như quả quýt được vẽ đôi mắt to cùng chiếc miệng mở rộng.


Lúc máy bay cất cánh, Tiêu Phàm sờ sờ chuỗi dây cuối cùng cũng bị Vệ Đằng thay mới trên di động đặt trong túi, khẽ nở nụ cười.


Trải qua nhiều lần thuyết phục của Tiêu Phàm, nhóm giáo sư rốt cuộc từ bỏ ý định để Tiêu Phàm lưu lại nửa năm, thậm chí học tiếp tiến sĩ hoặc ra nước ngoài đào tạo sâu.
Tiếc nuối tiễn người sinh viên vừa khiến ông kiêu ngạo vừa không biết làm sao.


Tiêu Phàm cuối cùng vào một ngày mùa hè trăm hoa đua nở cũng lấy được bằng thạc sĩ của đại học Thiên Hà.
Bởi vì không muốn dựa vào quan hệ của cha mẹ, lúc Tiêu Phàm xin việc gặp phải không ít chông gai.


Sau đó, dần dần học được cách dùng thái độ ôn hòa để đi phỏng vấn, lúc bản thân mỉm cười cố gắng không quá lạnh lùng, quả thực không được, trước khi phỏng vấn nghĩ đến khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Vệ Đằng một lát, như vậy, lúc mình cười mới ôn hòa hơn chút.


available on google playdownload on app store


Nỗ lực mấy tháng, bằng vào biểu hiện vượt trội, cuối cùng được vào làm ở sở sự vụ luật sư Thời Đại cực kỳ nổi tiếng, an cư lạc nghiệp.
Sở sự vụ luật sư Thời Đại, nhân tài tụ tập, bách hoa tranh diễm.


Tiêu Phàm không phải người xuất sắc nhất, nhưng hắn trời sinh một loại ngạo khí khiến người khác phải liếc mắt nhìn.
Ngày đầu tiên hắn vào sở sự vụ, thì có đàn anh nói, người thanh niên này, tương lai nhất định sẽ phát ra tia sáng đặc biệt, tiền đồ vô lượng.


Một năm trôi qua rất nhanh, Tiêu Phàm giải quyết mấy vụ kiện làm hả hê lòng người, dần dần, ở trong giới cũng có chút tiếng tăm.
Khi đó Vệ Đằng vẫn còn đang ở phương Bắc xa xôi, mặc áo khoác dài, cầm các loại thuốc trong tay, ở phòng thí nghiệm bận bịu không ngơi.


Hai người không có biện pháp gặp mặt, tin nhắn điện thoại lại chưa từng gián đoạn.
Tiêu Phàm mỗi lần gặp phải vụ án khó giải quyết, hoặc chuẩn bị lên tòa án, lúc thắng kiện, cũng sẽ gọi cho Vệ Đằng, vừa nghe giọng nói người kia, đã cảm thấy mệt mỏi toàn thân dường như tan biến hết cả.


Vệ Đằng gặp phải chuyện không vừa ý, cũng sẽ gọi điện thoại tố khổ với Tiêu Phàm, nghe giọng nói dịu dàng của hắn, Vệ Đằng liền cảm thấy toàn thân đều ấm
áp lên.
Khi gặp lại Diệp Kính Văn, Tiêu Phàm đã là mặc âu phục giày gia, đồng phục chuyên nghiệp, bị Diệp Kính Văn chế nhạo một hồi.


Diệp Kính Văn rốt cuộc dưới áp lực của người nhà, tạm thời từ bỏ ý niệm đi tìm Lâm Vi, bị anh cả hắn đưa ra nước ngoài du học.


Trước khi đi ôm ôm Tiêu Phàm, cười nói, sau khi trở về nhất định phải trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, bởi vì kia là lý tưởng của hắn, cũng là ước hẹn của hắn và Lâm Vi.


Bây giờ Lâm Vi không ở bên cạnh, chỉ có thể thực hiện ước hẹn này trước, tương lai mới có tư cách đứng ở trước mặt của cậu ta, lần nữa đoạt cậu ấy về.
Nhìn chiếc xe xa dần, Tiêu Phàm cảm thấy có chút thương cảm.


Diệp Kính Văn cùng Lâm Vi, tương lai sẽ như thế nào còn chưa nói chắc được, chỉ là, mình vẫn luôn đơn độc, bên cạnh đã có Vệ Đằng.
Tên ngốc kia, luôn có thể khiến cho tâm tình mình lập tức trở nên trong sáng.
So với đôi tình nhân cách nhau rất xa, bản thân mình là hạnh phúc biết bao nhiêu.


Vừa nghĩ tới, điện thoại lại vang lên, tiếng chuông đặc biệt, vừa nghe là biết ngay Vệ Đằng.
Con nhím ồn ào nhốn nháo vẫn không thay đổi, lúc nói chuyện, mỗi âm tiết tựa hồ cũng đang nhún nhảy.


―Alo, Tiêu Phàm à, em vừa làm thí nghiệm xong trở lại a, em nói cho anh biết, hôm nay em cùng San San học nấu ăn, chiên cái trứng còn rất ngon nha.‖
Tiêu Phàm mỉm cười: ―Lần đầu của em nên để lại cho anh mới đúng.‖


Vệ Đằng hình như bị sặc, dốc sức ho khan: ―Khụ khụ khụ khụ, nói chuyện ma quỷ gì vậy! Anh ban ngày ban mặt sao lại nổi tính cầm thú rồi…‖Sau khi nói xong tựa hồ hiểu là mình hiểu lầm, lại có chút xấu hổ, ―Chuyện đó… đến kỳ nghỉ em trở về nấu cơm cho anh ăn đi, lần đầu tiên em làm đưa cho Ngưu sư phụ rồi, hì hì, anh không thích ăn đồ chiên xào, em còn phải học hấp như thế nào …‖


Tiêu Phàm bỗng nhiên có chút cảm động, hắn biết, Vệ Đằng cũng đang từ từ thay đổi, vì tương lai hai người, từ từ cố gắng.
―Kỳ thực, em không cần phải học những thứ đó…‖


―Vậy cũng không được, em nghe người ta nói, luật sư các anh sau khi nhận được vụ án sẽ đặc biệt bận rộn, em cũng không thể đương trong thời gian anh bận rộn như vậy còn để cho anh xuống bếp nấu cơm chứ? Cũng không thể mỗi lần anh có việc em liền nấu mì gói a!‖ Vệ Đằng tựa hồ rất hưng phấn, vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại, bên kia còn chen lẫn thanh âm Ngưu San San mắng hắn xấu xa, ―Hơn nữa, đồ ăn em tự làm, lúc ăn đặc biệt có cảm giác thành tựu. Ngoài ra, làm cho anh ăn, em càng cảm thấy được ngọt ngào a.‖


―Phi, đừng có buồn nôn quá, tớ đều ăn không vô nữa rồi.‖ Tiếng Châu Vũ.
―Để cậu ấy buồn nôn đi, tiểu biệt thắng tân hôn, cậu đây cũng không hiểu à, im lặng ăn cơm.‖ Giọng Ngưu San San.


Vệ Đằng cầm lấy điện thoại di động đi lên ban công, đã là mùa đông, gió lạnh thổi, Vệ Đằng lạnh đến run cầm cập.
―Hai con khỉ kia thật om sòm, ồn muốn ch.ết. Cái đó, anh đang làm gì thế? Ăn cơm chưa?‖
Tiêu Phàm nhíu nhíu mày: ―Em vào nhà gọi điện thoại, đừng đứng ngoài ban công.‖


Vệ Đằng bất ngờ, chuyện này cũng bị hắn phát hiện, nhếch miệng cười nói tiếp: ―Vậy được, em vào nhà ăn cơm trước, anh nhớ ăn uống đàng hoàng, đừng cố làm việc quá, để bận quá quên mất.‖
Tiêu Phàm mỉm cười nói: ―Biết mà, anh…‖
―Huh?‖
―Chờ em quay về.‖


Kỳ nghỉ đông mong mỏi thật lâu cuối cùng đã tới, gần một năm không gặp mặt, nhớ nhung xâm nhập cốt tủy, không ngờ vừa xuống xe, liền bị ba mẹ nhận về nhà, ở nhà bận rộn đón tết, cô Bảy dì Tám nhà nào cũng đến thăm hỏi, Vệ Đằng bận đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian đi gặp Tiêu Phàm.


Lúc đêm khuya chỉ có thể nằm trên giường phàn nàn.
―Đón cái tết thôi sao lại phiền phức thế chứ…Tiêu Phàm, ngày mai em phải đến nhà dì Ba…‖
―Không sao, ngoan ngoãn đi theo người nhà em đi, chúng ta qua vài ngày nữa bớt chút thời gian ra gặp nhau đi.‖


Kết quả, đến tận mùng 5 tết, Vệ Đằng vẫn như cũ tiếp đãi thân bằng hảo hữu tới cửa nối liền không dứt, không rút ra được chút thời gian nào.
Một buổi trưa, tiễn bạn học của cha đi rồi, Vệ Đằng vừa định kiếm cớ ra cửa, chuông cửa lại vang lên.


Bất đắc dĩ liếc mắt, Vệ Đằng đá đá mắt cá chân đứa em gái đang ngồi gọt táo, ―Nha đầu, mở cửa đi.‖
Vệ Nam ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, ném trái táo đi mở cửa.


Lát sau, mỉm cười bước vào, đá đá cái chân đưa qua lại của Vệ Đằng, ―Vị khách lần này nhưng là đến tìm anh đấy.‖
Vệ Đằng nghe thấy, vừa định mắng em gái một câu, ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tiêu Phàm đang nhìn mình mỉm cười.


Phút chốc, dường như trái tim ngừng đập, đầu óc trống rỗng, trước mắt chỉ có khuôn mặt tươi cười của Tiêu Phàm liên tục phóng lớn đung đưa. Mắt đã hơi ươn ướt, há miệng, muốn nói một lời thoại cũng không thốt nên lời.


―Ba mẹ, dâu…khách đến rồi.‖ Vệ Nam thiếu chút nữa nói lỡ miệng, vội vàng vỗ ngực một cái.
Ba Vệ Đằng đang ở thư phòng, mẹ mới vừa ở trong bếp thu dọn chén đĩa, sau khi nghe Vệ Nam kêu liền vội vàng từ bếp bước ra.
Tiêu Phàm cúi đầu rất sâu chào bà, ―Cháu chào dì.‖


Mẹ Vệ Đằng bị dọa sợ hết hồn: ―Cháu là?‖
―Mẹ, chính là người con đã nói với mẹ ấy.‖ Vệ Nam nháy mắt với mẹ.


―A, chắc cháu là Tiêu Phàm à?‖ Mẹ Vệ mỉm cười thân thiết, nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, tán thưởng: ―Quả nhiên tuấn tú lịch sự, dì nghe Nam Nam nói, cháu đang làm việc ở Thời Đại?‖


―Vâng ạ.‖ Bộ dáng Tiêu Phàm khiêm tốn lễ độ, gây cho người ta ấn tượng tốt, mẹ Vệ cười càng sâu hơn: ―Được được, cháu ngồi trước, cháu lại đến chúc tết, thật bất ngờ, dì đi chuẩn bị chút gì cho cháu ăn…‖
―Dì à, để cháu giúp cho.‖


―Như vậy sao được, cháu ngồi đi…‖
―Không sao, cháu cũng biết nấu ăn, vừa lúc cùng dì tán gẫu luôn.‖
Sau khi Tiêu Phàm cùng mẹ Vệ vào bếp, Vệ Đằng mới giống như bị chạm điện giật mình tỉnh lại.


―A! Xong rồi xong rồi, anh ấy làm sao tới? Anh… anh còn chưa chuẩn bị xong! Em gái, em bảo làm sao bây giờ?‖


Vệ Nam ngẩng đầu nhìn trần nhà: ―Yên tâm, ba mẹ không ăn thịt người, hơn nữa, em cảm thấy. . . anh vẫn không chịu tìm bạn gái, em lại cho họ xem nhiều bộ sách thông cảm khoan dung cho đồng tính luyến ái, bọn họ. . . chắc đã sớm biết đi.‖


―Cái gì? Em cho họ xem sách gì, không phải là cho xem mấy thứ tiểu thuyết tàn bạo lung tung kia chứ?‖


―Vớ vẩn, mấy thứ tiểu thuyết ngược tâm nhiều H em dám cho ba mẹ xem? Xem xong bọn họ lại càng không đồng ý ấy.‖ Vệ Nam hừ một tiếng, nói tiếp: ―Sách đó là Tiêu Phàm nhà anh chọn đó, một vài luận văn của các học giả thâm niên, điều tr.a xã hội, còn có phân tích tâm lý, đại khái chính là nói đồng tính luyến ái không phải là bệnh, tình yêu nên có không gian rộng lớn hơn, cha mẹ cần ủng hộ con trẻ theo đuổi hạnh phúc, đừng gây cho con mình áp lực quá lớn, càng không thể để con gái mình chịu đau khổ cả đời vì sống cùng người không yêu nàng các loại, em


cảm thấy, mấy thứ sách đó đều là Tiêu Phàm hao tổn tâm tư chọn lựa những loại sách để cho người lớn dễ dàng chấp nhận, sau khi em cho bọn họ xem xong, mẹ còn nói với em, Nam Nam à, có phải là con thích con gái? Không sao, nếu như con thật sự không có hứng thú với con trai, cũng đừng ép mình quá.‖


Vệ Đằng lắng nghe liền cảm thấy mũi chua xót, Vệ Nam ngược lại có chút lúng túng, ―Mẹ còn hỏi em có phải thích Tiêu Tinh, nói gì nếu thật sự thích, cứ thử quen nhau cũng không sao cả, đừng quá kiềm nén, chỉ cần em hạnh phúc thì tốt rồi…làm em sợ muốn ch.ết, anh biết không, vì chuyện này mà Tiêu Tinh tránh mặt em suốt một tháng luôn…‖


Vệ Đằng vỗ vai em gái, ―Em gái ngoan, anh hai nhất định sẽ không bạc đãi em đâu! A, tháng lương đầu tiên sau khi tìm được việc, liền mua cho em cái gối ôm em thích nhất.‖
Vệ Nam hứ một tiếng, ―Tiêu Phàm sớm mua cho em rồi, cho nên, anh cũng không cần cảm thấy thiếu nợ em.‖


Vệ Đằng lúc này mới cảm thấy có một loại cảm giác ấm áp lan tràn đến toàn thân, trong lòng tràn đầy thứ hạnh phúc có chút chua ngọt.
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy cha từ thư phòng đi ra, ―Vệ Đằng, con đến đây.‖


Vệ Đằng vốn lo sợ, sau khi nghe lời em gái nói, trong lòng như được chút cổ vũ, thẳng sống lưng theo cha vào phòng.
―Tiêu Phàm kia cùng con là quan hệ gì? Thành thật mà nói.‖
―Con… yêu anh ấy, bây giờ con đang ở cùng với anh ấy, hơn nữa, tương lai cũng quyết định sống cùng nhau.‖


Vệ Chính Đức im lặng giây lát, khe khẽ thở dài: ―Ban đầu lúc Nam Nam đưa ba xem mấy loại sách đó ba liền nghi ngờ, anh em các con còn chưa có cơ mưu sâu sắc như vậy, là ý của cậu ta à?‖


Vệ Đằng gật đầu, ―Dạ… hy vọng ba mẹ có thể hiểu, sợ nói thẳng ra sẽ gây ầm ĩ, cho nên muốn từ từ vượt qua…‖
―Ba cũng từng trẻ tuổi, biết người trẻ tuổi các con muốn nếm thử những thứ kích thích mới mẻ …‖


―Không phải đâu ba, con thật sự yêu anh ấy, con và anh ấy đã từng vì hiểu lầm mà chia tay, vẫn là không có cách nào quên anh ấy, con biết, cả đời này có thể con cũng chỉ yêu mình anh ấy.‖ Vệ Đằng nói đến rất kiên quyết, Tiêu Phàm đều đã làm được đến bước này rồi, mình tuyệt đối không thể chịu thua, ―Con yêu anh ấy, để cho bọn con ở cùng nhau đi, ba.‖


Vệ Chính Đức trầm mặc chốc lát, lúc này mới thở ra thật dài: ―Con cũng trưởng thành rồi, ta tin tưởng con có chừng mực, hơn nữa lúc nãy ba có gặp thằng bé đó, tài mạo song toàn, dáng vẻ đường đường, có vẻ cũng là người rất nghiêm túc, các con ở chung với nhau ngược lại không phải là không thể được, nhưng là, ít nhất chờ đến sau khi con tốt nghiệp xong, có công việc đã.‖


―Ba…‖
―Con không cần mặc cả với ba, giờ con vừa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật thì đã không thể chờ được muốn cùng người ta sống cả đời? Chờ con có việc làm xong lại nói.‖
―Con không muốn xa anh ấy…‖ Cúi thấp đầu giả bộ đáng thương, ba mềm lòng đi mềm lòng đi…


―Ai… lại không bảo các con chia tay, trước cứ ở cạnh nhau thích ứng đi, muốn tiếp tục sống với nhau, không phải vài ba câu cam kết là đã đủ.‖
―Cám ơn ba!‖ Vệ Đằng bay qua ôm lấy cha, chỉ nghe em gái ở ngoài gõ cửa gọi hai người ra ăn cơm.


Trên bàn cơm, mẹ vẫn đang khen Tiêu Phàm, cái gì giỏi nấu nướng, làm món ăn ngon, thật là thanh niên tài tuấn…
Vệ Đằng len lén nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lại chỉ cùng ba mẹ hắn nói chuyện phiếm, nói chuyện thức ăn với mẹ hắn, lúc tán gẫu với ba, chẳng chút câu nệ.


Chờ sau bữa cơm tối, Vệ Chính Đức mới kéo vợ ra ngoài, ―Bà thấy thế nào?‖
―Tôi thấy thằng bé đó rất tốt a, Vệ Đằng nhà chúng ta cẩu thả không biết chăm sóc người khác, Tiêu Phàm ngược lại rất dịu dàng cẩn thận, hai đứa ở chung rất thích


hợp. Hơn nữa Vệ Đằng là đứa cứng đầu, ông cũng không phải không biết, khi còn bé ông đổi một quả bóng rổ nó cũng náo loạn cả tháng, bây giờ nếu như không đồng ý, nói không chừng nó lại làm ầm lên với ông, tôi thật sự sợ nó…‖


Vệ Chính Đức cười cười, ―Được rồi, tôi đã nói với Vệ Đằng, chờ nó tốt nghiệp xong sẽ để bọn nó sống cùng nhau.‖
Chỉ chốc lát sau, Cha Mẹ Vệ ra ngoài, hỏi Vệ Đằng: ―Tối nay chúng ta đi đến nhà cô cả chúc tết, con có đi không?‖


Vệ Đằng ấp úng không nói lời nào, Vệ Nam ngược lại rất sảng khoái: ―Anh ấy dĩ nhiên không đi, đã trễ thế này, xe buýt cũng hết rồi, Tiêu Phàm chi bằng liền ở lại đi.‖
―Ừm… vậy ba mẹ em mọi người đi đi, con không đi đâu…‖ Vệ Đằng cúi thấp đầu, dường như hơi đỏ mặt.


―Tiêu Phàm đừng khách sáo nha, chờ một chút nếu như đói bụng, trong tủ lạnh có thức ăn, hâm lại là được, còn có trái cây, Vệ Đằng con nhớ lấy ra ăn!‖ Mẹ Vệ hướng Tiêu Phàm cười cười: ―Vậy chúng ta đi.‖
―Vâng, chú dì lên đường cẩn thận…‖


Vệ Nam đột nhiên vọt tới bên cạnh Tiêu Phàm, sáp lại gần tai nói: ―Tiêu đại ca, cơ hội không nhiều, nắm chặt cho tốt, còn có, con Mashimaro đã hứa với em đừng quên nha.‖
Tiêu Phàm khẽ cười cười, đưa ba người ra cửa.


Chờ cửa đóng lại, Tiêu Phàm lập tức nhào tới mạnh mẽ ôm lấy Vệ Đằng, toàn bộ đuôi sói đều lộ ra cũng không thèm để ý, nâng cằm Vệ Đằng liền điên cuồng hôn xuống.‖


―Ưm ưm…‖ Vệ Đằng bị hôn đến váng đầu hoa mắt, con người này quả thực là quá vô sỉ! Mới vừa rồi ngay trước mặt ba mẹ bộ dáng khiêm khiêm quân tử, vừa lễ phép vừa nghe lời, đám người vừa đi, liền bắt đầu lộ ra bản tính.
―Ng. . . anh để. . . mở. . . khụ khụ. . . có người gõ. . . cửa. . .‖


Một câu nói, cuối cùng dưới nụ hôn điên cuồng của hắn, xuất ra câu vụn nát, Tiêu Phàm mỉm cười buông Vệ Đằng ra, còn tử tế thay hắn ɭϊếʍƈ khô sợi chỉ bạc ngay khóe miệng, lại tiến đến hôn hôn vành tai Vệ Đằng, thấp giọng nói: ―Anh đi mở cửa, chờ anh.‖


―A, xin lỗi, em quên mang theo găng tay.‖ Vệ nam cười hì hì xuất hiện ngay cửa, định tiến vào lại bị Tiêu Phàm ngăn cản: ―Cái bao tay của em để đâu vậy? Anh lấy giúp cho.‖


Vệ Nam đưa đầu nhìn, thấy anh hai mình mặt mũi đỏ bừng, cười hắc hắc, ―Không cần, em đột nhiên phát hiện miệng túi áo khoác ngoài của em thật lớn, tay nhét vào rất ấm, các anh… tiếp tục tán gẫu…‖


Nói xong liền rất thức thời lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại, Tiêu Phàm cười tiễn nàng, thuận tay khóa trái cửa, sau đó xoay người nhìn Vệ Đằng.


Vệ Đằng cũng nhìn hắn, hơi ngượng ngùng bứt tóc, ―Vậy tối nay anh ngủ ở nhà em đi, bằng không anh ngủ ở trên giường em gái em, em đi thu dọn một chút trước.‖
Vừa muốn đi nhưng bị Tiêu Phàm kéo lại, ―Giường em gái em màu hồng đầy hình mặt mèo, anh mới không cần ngủ đó.‖


Vệ Đằng cúi đầu không nói lời nào, lại nghe Tiêu Phàm thấp giọng cười, ―Cũng không có ai, em còn xấu hổ cái gì?‖ Nói xong, lấy tay nâng cằm Vệ Đằng, lại sáp qua hôn.
Tiêu Phàm chính chắn hơn rất nhiều.


Vệ Đằng mơ mơ màng màng nghĩ, bề ngoài có vẻ càng thêm tháo vát, bộ dáng nam nhân có nghề nghiệp ổn định, cởi bỏ một chút hồn nhiên thời còn đi học, Eh không, anh ấy vốn là đến giờ cũng chẳng có ―hồn nhiên‖, bây giờ càng thay đổi thành nghiêm túc.


Hôn thì hôn đi, còn trêu đùa kích thích, Vệ Đằng ngượng ngùng nhịp tim dồn dập, vòng tay lên bờ vai hắn, trong lòng không khỏi buồn bực, MD, kỹ thuật hôn của mình rõ ràng tiến bộ, sao trước mặt hắn vẫn là quân lính tan rã vô lực chống cự…


Nghĩ tới đây có chút tức giận bất bình, đầu lưỡi xoay chuyển, chủ động quấn lấy, hô hấp Tiêu Phàm cứng lại, hé mắt, nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi hắn đưa tới, lần


nữa hôn xuống điên cuồng, nụ hôn cuồng nhiệt xâm nhập cổ họng, khiến cho Vệ Đằng vô lực chống đỡ, cả người tựa vào trong ngực Tiêu Phàm, đến đầu ngón tay cũng không khỏi run rẩy…
Hồi lâu sau, người nào đó hài lòng mới lui ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve con nhím nhỏ đang cố thở dốc.


Con nhím nổi giận: ―Anh khiêm tốn một chút, đây là nhà em… hu… hu…‖
Vệ Đằng đang mở miệng hít thở, vành mắt hơi ửng đỏ, nhìn qua đặc biệt quyến rũ.
Tiêu Phàm thở dài, kiềm nén kích thích, kéo tay hắn ngồi trên ghế sa lon, kéo hắn vào lòng, ―Nhớ em quá, khống chế không được mới…‖


Vệ Đằng đỏ mặt, vội vàng cắt đứt mấy lời buồn nôn, ―Được rồi được rồi, da gà em nổi cả lên rồi.‖


Tiêu Phàm cười cười, không nói gì, Vệ Đằng tựa vào người hắn hít thở sâu, một hồi lâu sau mới thấp giọng rù rì: ―Đến nhà em, thấy em cũng không chào hỏi… mới nãy trên bàn cơm nhìn anh, anh cũng chẳng có phản ứng…‖
―Tủi thân?‖


Vệ Đằng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt mỉm cười của Tiêu Phàm, nhăn mũi hừ một tiếng, ―Anh tưởng là em không nhớ anh sao, cũng không gặp nhau một năm rồi…không dễ dàng gì mới thấy nhau, anh lại không để ý người ta.‖


Tiêu Phàm khẽ vuốt đầu con nhím đang tựa vào ngực, nhẹ giọng nói: ―Em đây là đang làm nũng sao?‖
Vệ Đằng hung hăng liếc hắn một cái, ―Đi tắm, tắm tắm ngủ.‖
―Chúng ta ngủ chung đi, anh không muốn ngủ giường em gái em.‖
Vệ Đằng đỏ mặt: ―Theo tiện cho anh! Giường của em cũng không lớn.‖


―Không sao, anh không có ham mê bất lương, không biết nửa đêm đánh người.‖ Tiêu Phàm cười đầy thâm ý, Vệ Đằng nhớ tới lúc ở Quế Lâm, mình mơ thấy đánh hắn, không khỏi mỉm cười: ―Vậy em đi tắm trước, anh xem TV đi?‖
―Muốn tắm chung với em.‖


―Phòng tắm nhà em nhỏ quá, không dung nổi vị đại phật như anh.‖ Vệ Đằng liếc hắn một cái, một mình vào phòng tắm.


Tiêu Phàm ngồi ở trên ghế sa lon, nhàm chán chuyển kênh, trong thời gian tết, khắp nơi toàn là ca nhạc liên hoan, tiểu phẩm ca múa, Tiêu Phàm xem chẳng cảm thấy thú vị gì cả, liền tựa vào trên ghế sa lon, cầm táo lên gọt.
Vệ Đằng tắm thật là lâu a…


Tiêu Phàm nhìn đồng hồ treo trên tường, Vệ Đằng em tắm lâu như vậy, không phải là ngay đến bên trong cũng rửa rồi đi.
Vệ Đằng đứng trong phòng tắm chán nản nhìn mắc áo trống trơn, quên mang quần áo vào rồi, phải làm sao đây, kẻ ngồi bên ngoài là sói đó… phải kêu hắn giúp sao?


Suy nghĩ một lát, mở vòi nước, tắm lại lần nữa.
Đợi đến lúc Tiêu Phàm hết kiên nhẫn, đến gõ cửa phòng tắm, Vệ Đằng mới thấp giọng nói: ―Giúp em lấy quần áo, ở trong tủ treo ấy.‖


Tiêu Phàm dừng một chút, ―Huh, lấy món nào, bộ trên mông vẽ đầu heo? Hay là bộ ở trước ngực có hình quả quýt?‖
―Tùy, tiện.‖ Vệ Đằng có điểm nghiến răng nghiến lợi.


Tiêu Phàm quét qua tủ đồ của Vệ Đằng một lượt, quần áo quả nhiên vô cùng kì quặc, cầm bộ áo ngủ có hình quả quýt, chất lượng lại rất tốt, cảm giác mềm như nhung.
Ho khan một tiếng, gõ cửa, Vệ Đằng chỉ mở ra khe hở nhỏ, thò tay ra ngoài.


Tiêu Phàm cười khẽ, cũng không phải là chưa từng thấy, giấu cái gì mà giấu.
Nhét áo ngủ vào tay hắn, thuận tay kéo, cả người Vệ Đằng bị kéo ra ngoài.
Nhẵn bóng đứng trước mặt Tiêu Phàm, đỏ mặt, Oh, lần này rõ thật là một chú nhím con đã lột sạch da.


―Anh làm gì vậy?‖ Vệ Đằng cúi thấp đầu vòng qua Tiêu Phàm, cảm giác được ánh mắt Tiêu Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thấy sống lưng run rẩy, quay đầu lại quát: ―Đi tắm!‖
Tiêu Phàm liếc nhìn Vệ Đằng luống cuống tay chân mặc đồ ngủ, thở dài, vào phòng tắm đóng cửa lại.


Không bao lâu sau, chỉ nghe phòng khách truyền đến tiếng cười sang sảng, Vệ Đằng không biết đang xem chương trình gì, nhìn đến thích thú như vậy.
Tiêu Phàm quấn khăn tắm trên người xong liền đi ra, ngồi ở bên cạnh, thấy Vệ Đằng ăn táo hắn gọt, vừa xem tiểu phẩm vừa ha ha cười to.


Tiêu Phàm trong lòng không thoải mái, xem tiểu phẩm xem đến mê mẫn như vậy, cũng không quay đầu lại nhìn mình một cái, *** quyến rũ cũng không được *** xỉa, ai… xem ra vẫn để tự mình hành động vậy.
Vệ Đằng đang xem mê mẫn, bất ngờ bị cái bóng che lại, ngẩng đầu, trước mắt một mảnh ngực trắng lòa.


Vệ Đằng tim đập ngừng nửa nhịp, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, ―Anh tắm xong rồi à?‖
―Ừm, đã sớm tắm xong rồi.‖ Đỉnh đầu vang lên thanh âm trầm thấp gợi cảm, da đầu Vệ Đằng một trận tê dại, ―Vậy… ngồi xuống xem TV đi.‖


―Không có gì hay ho cả, không còn sớm, ngủ đi.‖ Tiêu Phàm cúi người tiến tới bên tai Vệ Đằng, ―Tiết mục TV sẽ phát lại, ngày mai bọn họ liền phát lại rồi…‖
Vệ Đằng gật đầu, tắt TV, theo Tiêu Phàm vào phòng ngủ, vẻ mặt anh hùng oanh liệt một đi không trở lại.


Hai người vào phòng ngủ, mở đèn, Tiêu Phàm rất tự giác ôm hôn Vệ Đằng.
Vệ Đằng cũng không câu nệ, phóng túng bản thân cùng hắn ôm hôn, nhanh chóng bị Tiêu Phàm dẫn dắt ngã xuống giường.


Chờ nụ hôn kết thúc, Vệ Đằng phát hiện mình đã bị hắn đặt dưới thân, cả người cũng bị hắn bao lấy, không chỗ trốn thoát.


Dù sao trong lòng muốn cùng hắn thân mật, lâu như vậy không gặp, thân thể vừa tiếp xúc, phản ứng nổi lên cũng rất thành thực, lúc này cũng không cần thiết phản kháng nữa… Vệ Đằng nhận mệnh nhắm mắt lại, tùy ý nụ hôn dịu dàng của Tiêu Phàm thuận theo cổ xuống dưới.


―Áo ngủ của em chất lượng rất tốt.‖ Cảm giác được thân thể Vệ Đằng cứng ngắt, Tiêu Phàm mở miệng nói chuyện, phân tán sự chú ý của hắn.


Quả nhiên, Vệ Đằng cắn câu: ―Áo ngủ này là em gái em chọn, trên ngực một quả quýt em cảm thấy đặc biệt khó coi, lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, áo ngủ ―chất lượng tốt‖ đã bị hắn lột ra toàn bộ.


Hai người trần trụi tương đối, Vệ Đằng nhìn thân thể hấp dẫn ngay trước mắt, rũ mắt vòng lên vai hắn.
―Anh… nhẹ một chút nha.‖
Tiêu Phàm cười nhẹ, ―Ừm, chỗ em có dầu bôi trơn không?‖
―Em nào có mấy thứ đó!‖ Vệ Đằng đỏ mặt, ―Nếu không liền giống như trước vậy…‖


Không đợi hắn nói xong, Tiêu Phàm liền hiểu ý cúi người xuống, ngậm lấy bộ vị thẳng đứng đứng run rẩy giữa hai chân, trêu chọc vô cùng điêu luyện.
Ngón tay Vệ Đằng bám chặt vào tóc Tiêu Phàm, hít thở từng hơi, tên khốn kiếp này kỹ thuật thế nào tốt như vậy… Bạn đang


―Không chuyên tâm nha.‖ Tiêu Phàm ác ý ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bộ vị đỉnh, dẫn đến Vệ Đằng một trận run rẩy, ―Ừm…uh…‖
―Có thoải mái không?‖
Dục vọng bị dịu dàng bao lấy, toàn thân từng trận khoái cảm mãnh liệt, Vệ Đằng cũng không che dấu, hung hăng gật đầu, ―Thoải mái… tiếp tục…‖


Tiêu Phàm tiếp tục dùng môi lưỡi lấy lòng hắn, tiếng thở dốc ngọt ngào của Vệ Đằng vang lên bên tai, trong lòng Tiêu Phàm dâng lên cảm giác thõa mãn thật sâu.


Toàn thân Vệ Đằng co quắp, rốt cuộc phát tiết ra, đầu óc trống rỗng, lúc hậu đình bị đưa ngón tay vào, Vệ Đằng cũng chẳng còn sức phản kháng, co quắp ở trên giường tùy ý Tiêu Phàm khuếch trương.


Nhớ tới cũng cảm thấy kỳ diệu, lại có một ngày, ở trong phòng ngủ của mình, trên chiếc giường mềm mại bản thân đã ngủ nhiều năm, cùng Tiêu Phàm làm loại chuyện này.


Trước kia khi vừa mới ở chung, cũng không nghĩ tới có thể cùng hắn đi tới bước này, trong lòng kỳ thực luôn lo lắng, hai người có thể giống những đôi tình nhân khác hay không, cuối cùng vẫn là dưới áp lực, từng người kết hôn.


Thế nhưng bây giờ, không có những thứ băn khoăn này, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên tươi sáng.
Vệ Đằng hít một hơi, thả lỏng bản thân, đón nhận Tiêu Phàm.


Trong một khắc hai thân thể thân mật kết hợp, hưng phấn đến đồng thời run rẩy, sống lưng tựa hồ vọt một cơn sóng ngọt ngào, khoái cảm kỳ diệu chen lẫn đau đớn, theo thần kinh lan tràn đến toàn thân.


Ngón tay Tiêu Phàm đưa qua len vào những ngón tay Vệ Đằng, chuyển động phía dưới càng thêm kịch liệt mà cuồng nhiệt, ra giường bị vò đến nhăn nhúm, chăn cũng không biết bị đá đi nơi nào, Tiêu Phàm cầm lấy gối kê dưới eo Vệ Đằng, mỗi lần tiến vào đều sâu hơn mãnh liệt hơn, tựa hồ như muốn đem thân thể hai người nắn lại cùng nhau.


Vệ Đằng há miệng dốc sức hít thở, lại sau một vòng tiến công điên cuồng, hai người đồng thời phát tiết ra ngoài.
Mồ hôi Tiêu Phàm theo cằm rơi xuống mặt Vệ Đằng, Vệ Đằng chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng bừng lên.


Hồi lâu sau Tiêu Phàm mới ổn định được hô hấp, cúi người nhẹ nhàng hôn hôn đôi môi hồng của Vệ Đằng, giọng khàn khàn: ―Anh giúp em xử lý, giữ lại trong cơ thể sẽ không thoải mái.‖
Vệ Đằng đỏ mặt, cầm tay hắn, kéo hắn trở lại.
―Trước không cần, em có lời muốn nói với anh.‖


Tiêu Phàm nằm lại, nhẹ nhàng kéo Vệ Đằng vào lòng ngực, dịu dàng như ôm lấy trân bảo, tiến lại hôn lên tóc Vệ Đằng: ―Nói đi.‖


Vệ Đằng cử động thân thể, dựa vào thoải mái hơn một chút, ―Ba em nhận ra quan hệ của chúng ta, sau đó…ông nói, chờ sau khi em tốt nghiệp lại suy nghĩ đến chuyện tương lai, cho nên… chúng ta còn phải đợi thêm hai năm.‖ Đằng nói xong


có chút khó khăn, em sợ anh đợi không được, những lời này vẫn là cố gắng đè ép trở về.


Tiêu Phàm nhìn hắn thật sâu, chờ hắn nói xong mới khẽ gật đầu: ―Anh sẽ chờ em tốt nghiệp. Hai năm thôi mà, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian, nếu như ngay cả thời gian hai năm cũng không chờ nổi, anh lại có tư cách gì mà nói đến chuyện tương lai?‖


Vệ Đằng đột nhiên có chút cảm động, vùi đầu vào trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, lại cảm thấy tâm tình hỗn loạn lập tức bình tĩnh trở lại.
Người này, để cho hắn an tâm.
Vệ Đằng đột nhiên hỏi: ―Anh còn nhớ lúc ở Quế Lâm, mấy ngày chúng ta ở cạnh nhau ấy.‖


Tiêu Phàm gật đầu: ―Dĩ nhiên nhớ.‖
―Khi đó anh cảm thấy em thế nào?‖


Tiêu Phàm nghĩ, bị cậu ấy nhét cho món mì gói bản thân không thích ăn, nửa đêm bị cậu ấy quấy nhiễu ngủ không ngon giấc, nhưng lúc bị bệnh, cậu ấy lại hết lòng hết dạ chăm sóc. Ngày hè nóng bức cùng cậu ấy ra đầu đường mua những món đồ chơi lung tung, cùng cậu ấy ăn cháo Quế Lâm, cùng cậu ấy chạy như điên dưới mưa…


―Khi đó, anh chính là nghĩ, nhanh chóng kết thúc chuyến du lịch kia đi, thoát khỏi cái tên làm phiền người này.‖ Tiêu Phàm khẽ mỉm cười.
Vệ Đằng cũng cười ra tiếng: ―Coi như anh thành thật, không nói dối quán mê thang


(*) với em! Kỳ thực khi ấy em cũng mong muốn nhanh chóng kết thúc chuyến du lịch đó, thoát khỏi anh cái tên băng sơn nam ch.ết rét người này.‖
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm nhau.
Chẳng ai ngờ rằng, những người mới đầu nhìn nhau không vừa mắt, bây giờ, thấy thế nào đều thuận mắt.


Người mới đầu vẫn chỉ luôn muốn thoát khỏi, bây giờ, lại muốn cùng hắn vướng cả đời.
Tiêu Phàm lại cầm tay Vệ Đằng lần nữa, nhìn người yêu hít thở đều đều, tiến lại ghé vào lỗ tai hắn nói: ―Vệ Đằng, anh yêu em.‖
Đột nhiên thấy Vệ Đằng mở mắt, ―Cái gì?‖


―Anh nói, anh yêu em.‖
―A.‖
―Còn em?‖
―Em yêu anh ch.ết được.‖ Vệ Đằng liếc Tiêu Phàm một cái, lại thấy Tiêu Phàm mỉm cười rất vui vẻ, đỏ mặt quát: ―Anh cười cái gì mà cười? Được rồi, mấy lời buồn nôn nói nhiều rồi, toàn thân em đều thấy ngứa ngáy.‖


Trong phòng ngủ truyền đến tiếng cười thật thấp, hồi lâu sau, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người, ban đầu lúc trầm lúc bổng, về sau, dần dần dung hợp về cùng tần số.
Ngoài cửa sổ, không biết là con cái nhà ai, phóng pháo hoa xinh đẹp.
Mùa xuân này là bắt đầu một năm mới.


Cũng là bắt đầu hạnh phúc của chúng ta.






Truyện liên quan