Chương 47
Theo đúng kế hoạch ban đầu, thì sáng chủ nhật hôm nay Minh sẽ dẫn An ra bờ hồ để vừa chơi vừa học. Có điều tối thứ bảy trước đó, anh lại được mấy người bạn ngoại quốc ở trường tha thiết nhờ làm hướng dẫn viên đưa họ tới dạo chơi làng gốm Bát Tràng. Chẳng nỡ phụ lòng bạn bè, càng không muốn thất hứa với An, suy đi tính lại nửa ngày, cuối cùng Minh quyết định ngỏ ý mời An cùng nhập hội tham quan Bát Tràng. Bảo An thì dễ tính lắm, chỉ cần được giao lưu với bạn bè quốc tế thì dù là làng gốm hay bờ hồ, con bé cũng đều ưng lòng hết. Chẳng những có một buổi học giã ngoại ý nghĩa, An còn kết giao được với những người bạn đến từ nhiều mảnh đất khác nhau nữa cơ. Thích ơi là thích!Và với An, vui như thế này thì đương nhiên phải đăng ảnh lên Facebook để khoe khoang cho toàn thiên hạ biết. Mấy người bạn ngoại quốc An mới quen, cũng “nhảy vào”
bình luận rôm rả lắm. Trái với tâm trạng vui vẻ của tất thảy mọi người, thì tại một căn phòng nào đó trong thành phố này, có cậu Hoài Phong đang ngồi bó gối và nhăn nhó mặt, ra điều khó chịu lắm đây. Quăng con chuột máy tính vào góc bàn, Phong không kiềm chế nổi mình mà hét um lên đầy bực tức:“Cái quái gì vậy? Bát Tràng? Mày chơi tao đấy hả An?”
Nhìn đống hình An chụp cùng bạn ngoại quốc và những dòng bình luận toàn bằng tiếng Anh khó hiểu,, Phong lấy làm tức tối lắm nhé. An thối, rõ là lúc nào cũng xoen xoét miệng ước được nói chuyện yêu đương với Phong. Ấy thế mà công việc đơn giản nhất của một người bạn gái là đi đâu báo đấy, An lại chẳng bao giờ chịu làm. “Con gấu”
này, Phong e rằng mình khó có thể “nuôi”
nổi mất rồi. Có điều, Phong cũng lạ đời lắm nhé. Tuy rằng đang giận An đến vô cùng cực nhưng Phong vẫn cực não nghĩ ngợi ra đủ lý do để biện minh thay cho con bé. Xem nào, dạo này An cũng ranh phết đấy, chẳng có trò quỷ quái nào mà con bé không nghĩ ra được. Và chính thế, nên Phong mới cho rằng có khi vì yêu mình quá nên An mới cố tình làm thế để chọc cho mình ghen cũng không biết chừng. Lý do nghe có vẻ cũng hay ho và xuôi lòng lắm, cơ mà nghĩ sâu xa hơn nữa Phong vẫn thấy tội An quả chẳng thể tha. Bởi lẽ, nếu đúng như những gì Phong đoán thì An thật quá ích kỷ đi. Con bé chỉ biết thỏa mãn lòng mình thôi mà chẳng hề quan tâm đến thể xác và tâm hồn của Phong chút nào cả. Phải vật vờ quanh bờ hồ suốt từ sáng đến chiều chỉ để tìm An, cũng đủ để đôi chân Phong muốn nát thành tương luôn rồi. Chẳng những nhọc về thể xác không đâu, mà cái đầu Phong cũng ong ong nhức óc bởi vô vàn những suy nghĩ và cảm xúc cứ đua nhau ùa về nữa chứ. Ghét ghê!Dỗi rồi, Phong liền tắt điện tắt máy rồi lăn ra giường tìm đến giấc ngủ, quên luôn cả việc phải đánh răng và thay đồ. Hiện tại, Phong chẳng muốn gặp An chút nào đâu, ấy thế mà mới sáng sớm ngày ra, cậu đã phải đụng mặt con bé ngay khi vừa bước chân ra đến đầu ngõ. Trái với bộ dạng Phong đang hằm hằm tức tối, An lại tỏ ra vui vẻ lắm nhé. Nhảy tót ra khỏi chiếc xe điện thân yêu, An lon ton cạy đến trước mặt Phong và hào hứng tặng quà:“Qùa Bát Tràng cho cậu đấy?”
Nhân lúc Phong đang cau mày xem xét món quà được tặng, An cũng liền nhanh miệng đem toàn bộ câu chuyện thay đổi lịch trình hôm qua cho cậu nghe. An đã thành khẩn như vậy, Phon cũng không muốn cố chấp làm khó con bé thêm nữa. Có điều, tội cũ thì có thể cho qua nhưng tội mới hiện tại, Phong nhất định phải xử đến cùng. Giơ món quá vừa được nhận từ An ra trước mặt con bé, Phong lên giọng khó chịu truy xét:“Cái gì đây? Tặng nhầm địa chỉ rồi.”
Món quà An đưa chính xác là một chiếc vòng cổ với sợi dây đen đơn giản và một mảnh gốm nhỏ màu nâu, trên mặt có sơn chữ Phan. An chẳng nhầm đâu, món quà này đích thị là dành cho Phong đó. Hôm qua, ngay khi vừa nhìn thấy cái vòng này trong một cửa hàng bán đồ lưu niệm, An chẳng thèm suy nghĩ gì thêm mà liền quyết luôn phải rước được “em nó”
về tặng Phong cho kỳ được. Bởi lẽ...“Ghép chữ "Ph" trong tên của cậu với tên "An" của tớ xem, chẳng ra chữ "Phan" là gì. Xời, quả là một sự kết hợp tuyệt vời. Qúa hay, quá ý nghĩa.”
Trình bày giải thích xong xuôi, An mới vỗ tay đôm đốp, mắt môi tít lại cười ra điều khoái chí lắm. Phong cũng thế, dù không thể hiện lồ lộ như An nhưng trong lòng cậu cũng đang mừng thầm niềm vui chiến thắng. Trông ra điệu cười tủm tỉm của Phong, An mới tinh ranh nói nhanh thêm một câu thế này:“Tuy cái vòng này không phải hoàn toàn do tớ tạo ra. Nhưng nhất định sau này, tớ sẽ tự mình làm tặng cậu "một Phan" thực sự.”
Ý An là sao đây? Con bé đang đề nghị khéo đến việc được làm vợ và trở thành mẹ của các con Phong sau này đó sao? Thề có trời có đất, trước tới nay, Phong chưa hề nghĩ đến những điều An vừa mới nói. Xa xôi lắm, cậu cũng chỉ dám mơ về viễn cảnh rước được An về nhà mà thôi. Câu nói kia của An quả đã khiến Phong đỏ mặt lên rồi kìa. Toàn thân ngúng nguẩy ngượng ngùng, Phong đưa tay lên gãi đầu gãi tai liên tùng tục. Khuôn miệng bận cười sung sướng, Phong chỉ có thể nói với An vài lời vụn vặt vậy thôi:“Ầy, cái con bé này... Hết nói nổi... Mình còn nhỏ mà... ch.ết thật, ngại ghê...”
“Tớ nói thật đấy. Đợi thi đại học xong, có nhiều thời gian, tớ sẽ tự tay nặn một cặp vòng gốm cho hai đứa mình. Cái của cậu, ngoài chữ "Phan" ra, tớ sẽ viết đôi dòng đánh dấu chủ quyền ngắn gọn "Của An" lên mặt còn lại. Tương tự với vòng của tớ, sẽ là hàng chữ "Của Phong". Thấy sao? Ưng chứ? Mà... cậu lại đang nghĩ lệch lạc đi đâu thế hả?”
Bảo An quả rất biết cách kéo tụt cảm xúc của đối phương nha. Bằng chứng là sau khi nghe An giải thích xong, sắc mặt Phong liền tối sầm lại ngay tức khắc. Dám làm cho Phong bị quê thế này, tội của An thật đáng đánh đòn quá mà. Con bé đã dám cắt phăng giây phút hạnh phúc này của Phong, thì cậu cũng chẳng ngại gì mà không lôi hết những lỗi to lỗi nhỏ của An ra để xử cả. Đứng thẳng người nghiêm túc, Phong mới khoanh tay trước ngực đầy nghiêm nghị và lên giọng hỏi:“Mày mới chính là đứa đen tối ấy. Tao hỏi mày, đã không nhận lời lão Minh thì thôi luôn đi. Cố giữ mối quan hệ với lý do anh em kết nghĩa để làm gì? Đang ủ mưu đúng không?”
Câu trả lời thì lúc nào cũng có sẵn trong đầu, giờ Phong hỏi, An cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. An biết mà, thể nào cũng sẽ có lúc Phong đem thắc mắc này ra để tr.a khảo con bé cho xem. Thời gian qua, phải cố tỏ ra cao thượng như vậy chắc trong lòng cậu đã khó chịu lắm rồi đây. Có điều, dạo gần đây, An tự dưng lại thích trêu ngươi Phong lắm nhé. Gương mặt hầm hì khó chịu của cậu, chính là thú vui tao nhã của An. Đưa tay lên vuốt vuốt cằm xinh, An cau mày tỏ vẻ “nguy hiểm”
và nói:“Cái này... phải là người có chiều sâu về suy nghĩ mới hiểu được cơ.”
An vừa dứt lời, cũng chính là lúc toàn thân Phong run lên vì giận. Trong đầu ngập tràn bao câu mắng nhiếc, nhưng không hiểu vì sao, Phong lại cứ thấy nghẹn cứng cổ họng, chẳng thể quát thêm được gì ngoài câu hỏi “Sao?”
to đùng. Bao nhiêu lâu nay thường dễ dãi và dung túng cho An, để đến bây giờ bị con bé trèo đầu cưỡi cổ thế này, Phong mới thấy hối hận biết mấy. Rồi Phong lại thấy nhớ cái thời oanh liệt của mình trước đây, cái thời mà chỉ cần đứng đút tay túi quần và ngáp ruồi thôi cũng đủ để An phải chắp tay khen ngợi cậu đẹp trai suốt một ngày dài. Sau một hồi gườm gườm mà cái mặt câng câng của An vẫn không có dấu hiệu hạ xuống, Phong bất lực rồi, đành hậm hực định bỏ đi. May sao, An đã kịp thời túm lấy tay cậu giữ lại. Cúi mặt ngại ngùng, An thủ thỉ nói:“Nhưng chính vì cậu không giỏi suy nghĩ sâu xa nên tớ mới yêu cậu đấy.”
Để thổi được lửa giận trong Phong phập phùng tức thì, chỉ An mới làm được điều đó. Và cũng chính con bé là người duy nhất có thể dập tắt được lửa đó trong vòng một nốt nhạc. Tuy câu nói kia quả có mang hơi hướng xúc phạm não bộ và tư duy của Phong một chút, nhưng nhờ vế sau với lời lẽ yêu đương ngọt ngào nên cậu đã hoàn toàn bị An hạ gục mất rồi. Vả lại, nhìn gương mặt cúi gằm của An đang ửng hồng e thẹn thế kia, Phong thực thấy đáng yêu hơn là đáng giận rất nhiều. Ngẫm nghĩ một hồi, Phong thấy rằng việc truy tố động cơ kết nghĩa của An thôi thì để sau hẵng lôi ra bàn vẫn hơn. Khoảnh khắc đẹp đẽ này, cậu thật không nỡ “kéo căng”
nó ra chút nào.
Phong vốn định vươn tay ra và bẹo một bên má An phúng phính nhưng còn chưa kịp chạm tới nơi, cậu đã bị hành động kia của An làm cho giật mình đến độ thu vội tay về luôn rồi. Ngẩng phắt đầu lên, Bảo An long lanh mắt nước nhìn Phong và mếu máo nịnh bợ:“Cậu mặc đồ lính chắc oách lắm nhỉ? Có điều, cậu cứ thử cố gắng hết sức mình để thi đại học đi. Đằng nào thì từ giờ tới khi có đợt nhập ngũ, cậu cũng rảnh mà. Cho tớ... được tiếp tục học cùng cậu nhớ.”
“Cái đó...”
Hoài Phong nhăn mặt khó xử.“Cậu không đồng ý, tớ cứ đừng lỳ ở đây đấy. Muộn học thì nghỉ luôn một buổi không phép cũng được.”
Chấm dứt việc học thêm cùng An, âu cũng bởi Phong lo sợ điều đó sẽ ảnh hưởng tới thành tích học tập cũng như kết quả của con bé đó thôi. Giờ An lại dọa sẽ bỏ học nếu không được tiếp tục kèm cặp Phong nữa mới thật khiến cậu đau đầu biết mấy. Hiểu rõ cái tính bưởng bỉnh của An, thôi thì Phong đành nhăn mặt khổ sở gật đầu cho qua.“Thì ừ, được chưa? Thôi đi học luôn hộ cái. Nhanh nhanh...”
Chẳng kịp để An được vỗ tay reo mừng, Phong đã vội vàng đẩy con bé leo lên xe và nhanh chóng ra lệnh. Tự biết bản thân có sức hút to lớn đối với An nên ngay sau khi con bé vừa ngồi yên vị trên xe, Hoài Phong đã nhanh chóng co giò bỏ chạy, quên luôn cả việc phải nói lời chào tạm biệt đến. Phong đi rồi, An cũng chẳng còn lý dò gì để nán lại đây thêm nữa. Nhún vai một cái, con bé bắt đầu phóng xe rời đi. Dù biết làm thế này trong lúc lái xe thì chẳng hề an toàn chút nào, nhưng quả thực lúc này An không thể không lơ mơ hồi tưởng lại về những lời bà Phong tâm sự hôm bữa.
Chuyện là buổi chiều hôm ấy, sau khi bị Phong phũ phàng “đuổi việc”
, An lấy làm tủi thân lắm nhé. Lòng tự ái dâng cao, con bé liền đùng đùng thu dọn sách vở và phóng xe đi về. Thế nào mà ra tới đầu ngõ, An lại đụng mặt bà Phong vừa mới đi chơi về. Trông thấy An nước mắt ngắn dài, bà mới đưa An vào quán chè ba miền gần đó để hỏi han và dỗ dành. Vừa nhai nhóp nhép, An vừa khóc sụt sùi và đem toàn bộ ấm ức trong lòng ra để mách lẻo bà nghe. Xong xuôi, An cũng thấy có chút hối hận lắm, tự trách mình đã kể tội Phong với bà. Con bé lo sợ, Phong sẽ lại bị bà cằn nhằn. Nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì mà An vừa lo sợ, bà nghe xong liền ngồi yên lặng đăm chiêu mấy hồi. Không dám làm phiền tới bà, An cũng chỉ biết ngồi yên tại chỗ và nín thở chờ đợi, ngưng luôn cả việc nhai và nuốt cốc chè ngon tuyệt.
Mãi lúc lâu sau, bà mới chậm rãi kể cho An hiểu nỗi lòng bà nặng trĩu bấy lâu nay. Rằng bà thương mẹ con Phong lắm, phải đối xử lạnh nhạt với cả hai thế này, tất cả cũng vì bà có tâm sự khó nói mà thôi. Không muốn nuông chiều Phong, giống như cách mà bà đã từng làm với bố của cậu, âu cũng bởi bà sợ tới một lúc nào đó, cậu sẽ phạm phải sai lầm như bố mình năm xưa. Đối với mẹ Phong, bà cũng có một cách yêu thương đặc biệt. Bà cố tỏ vẻ ghê gớm và gây khó dễ cho mẹ Phong, không phải vì bà ghét bỏ hay muốn trừng phạt việc làm đáng trách của cô lúc trẻ. Bà muốn để Phong phải chứng kiến cảnh mẹ mình chịu khổ, từ đó cậu sẽ tự giác biết thương mẹ và xa xôi hơn nữa là để cậu biết trân trọng vợ mình sau này. Bà không muốn Phong trở thành “bản sao”
của bố mình, vì sự ích kỷ bản thân mà khiến cho người phụ nữ trong đời chịu khổ. Cứ ngỡ đó là cách dạy dỗ và yêu thương đúng đắn dành cho Phong nhưng bà thực không ngờ nó lại khiến cậu phải chịu nhiều thiệt thòi và trở nên ngỗ ngược thế này.
Lấy vạt áo chấm nước mắt, bà nở nụ cười hiền từ và kể vui mừng kể cho An nghe về sự thay đổi tích cực của Phong trong thời gian qua. Bà khoe hồi nhỏ Phong thích và có khiếu nấu ăn lắm nhé nhưng sau này, dần dần cậu bỏ công việc đứng bếp để chạy ra ngoài la cà cùng đám bạn hư. Mãi tới dạo gần đây, nhờ có An mau miệng đòi ăn nên Phong mới vào bếp trở lại. Và nhờ có An học cùng, mà độ này Phong cũng dần dần siêng năng hơn hẳn. Thay vì lượn lờ ngoài đường mỗi tối, thời gian này Phong đã biết bắt đầu cầm lấy quyển sách để học.
Tâm sự một hồi thật lâu, bà mới đặt tay lên vai An và tha thiết nhờ vả con bé. Bà mong An không để tâm vì những lời to tiếng nặng của Phong lúc trước. Bà cũng hy vọng con bé có thể tiếp tục đến nhà và dạy kèm Phong học.“Bà giao thằng bé cho cháu.”
Nhớ tới câu nói kia của bà nội Phong, An lại thấy lâng lâng sung sướng trong lòng. Không kìm giữ nổi mồm miệng, con bé bèn bật cười khì và hô rõ to giữa đường:“Vâng, thưa bà.”
*Vì cảm thấy vướng víu nên từ xưa tới nay, có khi nào Phong chịu mang vòng tay, vòng cổ đâu cơ chứ. Ngặt nỗi cái vòng này lại khác, nó là do đích thân An mua tặng, cũng tận tay con bé đeo vào cổ cho Phong, cậu quả thực không muốn tháo ra chút nào. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Phong quyết định nhét nó vào sau lớp áo đồng phục và đóng hết mấy cúc đầu lại cho đỡ bị va đập và lủng lẳng.
Từ độ hứa hẹn học hành với An, Phong cũng bớt lười biếng hẳn. Không giống như đợt trước, cứ bước vào lớp là nằm ườn ra bàn để ngủ, dạo gần đây, cậu cũng biết chọn giờ mới nghỉ đấy nhé. Đối với những môn quan trọng cần học để thi, Phong lúc nào cũng cố mở to đôi mắt, căng rộng vành tai và nhanh tay ghi chép hết sức cẩn thận. Chỉ khi vào những môn phụ không thi, Phong mới tranh thủ ngủ gục một lúc mà thôi. Và tiết Công nghệ bây giờ chính là giây phút hiếm hoi cho Phong chợp mắt sau liền hai tiết Toán căng thẳng vừa xong. Nào ngờ, theo cái cúi đầu từ từ của Phong, mảnh gốm đang đeo trên cổ liền va vào mặt bàn và vang lên một tiếng cộp. Nghe ra tiếng động lạ, Trí ngồi cạnh bên lấy làm tò mò lắm, bèn dịch mông lại sát gần Phong ngay tức thì. Rồi mặc cho cậu bạn có giãy giụa, chống cự cỡ nào, Trí ta vẫn tùy tiện cởi mở cúc áo cho Phong và trông ra được chiếc vòng. Cầm trên tay mảnh gốm sơn chữ “Phan”
, Trí bèn ngạc nhiên hỏi:“Mày nhặt được à? Hay đang yêu em nào tên Phan? Thế còn An thì sao?”
Bĩu môi kinh bị và gạt tay Trí ra khỏi mảnh gốm thân yêu, trong đầu Phong không ngừng chê bai cậu bạn sao lại nông cạn đến thế. Hoài Phong vẫn biết nếu không đích thân giải thích cho nghe, thì sẽ chẳng đời nào Trí hiểu được hàm ý sâu xa của chữ “Phan”
đó. Có điều, Phong vốn rất lười trong khoản trình bày dài dòng này, đến ngay cả việc hiểu lầm lần trước với An, cậu cũng phải mất tới cả tháng trời mới có thể kể được hết mọi chuyện cho con bé hiểu. Thế nên chút thắc mắc cỏn con này của Trí, Phong thật chẳng lấy làm thiết tha đâu. Tiếc nước bọt, cậu ta chỉ đáp lại bạn vẻn vẹn một câu thế này:“Tên con tao đấy.”
Cứ ngỡ Trí sẽ cho rằng đó là một lời đùa và nghe xong cậu ta sẽ tự thấy chán rồi không làm phiền nữa. Như vậy thì Phong có thể mau mau chóng chóng kết thúc cuộc đối thoại này và quay trở lại với giấc ngủ rồi. Ngờ đâu, bản tính thích bông đùa của Trí hôm nay lại lặn mất tăm, chẳng thế mà lời Phong vừa dứt, cậu ta liền đứng bật dậy và hét lên thật to đầy kinh hãi:“Hả? Con... con á? Mày... có con từ bao giờ thế hả Phong?”
Giữa lúc cả lớp đang yên tĩnh học bài thế này, tiếng la lối thất thanh kia của Trí quả đã thu hút được sự chú ý của tất thảy mọi thành viên trong lớp, bao gồm cả vị giáo viên khó tính đang ngồi ở bàn trên bục giảng kia. Sau vài giây nín thở giữ im lặng để “nuốt trôi”
những điều Trí vừa nói, đám học sinh vốn nhiều chuyện liền được đà rôm rả lên tức thì. Tất cả chúng nó đều hùa lại và chê trách Phong:“Thằng này, có vợ có con thì phải bảo một tiếng để bọn tao đến mừng chứ.”
“Mà trai hay gái đấy Phong?”
“Em nào đẻ cho mày đấy? Có định cưới xin gì không?”
“...”
Nhận ra tình hình có vẻ ngày một phức tạp và cũng trông thấy nét mặt cô giáo đang dần dần cau lại đầy khó chịu, Trí mới giơ đại quyển tiểu thuyết trên mặt bàn lên và nhanh chóng đính chính:“Em xin lỗi cô, chỉ tại đoạn này gay cấn quá nên em mới... Nam chính trong truyện cũng tên là Phong cô ạ.”
Vì để chuẩn bị cho hai kỳ thi quan trọng sắp tới nên hầu hết các thầy cô giảng dạy mấy bộ môn phụ đều đồng loạt nhất trí để cho học trò tự ôn những môn thi trong giờ của mình. Thành thử ra giờ nghe Trí trình bày rõ ràng và vội vàng nhận lỗi thế kia, cô giáo cũng gật đầu cho qua. Sau khi ồ lên vài ba tiếng tiếc nuối vì chẳng có chuyện để buôn, đám học sinh trong lớp cũng liền quay lại với đống bài vở của riêng mình. Bấy giờ, cả Trí và Phong mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xuống và dịch lại gần Phong, Trí vẫn chưa có ý định buông tha cho cậu bạn của mình:“Tại mày đấy, nói rõ ra đi? Tự dưng chui ra đứa con nào vậy?”
Hẩy mạnh tay Trí ra khỏi người mình, Phong bực mình lắm rồi nên mới lỡ lời so sánh rằng:“Mày chẳng thể ngồi im như Băng được à?”
Phong quả là đồ hai mặt mà. Nhớ hồi trước, khi cô mới điều Băng xuống đây ngồi, cậu ta đã nằng nặng từ chối và kiên quyết muốn níu giữ Trí ở lại. Đến khi Trí được quay lại chỗ cũ ngày xưa thì Phong lại dám nói vậy là sao chứ? Máu ghen nổi lên, Trí bĩu môi và kéo dài lời đanh đá: “Á à, nhớ Băng rồi chứ gì?”
Chẳng buồn đôi co với Trí thêm nữa, Phong cứ thế lẳng lặng gối đầu lên cặp và nhắm mặt tận hưởng những ngày cuối cùng được ngủ gục tại căn phòng này. Còn Trí, vì không thể xả được nỗi bức xúc với Phong nên đành quay lên và lườm lườm từ phía sau Băng đầy tức tối. Ghét ghê, Băng cứ yên vị ngồi luôn chỗ này để ngày ngày Phong phải nuôi nỗi nhớ Trí còn hơn. Chứ Trí chẳng hề thích Phong ngồi cạnh mình nhưng đầu óc lại nhớ tới quãng thời gian bên Băng vậy đâu.
Ngày đầu tiên của năm học lớp 12, cô giáo vốn đã yêu cầu giữ nguyên chỗ ngồi như cũ. Ngờ đâu, Băng lại đứng lên và có ý kiến xin chuyển về chỗ bàn đầu như xưa với lý do tiện cho việc học tập. Vì là trò cưng của cô chủ nhiệm, nên chẳng cần Băng phải trình bày gì nhiều, cô giáo đã liền nhận lời cho phép Băng ngay tức thì. Chẳng ai biết rằng, Băng làm vậy, âu cũng bởi có tâm sự riêng khó nói.
Chuyện là từ dạo đồng ý để Lâm được đường đường chính chính theo đuổi mình tới giờ, Băng cũng đã thoải mải với cậu chàng hơn mấy phần. Tuy bây giờ đã là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học trong thành phố nhưng chiều nào Lâm cũng nhiệt tình hộ tống Băng tới lớp học thêm. Và thay vì đứng ở bên ngoài chờ đợi, Lâm lại chọn cách mua phiếu để vào tận trong lớp ngồi cùng Băng. Lâm nói làm như vậy để hễ Băng có đói bụng hay cần nước uống thì cậu còn biết đường nhanh chân chạy ra ngoài mua giúp cô bé. Nếu là ngày trước, thể nào Băng cũng sẽ thấy phiền phức vì cái trò bám đuôi này của Lâm cho xem. Nhưng giờ tình cảm đã có chút biến chuyển, Băng lại thấy những hành động quan tâm Lâm trao mới thật đáng yêu và cảm động biết mấy.
Cũng như bao lần khác, buổi chiều hôm đó, Lâm lái xe điện chở Băng tới lớp học thêm môn Văn của một thầy giáo nổi tiếng giảng hay và truyền cảm. Có điều, thay vì đọc ý cho học sinh chép, thầy lại luôn muốn nói liền một mạch để có thể truyền được hết dòng cảm xúc đến những đứa trẻ của mình. Chính thế nên, đám học trò thường phải tự giác trong vấn đề ghi chép. Và để tránh việc bỏ sót ý thầy giảng nên đứa nào đứa nấy đều chuẩn bị cho mình một cái máy ghi âm, tiện cho việc nghe lại sau này. Mua vé xong xuôi và đã yên vị tại chỗ ngồi rồi, Băng mới phát hiện ra mình đã để quên cái máy ghi âm ở nhà. Ngước lên nhìn đồng hồ, Lâm biết chỉ còn ít phút nữa thôi là đến giờ thầy vào lớp. Không muốn để Băng bị gián đoạn việc học, cậu chàng quyết định phóng xe về nhà lấy máy giúp cô bé. Cũng may buổi hôm đó, bác Nhâm được nghỉ làm. Đón lấy cái máy ghi âm từ mẹ bác Nhâm, Lâm chẳng kịp uống tạm cốc nước bác mang mà vội vàng chào và phóng xe đi ngay tắp lự. Cậu sợ nhỡ nhàng việc học hành của Băng. Ấy vậy mà khi đã tới nơi, Lâm lại chẳng đi thẳng vào lớp như đã dự định ban đầu. Vì dạo gần đây thấy Băng thường hay than ngắn thở dài vì những căng thẳng học hành thi cử nên Lâm muốn nạn lại ngoài này một lát để thu vào cái máy này đôi lời động viên tới Băng. Lâm hy vọng tối nay sau khi Băng nghe lại bài giảng bây giờ, những lời nhắn nhủ kia sẽ đến được tai cô bé. “Xong!”
Để đảm bảo giọng mình không quá kinh khủng, Kiến Lâm liền mở đoạn ghi âm kia lên và nghe lại. Chính thế nên cậu mới vô tình nghe được hết những câu chuyện thầm kín của Băng trong đây.“Ngày... tháng... năm...
Tôi tên Nguyễn Lệ Băng. Không giống như những cô bạn cùng tên khác, "Lệ Băng" của tôi không mang ý nghĩa là một khối băng đẹp. Đằng sau nó là cả một câu chuyện buồn và đẫm nước mắt.
Tôi không có bố, từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng được gặp ông ấy dẫu chỉ một lần. Mẹ tâm sự với tôi rằng mẹ và ông ấy yêu nhau từ thời còn là sinh viên chung trường. Bằng niềm tin yêu tuyệt đối, mẹ đã trao cho ông ấy tất cả những gì trong trắng và quý giá nhất của người con gái. Để rồi đến phút cuối cùng, mẹ lại phải nhận về mình một kết quả đắng ngắt. Ngày tôi "đặt chân bước vào bụng mẹ", cũng chính là khi người đàn ông kia phủ nhận hết mọi chuyện để nhận lời làm rể một nhà giàu có. Tôi nghĩ mình không thể cảm nhận được thấu những đớn đau mà mẹ đã phải trải qua, chỉ nghe mẹ tâm sự rằng trong suốt quãng thời gian mang thai tôi, không có ngày nào là mắt mẹ không đẫm lệ nhòa. Và cũng kể từ đó mà trái tim mẹ đã chẳng còn tha thiết gì với những câu chuyện tình yêu đôi lứa nữa. Nó nguội dần, nguội dần và rồi theo năm tháng, con tim đó đã phủ đầy băng.
"Lệ Băng" của tôi, chính là mang hàm ý như vậy đấy!”
“Ngày... tháng... năm...
Đến hôm nay thì tôi mới biết, rằng cậu Hoài Phong đó đáng thương hơn là đáng phạt. Tôi đồng cảm với Phong, vì hoàn cảnh của cậu cũng có điểm tương đồng với tôi. Phong may mắn hơn tôi khi mà cậu ấy được thấy mặt bố mình mỗi ngày. Có điều, chú ấy luôn lạnh nhạt và hững hờ với Phong. Thật giống như người đàn ông kia, chưa bao giờ cho tôi một chút xíu tình cảm...
Phong cũng chẳng vô tâm lắm đâu. Tôi đã được thấy nụ cười thực sự của cậu ấy. Nó đẹp và ấm áp lắm. Và có lẽ tôi đã bị nụ cười đó "đốn đổ" mất rồi...”
“Ngày... tháng... năm...
Oái oăm thật, về chuyện tình cảm đơn phương của mình với Phong, tôi đã dự đính tới cuối năm lớp 12 sẽ thổ lộ cho cậu ấy biết. Để nếu lỡ như thất bại thì tôi cũng sẽ đỡ ngại hơn khi không còn phải gặp mặt Phong mỗi ngày nữa.
Nhưng đến hôm nay, thì tôi biết chắc chắn rằng ngày đó sẽ không bao giờ xảy đến nữa. Phong và An, hai người họ đã dành quá nhiều tình cảm cho nhau mất rồi. Tôi có thể tiếp tục giữ thứ tình cảm đơn phương này, nếu như người con gái Phong để ý không phải là An.
An chẳng những là bạn thân của tôi, mà còn là con gái của người đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều – cô Thục. Mẹ An vốn nằm trong hội phụ huynh của lớp. Vì hiểu được hoàn cảnh gia đình tôi nên cô ấy đã ngỏ ý mời mẹ tôi về làm cho tiệm bánh nhà mình. Tôi và mẹ có cuộc sống như ngày hôm nay, đều là nhờ vào sự giúp đỡ nhiệt tình của cô ấy cả.
Và vì thế, trong câu chuyện ba người này, tôi vẫn nên rút lui thì hơn.”
“Ngày... tháng... năm...
Quên Phong, điều đó không dễ như tôi vẫn tưởng. Tôi có đọc được ở đâu đó một mưu hèn thế này, rằng "cách tốt nhất để quên đi một người, là yêu một người khác". Liệu tôi... có nên lợi dụng tình cảm của anh Lâm không đây? Anh ấy...”
“Trả lại đây, ai cho phép anh tự ý nghe nhật ký của em?”
Giật vội cái máy trên tay Lâm về, Băng bực mình gắt lên. Vì đợi đã lâu mà không thấy Lâm đâu, điện thoại gọi cũng chẳng thèm nghe, Băng lấy làm sốt ruột lắm. Sợ Lâm gặp tai nạn dọc đường, Băng mới thu dọn sách vở và định chạy đi tìm anh. Nào ngờ vừa ra tới hành lang lớp học, bao nhiêu lo lắng trong Băng liền sụp đổ xuống hết, kéo theo đó là cơn thịnh nộ đang ùn ùn dâng lên vì bí mật đời tư bị nghe trộm. Biết mình đã khiến Băng giận, Lâm liền vội vàng đứng dậy để tạ tội ngay. Chân tay luống cuống múa may, cổ họng và đầu lưỡi anh chàng nhiều chuyện hôm nay lại chẳng phối hợp nhịp nhàng gì cả, cứ mãi ấp úng chẳng thành câu hoàn chỉnh:“Anh... anh xin lỗi... Cố tình... À không, ý anh là...”
Lâm còn chưa nói xong, Băng đã đều đều chen ngang lời mình:“Anh không cần xin lỗi đâu. Cứ ghét em đi.”
Mặc cho nhiều lần bị phũ nhưng Lâm vẫn luôn đối xử tốt với Băng đến thế. Cũng không ít lần, cậu vì cô bé mà chịu bao phần thiệt thòi về mình. Ấy vậy mà Băng lại mượn Lâm để làm “liều thuốc”
giúp quên đi hết mọi ký ức và tình cảm với Phong. Băng tự thấy bản thân mình xấu xa và ích kỷ lắm. Và chính vì thế nên Băng chấp nhận bị Lâm ghét bỏ, dù cho giờ đây cô bé cũng đang dần dần phải lòng cậu chàng mất rồi.
Quay lưng lại với Lâm, Băng đưa tay lên lau nhanh giọt nước mắt đang trực tuôn rơi. Cô bé đã sẵn sàng rồi, chỉ cần Lâm buông lời chia ly, đôi chân Băng sẽ bước đi ngay tức thì. Có điều, trái ngược hoàn toàn với những gì Băng nghĩ, Lâm nhẹ bước tới bên cạnh, nắm lấy bàn tay cô bé và chân thành nói:“Anh muốn được em lợi dụng mà.”
____________________________Bữa giờ Thỏ bị ốm nên không đăng được hôm nay đăng bù cho mn nak:))___________________