Chương 6

Kỳ thi học kỳ II vừa kết thúc, chỉ hơn một tuần nữa là tới lễ Bế giảng. Mọi tiết học đều được thay thế bằng giờ tự quản. Học sinh đến lớp bây giờ là để ăn, để chơi, để bày trò quậy phá, thành ra ai nấy đều hăm hở đến trường, khác hẳn những ngày trước đó.


Chơi mãi cũng chán! Không gian lớp học nhỏ bé không đủ để hai chị em họ Lương tung hoành. Vả lại, Trúc Linh hôm nay nghỉ học. Bảo Kỳ không có ai để trêu ghẹo, Bảo An cũng chẳng biết thủ thỉ cùng ai. Trong hoàn cảnh này, bùng học có lẽ là một ý tưởng không tồi.


Đối với những học sinh muốn trốn học thì khoảng sân sau nhà gửi xe quả là một địa điểm lý tưởng để thực hiện ý đồ đó. Đứng trước bức tường cao chót vót, Bảo An cúi xuống nhìn đôi chân ngắn củn của mình, khóe miệng khẽ giật giật. Bảo Kỳ thấu được nỗi khổ của cô chị họ, bèn an ủi theo một phong cách rất riêng.


“Chị Bảo An, nhìn này.”
Nói đoạn, cậu lùi về phía sau lấy đà và… nhảy. Bảo An chớp mắt một cái đã thấy Bảo Kỳ ngồi vắt vẻo trên bức tường. Lại chớp mắt cái nữa đã không thấy cậu ta đâu, chỉ nghe tiếng gọi từ phía bên kia vách.


“Nếu chị không nhảy qua được thì mau đi bằng cái cổng ở phía dưới chân chị.”


Bảo An lúc này mới chú ý tới cái “cổng” mà Bảo Kỳ nói. Đó chính xác là một cái lỗ khá to, đủ để một người có thể chui qua, bên trên còn có dòng chữ “Cổng dành cho những kẻ chân ngắn”. Cái “cổng” này là tâm huyết của mấy anh chị khóa trên, sau nhiều lần hội nghị bàn tròn bàn vuông, cuối cùng quyết định xây ra cái lối đi ấy. Bảo An nhìn cái “cổng” gương mặt méo mó trông đến tội, trong đầu không ngừng oán trách bản thân lúc trước đã không chăm chỉ uống sữa. Tiếng Bảo Kỳ bên ngoài vẫn giục, Bảo An không còn cách nào khác, đành lúi cúi chui qua. Ra được bên ngoài rồi, miệng nó vẫn tiếp tục lẩm bẩm:


available on google playdownload on app store


“Thật là mắc nhục quá đi à!”
“Nghe nói ăn lẩu kem là rửa được nhục đấy, muốn thử chứ?”
“Có có có.” Nghe đến món khoái khẩu, Bảo An mắt sáng trưng, gật đầu như bổ củi.
“Vậy đi, em mới biết một quán hay cực!”


Hai chị em tung tăng tung tẩy đi trên đường, đến một đoạn vắng vẻ thì được chứng kiến một cảnh rất là hay mắt. Một tên con trai béo ú, bên cạnh là đứa con gái với dáng người cò hương, cả hai mặc đồng phục trường Trung học Phổ thông Triệu Kim – ngôi trường dành cho những cậu ấm cô chiêu với cái đầu rỗng tuếch – và đang ra sức bắt nạt cặp đôi trước mặt. Tên con trai lên tiếng đầy hách dịch:


“Bạn gái mày xinh đấy. Tao thích. Từ bây giờ nó là của tao. Rõ chưa?”
“Cậu nhìn cũng được đấy. Nhường con bé kia cho anh trai tớ, rồi tớ sẽ cho cậu làm bạn trai tớ.” Đứa con gái bên cạnh lên tiếng.
“Tha cho chúng tôi, làm ơn tha cho chúng tôi…” Cặp đôi kia khóc lóc van xin.


Ồ, thì ra là hai anh em nhà kia có sở thích kỳ cục. Họ thích cướp người yêu của người khác?! Bảo Kỳ thấy nhức mắt, bèn ném hòn sỏi nhỏ thẳng vào cái mặt ngấn mỡ của cậu kia. Hắn ôm mặt, gầm lên tức tối:
“Ai? Ai to gan dám chọi đá vào mặt tao?”
“Là tao đấy.”


Bảo Kỳ từ đằng xa đi tới, nhếch môi cười thách thức. Bảo An đi phía sau gương mặt vênh váo không kém.
“Hai người là ai?”


“Nếu các ngươi thành tâm muốn biết. Thì chúng tôi xin sẵn lòng trả lời. Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới. Chúng tôi, đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Lương Bảo Kỳ, Lương Bảo An. Chúng tôi là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà. Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng tôi. Chuyện là thế đấy!”


Hai chị em họ Lương vừa uốn uốn éo éo, vừa đọc cả tràng dài giới thiệu bản thân. Anh em nhà kia há hốc mồm, đứng như trời trồng. Cặp đôi xấu số nhân cơ hội, thì lẻn đi mất.
“Mày có biết tao là ai không? Tao là Mạnh Mập.” Sau vài phút im lặng, tên béo cất tiếng, tự hỏi tự trả lời.


“Còn tao là Hương Cò, em gái của anh ý.”
Chà chà! Cái tên cũng hợp với chủ nhân của nó quá chứ!
“Hôm nay hai đứa chúng mày tới số rồi.” Mạnh Mập đe dọa.
“Để xem.” Bảo Kỳ đáp trả.


Và thế là trận chiến bắt đầu. Tên béo chậm chạp “ăn no” một rổ những đạp, đấm, đá của Bảo Kỳ. Trong khi hai bạn nam hăng hái chiến đấu, hai bạn nữ cũng say sưa đấu “võ mồm”.
“Bảo Kỳ đánh tan mỡ bụng của tên béo đó đi.”
“Anh trai, cướp bạn nam đó về cho em.”


“Đúng rồi, đánh vào bụng ý. Bảo Kỳ vô địch.”
“Anh trai, cố lên đi. Em muốn có bạn nam đó.”
“…”
“Không đánh nữa, tao xin thua.”
Mạnh Mập giơ tay xin hàng. Nắm đấm trên tay Bảo Kỳ khựng lại giữa không trung, rồi buông thõng xuống.
“Vậy không đánh nữa. Tao cũng mỏi tay rồi.”


Dứt lời, Bảo Kỳ lạnh lùng đứng dậy, bỏ đi. Bảo An trước khi đi còn lè lưỡi lêu lêu hai anh em nhà nọ. Nó không ngờ rằng, chính hai cái người với sở thích kỳ lạ ấy lại chính là một phần xúc tác, gắn kết mối quan hệ giữa nó và Hoài Phong!
*​
Bây giờ Bảo An, Bảo Kỳ đã yên vị trong quán.


Bảo An bỏ một viên kem vào miệng, sung sướng nhắm mắt tận hưởng.
“Thấy hết nhục chưa?” Bảo Kỳ miệng đầy những thỏi kem, lúng búng nói.
“Úi xời, hết rồi. Thế này thì nhục thêm mấy lần nữa cũng được.”
“Ngồi đây, em đi lấy thêm kem.”


Bảo Kỳ ga lăng đứng dậy. Bảo An gật gù, ngồi chăm chỉ nhúng những thỏi kem đầy màu sắc vào nồi sô cô la nóng, thi thoảng lại reo lên mãn nguyện. Nó cứ ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, thả hồn vào thế giới đầy màu sắc và mùi vị ngọt ngào của những thỏi kem mà không biết rằng ở đâu đó đang có người nóng mặt chờ nó.


*​


Hoài Phong ngồi ở quán nước vỉa hè bên đường, mắt không ngừng hướng về phía cổng trường. Lạ thật! Mọi khi cậu ra tới cổng trường là đã thấy Bảo An túc trực bên chiếc xe đợi cậu. Hôm nay cậu ngồi đợi gần nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Bảo An đi xe rất kém, nhỡ lại xảy ra chuyện gì… Hoài Phong mấy lần rút điện thoại ra định gọi cho Bảo An, nhưng lần nào cũng tiu nghỉu cất điện thoại vào. Cậu đâu có số của Bảo An! Từ trước tới giờ, toàn nhắn tin qua Facebook không thôi! Bảo An đáng ch.ết, dám cho cậu leo cây thế này. Thù này nhất định phải trả. Hoài Phong đứng dậy, ôm bụng tức đi về.


“Hắt xì…”
Bảo An khịt khịt mũi. Quái thật, đây là cái hắt xì thứ mấy chục của nó rồi. Không lẽ là do ăn nhiều kem quá?! Nghĩ vậy, Bảo An ợ một cái, rồi đứng dậy, kéo Bảo Kỳ đi ăn phở cho nóng người.






Truyện liên quan