Chương 68
Chớp chớp hàng mi cong mấy hồi ra điều ngẫm nghĩ, cuối cùng, An cũng quyết định nói ra lòng mình:
“Nếu thực sự anh muốn chia tay vì cảm thấy bản thân mình không xứng đáng thì… được thôi, em đồng ý. Bọn mình… chia tay đi.”
Phải khó khăn lắm, An mới có thể giả vờ tỏ vẻ bình bình và tự mình gửi đến tai Phong những lời chua xót sau cùng. Từng câu từng chữ như bóp chặt tim An, nó cũng khiến cho Phong nghẹn họng khó thở biết bao nhiêu phần. Hụt hẫng, nát tan, lòng buồn miên man và tràn lan thất vọng,… tất cả những thứ cảm xúc hỗn độn ấy cứ thế đan xen hòa quyện vào nhau tạo nên một mớ tâm trạng rối bời trong đầu Hoài Phong lúc bấy. Vẫn biết khi trước chính cậu là người đòi chủ động chia tay nhưng chẳng hiểu sao bây giờ, cậu lại vô bờ ngạc nhiên.
“Sao bỗng dưng em lại?…”
“Chẳng phải anh vẫn luôn muốn thế đó thôi. Đây xem như là món quà em tặng cho anh trước lúc anh đi.” Mỉm cười bình thản, An đều đều đáp.
“Nhưng… Nhưng mà…”
Phong muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại ấp úng mãi chẳng thành câu. Có thể vì khi ấy đầu óc Phong hoàn toàn trống rỗng, cũng có thể do Bảo An đã chặn lời cậu bằng một ngón trỏ đặt nhẹ trên môi của chàng. Và, An nói:
“Em sẽ đợi cho tới khi anh có đủ tự tin về bản thân mình và chính thức đến tỏ tình với em.”
Rồi chẳng đợi Phong kịp hoàn tâm trí và có lời đối đáp gì thêm, An đã vội đẩy chàng lùi lại phía sau và nghiêng đầu cười toe:
“Thôi, anh về nghỉ sớm đi mai còn lên đường. Em tự về được.”
Nghe An nói thế, Phong như bừng tỉnh hẳn. Vội vàng túm lấy tay An, cậu chàng cuống cuồng phản đối:
“Không, anh không đồng ý đâu. Em phải để anh đưa về.”
Nhưng An nhất quyết bướng bỉnh. Gương mặt vênh váo đầy kiêu kỳ, cô nàng lên giọng sang chảnh từ chối:
“Em chỉ cho phép người yêu hộ tống mình thôi. Giờ bọn mình là người dưng nước lã với nhau rồi nên anh đừng mơ có được cái diễm phúc ấy. Thế nhé, tạm biệt!”
Dứt lời, An liền lùi bước bỏ đi, ngón trỏ nhỏ xinh vẫn chỉ thẳng mặt Phong như thể muốn cảnh cáo chàng ta không được cãi lời. Mãi khi An quay lưng khuất bóng rồi, Phong mới thôi đứng ngẩn tò te và cong môi vẽ một nụ cười mang nhiều cảm xúc.
Ngồi gục mặt trên chiếc giường đơn, Hoài Phong thực tình không sao ngủ nổi. Đầu óc cậu nãy giờ liên tục bị những dòng suy nghĩ miên man vô tận gõ cửa làm phiền. Cậu nghĩ nhiều về An, nghĩ nhiều về mình, nghĩ nhiều về mối quan hệ yêu đương hai người.
Thú thật, khi nghe An tuyên bố sẽ theo đuổi mình lại từ đầu, Phong đã vô cùng hạnh phúc. Dù hạnh phúc nhưng cậu lại luôn tỏ ra thờ ơ và né tránh An. Và tuy biển hiện ra bên ngoài là thế, song đã không ít lần Hoài Phong muốn được quay về bên An. Rốt cuộc thì…
“Phải làm sao mới đúng đây?”
Ngồi nhiều mỏi lưng, Phong tính thả cho người ngã tự do xuống giường và nằm nghĩ tiếp. Ngờ đâu, một tiếng “cốp” vang lên ròn rã giữa đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch. Ồ, thì ra chàng ta bị cụng đầu vào thành giường bằng gỗ cứng đanh. Thể nào sớm mai, cũng có nguyên quả ổi khổng lồ cho bàn dân thiên hạ tha hồ ngắm cười.
Ngỡ tưởng đến thế là đen cùng đường, nhưng không, do va chạm mạnh nên đống sách để nơi đầu giường cũng theo đó mà rơi bồm bộp vào mặt Hoài Phong. Đau ứa nước mắt!
“Giời ạ…”
Giận cá chém thớt, Phong toan ném bay quyển sách đi cho hả cơn giận. Nhưng chợt cậu khựng tay lại. Thì ra, là chỗ sách An mua tặng hồi chiều. Con bé đã để ở đây tự lúc nào Phong chẳng hay biết.
Quả thực chiều nay, cậu có chun chút giận An khi con bé đã tự ý lựa chọn nghề nghiệp tương lai cho cậu. Chăm chú nhìn đống sách đầy tính chuyên môn đang bày trước mặt, cuối cùng Phong cũng tìm được hướng đi đúng cho mối quan hệ giữa mình và An.
“Được rồi, đầu bếp thì đầu bếp.”
Phong không chắc cậu sẽ yêu quý nghề này theo thời gian nhưng cậu cần có nó như một công việc ổn định. Vì Phong biết bản thân mình luôn muốn được ở gần bên An.
Hạnh phúc tràn ngập trong tim, Phong thật rất muốn phi ngay đến chỗ An và cùng nàng tận hưởng niềm vui sướng này. Xỏ vội đôi dép tổ ong ngoài hiên, Phong cứ thế để nguyên mình trần cùng với cái quần đùi hoa ngàn sắc chạy nhanh ra ngoài, mặc cho khi ấy quyển lịch kia đã sắp “vươn mình” chuyển sang ngày mới.
Nom bộ dạng của Phong bây giờ thực rất có chất gây cười và thu hút cái nhìn của người xung quanh. Chả trách, cậu đi đến đâu là náo loạn đến đó bởi những tiếng hò hét thích thú của mọi người trong các quán ăn đêm hai bên vỉa hè. Hoài Phong còn nhiệt tình vẫy tay đáp chào lại họ nữa cơ, vì cậu cho rằng họ đang chia sẻ chuyện vui với mình.
Mãi rồi cũng tới trước cổng nhà An, các nhà lân cận đều đã đóng cửa tắt đèn đi ngủ hết cả. Hít một hơi thật sâu lấy lực, Phong mới hét mấy tiếng thật to để gọi cô gái trên tầng hai kia ngó ra cửa sổ:
“An yêu… An yêu…”
Chất giọng vang vọng của Phong như xé toạc không gian tĩnh mịch lúc đêm, mấy chú chó thích hóng hớt cũng nhờ đó mà tỉnh giấc nồng, thi nhau thò đầu ra ngoài và sủa gâu gâu vài tiếng. May mắn cho Phong, vì An chưa ngủ, nên vừa nghe tiếng gọi, con bé liền vội vàng mở toang cửa sổ và nhìn xuống dưới, trên gương mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên và niềm hạnh phúc đan xen rõ rệt. Trông thấy An, Phong bất giác bật cười rạng rỡ. Chẳng hề vòng vo dài dòng, cậu chọn cách gói trọn cảm xúc và bao điều chất chứa trong lòng trong một câu ngắn gọn:
“Cho đến lúc anh có đủ tự tin để tỏ tình, chỉ mong em đừng vội nhận lời yêu ai.”
Và An, ngay lập tức nhận lời với Phong bằng những lần gật đầu liên tiếp và nụ cười hạnh phúc trên môi.
Tiếc rằng, may mắn khép lại tại đó, khoảnh khắc lãng mạn của cả hai đã bị mấy tiếng tuýt còi chói tai phá vỡ. Thật xui cho Phong, la hét ầm ĩ giữa lúc các bác bảo vệ trong khu đi tuần. Lại còn trong bộ dạng biến thái thế này, thử hỏi Hoài Phong làm sao thoát khỏi việc lên trên phường? Chỉ còn biết quay lưng bỏ chạy theo lệnh An ban từ trên kia xuống.
Nhưng vì tiếc nuối, nên Phong chẳng hề vội vã cũng như sợ hãi chút nào. Thay vì cắm đầu cắm cổ chạy nhanh, Phong lại nhởn nhơ chạy kiểu giật lùi để có thể ngắm nhìn gương mặt Bảo An thêm một chút nữa. Một chút nữa thôi…
Sớm nay Phong lên đường trở lại quân ngũ. Thế nào mà giờ cậu lên xe cũng là lúc mẹ An đáp cánh máy bay về nhà sau chuyến du lịch dài ngày với bạn bè thân. Khỏi cần nghĩ ngợi đắn đo chi nhiều, con bé ngay lập tức quyết định đứng chờ ôm mẹ ở chốn sân bay đông người. Vì An vẫn luôn yêu mẹ nhất mà!
Thiếu bóng An, những tưởng sẽ khiến cho Phong chạnh lòng biết mấy. Nhưng nào đâu phải vậy, thực tình là chẳng có một chút buồn bã nào lay động tim Phong hết cả. Trái lại, cậu chàng còn cảm thấy vô cùng thoải mái trong tâm nữa kìa. Bởi dẫu sao, cả hai cũng đã thống nhất trở thành người dưng tạm thời từ tối hôm qua. Nếu giờ An đến, thế nào Phong cũng bị phân tâm, bịn rịn mấy phần cho xem. An tâm lý lắm mà, và Phong luôn hiểu điều đó. Vả lại, cũng giống như An, cậu chàng luôn muốn nghĩ đến mẹ của nàng lên trên trước mình.
Tiếc rằng, những người ngoài cuộc nào đâu có hiểu được chuyện riêng hai người. Thấy An vắng mặt chẳng thèm tiễn đưa, ai nấy đều cảm thấy thương thương tội tội Hoài Phong vô cùng. Người nhà và một vài bạn bè lấy làm khó hiểu lắm trước loạt hành động lạ lẫm của An hồi hôm tới giờ. Nhất là cậu bạn Trí. Cậu ta tỏ hẳn thái độ ra mặt và liên tục lèm bèm mấy câu như là trách móc Bảo An:
“Lúc thì nằng nặc tranh cướp người ta bằng được, lúc lại thẳng tay ném bay chẳng thèm ngó ngàng. Tán tỉnh kiểu quái gì không biết nữa? Cả thèm chóng chán à?…”
An bị người khác hiểu lầm và nghĩ xấu thế này, thực lòng Phong thấy khó chịu biết mấy. Cũng muốn lên tiếng phân bua với mọi người lắm chứ, nhưng có điều bánh xe kia lại rục rịch lăn chuyển mất rồi. Cậu chàng chỉ còn biết ngồi xoa dịu họ bằng nụ cười tươi tắn nhất đời mà thôi. Ngặt một nỗi, Phong cười nom đau khổ quá, thành thử ra càng cố người ta lại càng thấy thương cảm nhiều hơn lúc đầu. Đành kệ!…
Chuyến này trở lại quân ngũ, Phong chẳng hề đem theo điện thoại hay thiết bị liên lạc nào để dùng chui gọi về. Mọi khoảng trống trong chiếc balo đều được cậu dùng để đựng đống sách An mua mang vào trong đọc và học chăm tối ngày. Quyết tâm dâng cao ngút trời, Phong nhất định sẽ rước được nàng về dinh.
Bước chân qua cánh cổng doanh trại, một trong những người đầu tiên Phong nhất định phải gặp chính là anh Trịnh Bá Đạo – tâm giao của chàng. Vừa trông thấy Phong, Đạo đã nhăn nhở nhe răng và xòe tay vòi vĩnh, hệt một đứa trẻ con:
“Quà đâu?”
Từ dạo cùng nhau tham vấn tỏ tình ở trong nhà xí đậm đà mùi hương tới nay, Đạo vẫn thoải mái đùa giỡn với Phong, mặc cho cậu chàng cứ cố tình thờ ơ “quăng bơ” cho mình. Thú thực, dù biết lời khuyên cân nhắc anh đưa chẳng sai chút nào nhưng không hiểu sao, Phong vẫn cảm thấy nhen nhói đâu đó trong lòng những sự tự ái, dỗi anh. Mãi tới khi ý nghĩ trở thành đầu bếp xộc vào trong tâm, chàng khờ Hoài Phong mới ngộ được ra ngụ ý và thiện chí của anh. Và cậu đã nôn biết mấy tới giây phút này để đem câu trả lời tới trước mặt anh:
“Tôi nhận lời. Nhưng tôi sẽ nỗ lực đi lên bằng chính sức mình.”
Thu cánh tay về khoanh ngay trước ngực, Đạo mới nghiêng đầu nheo mắt nhìn Phong chằm chằm, kèm theo đó là một nụ cười đầy khó hiểu. Nhớ lại hôm đó, anh đã có dịp được ngồi dùng cơm và trò chuyện thân mật với cả gia đình. Nghe mọi người liên tục nhắc thèm và chẹp chẹp khuôn miệng nghĩ về những món Phong nấu, Đạo cũng lờ mờ mường tưởng ra trong đầu hương vị của chúng. Sau này còn được tận mắt nhìn cả một album ảnh đẹp mắt lưu giữ tất cả mọi thành quả Phong làm, Đạo lại càng trầm trồ cái tài cái nghệ của cậu chàng hơn. Và khi được nghe về câu chuyện tình giữa Phong và An, anh đã quyết định mở lời ướm hỏi cậu chàng về việc đầu quân thành người đứng bếp cho cửa tiệm nhà mình. Nhưng tiếc rằng, Hoài Phong đã phũ phàng từ chối ngay tức thì. Là vì khi ấy, cậu thực sự vẫn chưa xác định được hướng đi cho mình. Và cũng bởi lòng sĩ diện cao vời, Phong không muốn dính dáng sự nghiệp tương lai vào mấy chữ “nhờ cậy thân quen” chút nào. Có điều, giờ thì khác rồi, cậu nghĩ bản thân có thể dung hòa được tất cả.
Thấy Đạo cứ mãi nhìn mình không dứt, môi lại chẳng chịu hé ra nói một điều gì. Phong lo lắm. Lo rằng anh đã đổi ý từ lâu, cậu chàng bèn tiếp tục bằng một câu khách sáo:
“Mong ông giúp đỡ.”
Bấy giờ, ông chủ Bá Đạo mới bật cười ha hả và vỗ vỗ vai Phong:
“Chào mừng chú về với đội của anh. Nhưng mà này, nhớ lần sau phải xưng hô lễ phép, nghe chửa?”
Trong doanh trại, Phong nỗ lực vươn lên không quản ngày đêm dông dài. An ở nhà cũng toàn tâm toàn ý giữ trọn những lời hẹn ước uyên ương. Thoạt tiên, An cứ ngỡ việc này xem chừng sẽ dễ dàng và nhẹ nhàng lắm lắm. Vì sẽ chẳng bao giờ cô nàng chịu ngó ngàng, màng tới mấy gã “vệ tinh” xung quanh mình đâu. Và để không bị làm phiền, cũng như tránh né tất thảy mọi điều tiếng xấu về sau, An quyết định tăng mức độ kiêu chảnh bản thân lên thêm nhiều nhiều nấc nữa. Quả nhiên hiệu nghiệm vô cùng, chẳng mấy chốc, một vài anh chàng ngốc đều đã nhụt chí và từ bỏ mục tiêu tên An của mình.
Có điều, nhiều bạn gái cũng vì thế mà nổi hứng tuyên bố ghét An ra mặt. Ấy là mấy nàng con gái đem lòng thương nhớ một dàn “cây si” An vô ý trồng. Quãng thời gian An được những chàng trai kia theo đuổi, họ ghét An. An chấp nhận. Nhưng bây giờ, chẳng phải con bé đã giúp họ có thêm cơ hội nuôi nấng ước mơ tương tư kia thành hiện thực đó thôi. Cớ sao An vẫn bị ghét thế này? Con bé cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết rằng...
“Cứ thế này, khéo khi lại có nguyên cả một hội đồng Antifan mất thôi. Phải tìm cách khác mới được.”
An ngày đêm thở dài tính kế, Minh nhìn vào mà thấy xót xa hết lòng. Phòng khi An bị cả trường đồng loạt tẩy chay ghét bỏ, cũng như lo sợ xa xôi sau này con bé sẽ “ngấm tính kiêu” thật thì chẳng hay chút nào, Tuệ Minh đành phải nhiều chuyện nhúng tay gỡ rối giúp em vụ này. Bàn bạc và thống nhất với An xong xuôi, Minh quyết định vào vai một ông anh trai khó tính và luôn bao bọc em gái một cách quá đà để cấm cản tất thảy những kẻ có tình ý với em gái mình. Nhờ có Minh, dần dà đã chẳng còn ai gõ cửa hỏi thăm Bảo An nữa rồi. Nhàn ơi là nhàn, An lúc bấy chỉ còn mỗi việc ngồi mơ mộng tới cảnh được Phong bước đến ngỏ lời yêu đương.
“Sẽ như thế nào nhỉ?”
An đã nghĩ và mặc nhiên cho rằng anh chàng khô khan, kém phần lãng mạn Hoài Phong ắt hẳn sẽ tặng cho mình một màn tỏ tình đúng chuẩn với tính cách của chàng cho xem. Nhưng An nào có biết, rằng Phong đã lên kế hoạch tinh tươm hết rồi.
Thay những lời suông cửa miệng bằng một bài hát như nói hộ lòng mình, thay những bông hoa món quà trên tay bằng một cây đàn ghi-ta mộc mạc mang đậm dấu ấn bản thân, Phong quyết định sẽ hát tặng An bài ca tỏ tình trong bộ quân phục màu xanh.
“An sẽ thích lắm đây.”
Lấy nụ cười hạnh phúc của An làm động lực, Phong quyết tâm tiếp thêm ít máu nghệ sĩ đàn ca vào người. Vì muốn bản tình ca đã chọn sẽ ngấm thật sâu vào trái tim này nên Phong quyết chăm chỉ luyện hát bằng tất cả nhiệt huyết say mê trong mình. Hát bất kể ngày đêm, hát bất chấp hoàn cảnh, Phong cất giọng ca ngay khi chuông mới reo báo giờ thức giấc. Mặc cho những người đồng đội xung quanh nhanh nhanh chóng chóng gập chăn xếp màn, chàng ta vẫn cứ thừ người trên giường và ngân nga giai điệu đã thuộc làu làu rất lâu:
“Em lặng im còn anh thì ngồi ngẩn ngơ. Nhìn khuôn mặt ngây thơ…”
Mãi đến khi anh em cùng phòng đã xong xuôi hết công việc và bắt đầu kéo nhau ra khỏi phòng chung, chàng ta mới cuống cà kê thực hiện nhiệm vụ mỗi sáng được giao. Và trên gương mặt biểu cảm vô cùng ấy, khuôn miệng Hoài Phong vẫn còn cố hát nghêu ngao mấy lời:
“Em hững hờ quá nên anh lo sợ bơ vơ…”
Thậm chí, ngay khi cả tiểu đội bị phạt chuyền tay nhau đống phân anh nào bỏ quên chưa dội nước trôi ở trong bồn cầu, Phong ta vẫn còn lẩm nhẩm hát hò mấy câu yêu đời nữa cơ. Tuy rằng, mặt khá nhăn và giọng ca thì quá là rầu đi thôi:
“Đợi chờ đôi mắt ngoan em ngại ngùng ngó sang. Anh thẫn thờ. Đôi mắt mơ…”
Cầu được ước thấy, anh bạn đứng cạnh bên ngay lập tức quay sang nhìn Phong thật và kèm theo đó là một thứ “sản phẩm” còn nguyên nóng hổi đặt trọn chính nơi bàn tay. Rùng mình vì mùi và bẩn, chàng ta bấy giờ chỉ còn biết nhăn mặt và tự động viên mình bằng một bài hát “tủ”:
“Anh đã cố đổi thay để mạnh mẽ hơn… Mạnh mẽ… Đúng, mạnh mẽ lên…”
…
Nhớ lúc trước, Phong đã từng cảm thấy khó chịu bởi những tiếng đàn ghi-ta tưng tưng mỗi giấc trưa về biết mấy, thì bây giờ lại khác. Vì An và vì buổi tỏ tình sẽ tặng cho nàng sắp tới, chàng ta bỗng dưng thay tính đổi nết trở nên yêu mến thứ âm thanh kia đến lạ. Chẳng những thẳng tay mua lại cây đàn từ người bạn cùng phòng để chuyên tâm tập luyện, Hoài Phong còn đem hết sạch vốn liếng từ vựng ít ỏi cũng như biệt tài thuyết phục kém cỏi của mình ra để nhờ bạn đặc biệt kèm cặp nữa chứ.
Và giống như chuyện luyện giọng hát ca, đối với công cuộc tập đàn ghi-ta mới học này, Hoài Phong cũng cảm thấy say mê vô cùng. Bất kể là có đàn hay không, đôi bàn tay Phong vẫn luôn trong trạng thái gẩy gẩy bấm bấm theo nhịp điệu quen. Tỉ như… khi đang cầm chổi quét sân, hay những lúc dọn phân ở trong chuồng lợn. Và ngay cả trong phút giây tắm chung cùng anh em đồng đội, cậu chàng cũng vẫn chăm chỉ luyện tập bài đàn trên chính bờ ngực và cơ bụng của mình nữa kìa.
Thấy Phong cứ gãi gãi mãi chẳng xong, người bạn đứng bên cạnh mới vỗ đánh tét vào mông cậu chàng và càu nhàu bằng một giọng điệu thật vui tai rằng:
“Mạnh cái tay lên xem nào. Muốn tích ghét mang về à mà kỳ cọ ẻo lả thế hả? Tác phong quá lề mề.”
Một vài người khác nghe vậy, cũng liền góp rôm mấy lời trêu đùa với Phong. Nhưng tiếc rằng, đáp lại họ, chàng nghệ sĩ ấy lại nhất quyết cứng đầu không nghe.
“Mặc kệ người ta cười chê. Bởi vì tình yêu là thế. Ề ê ề ê ế…”
Ngày trôi qua tháng, cuối cùng cũng đến lúc Phong phải tạm biệt đồng đội nơi đây để trở về với mái ấm gia đình nhà mình. Và cậu tìm gặp An tỏ lòng, sau ba ngày xuất ngũ.
Không phải Phong thiếu bản lĩnh giữ trọn lời thề đến ngày nên danh thành tài. Càng không phải bởi cậu đánh mất niềm tin đợi chờ nơi An. Sở dĩ, Phong chọn thời điểm thổ lộ lòng mình sớm như vậy, âu cũng bởi cậu yêu và muốn bảo vệ trọn vẹn Bảo An mà thôi. Thử nghĩ mà xem, nếu đợi đến khi công thành danh toại Phong mới ngỏ lời và được An đồng ý, thế nào cô nàng cũng sẽ hứng chịu đủ những lời cay lẽ độc từ bàn dân thiên hạ cho xem. Và bản thân An, hẳn là cũng muốn được cùng Phong nỗ lực đi lên từng ngày. Phong hiểu!
Chính lẽ ấy nên ngay sau khi đăng ký xong xuôi lớp học đầu bếp và trở thành anh bếp phụ cho cửa hàng nhà Đạo, Phong ta liền vận ngay bộ đồ lính lên người, cầm theo trên tay cây đàn ghi-ta và tiến tới tỏ tình với An trong tâm trạng hân hoan phấn khởi. Phong ở ngoài cổng hạnh phúc ngóng chờ, đâu có biết rằng, tít đằng trong kia, An đang bực bội phát điên cả người.
Số An khổ lắm. Đã phải hy sinh tháng ngày nghỉ hè để chăm chỉ đến trường học lại những môn thi trượt thì chớ, con bé còn bị làm phiền bởi một cậu bạn cùng khóa mới thật đáng thương vô cùng. Cậu ta lì lắm, dù cho anh trai Tuệ Minh có ra mặt cứng rắn cỡ nào thì cậu ta cũng cứ dai dẳng hệt một chú đỉa và bám lấy An. Thậm chí ngay cả khi, An nói rằng cô nàng đã có người thương để chờ thì cậu bạn đó vẫn tiếp tục bất chấp không tin.
“Điêu. An nói phét. Cậu đừng hòng lừa được tớ.”
Bỏ ngoài tai những lời trúng phóc của bạn, An cố gắng sải rộng bước chân thêm nữa. Nhưng tiếc rằng mọi nỗ lực cắt đuôi của An đều thất bại, vì đuổi kịp An là điều quá dễ dàng với những người chân dài như cậu bạn kia. Vừa đi, cậu ta vừa lèo nhèo không ngớt:
“Tớ chẳng tìm thấy người nào khả nghi trên Facebook của An cả.”
“….”
“Cũng chưa khi nào thấy cậu bận rộn nhắn tin gọi điện với ai hết luôn.”
“…”
“An nói dối chứ gì?”
Quá nhức óc vì anh chàng phiền phức này, An bực quá, mới hét bừa lên răng:
“Dối cái gì mà dối? Người ta đang đứng đợi tôi ở ngoài cổng kia kìa.”
Dứt lời, con bé giật mình cái thót. Càng hoang mang hơn khi cậu bạn kia cắm đầu cắm cổ chạy ra bên ngoài.
“Được thôi. Tớ phải ra kiểm chứng mới được.”
Bảo An thấy vậy cũng lạch bạch theo sau, trong đầu đang nghĩ đến cảnh chốc nữa sẽ “mượn tạm” một anh xe ôm làm người thương của mình. Nào ngờ, vừa ra đến nơi, con bé đã bắt gặp ngay anh bộ đội thân quen đang đứng giữa cổng cầm đàn, xung quanh là cơ man những người hiếu kỳ nán lại chờ xem chuyện vui sắp tới.
Vừa trông thấy gương mặt An sững sờ, Phong liền vẽ lên trên môi mình một nụ cười hiền ấm áp. Xong xuôi, cậu chàng mới gẩy gẩy dây đàn và cất lên những ca từ đầu tiên ngọt ngào:
“An gặp anh một buổi trưa nóng trời
Vì nụ cười ấy cho An nhớ anh từng ngày.
Đêm về nghe lòng thương anh mất rồi
Chẳng ngại mình con gái, An tỏ luôn.
…
Lỡ buông lời yêu anh
Mà anh không đáp.
Thế nên là
Vì giận quá
An quên anh liền
Ôi Giời ôi
Buồn An quá…
Là buồn!”
Trong khi ai nấy đều đang mong đợi một cái kết khác tốt đẹp hơn, thì bất chợt, bàn tay Phong dừng lại, khuôn miệng cậu cũng khép lại theo. Báo hại tất thảy khán giả đang nín thở lắng nghe nãy giờ được một phen tụt hơi đánh rơi cảm xúc. Tất cả đồng loạt nhao nhao lên đòi nghe Phong kể tiếp cuộc tình kia:
“Thế là thôi à?”
“Phải còn nữa chứ. Tiếp đi, tiếp đi.”
Nhìn đôi môi An hơi cong lên ý cười, Phong cũng bật cười một cái và gãi đầu gãi tai ngại ngùng tự thú với An qua đường ánh mắt:
“Đoạn sau anh bí, không hát để kể được. Nên thôi, anh kể suôi bằng lời mấy câu.”
Dĩ nhiên, những điều kia chỉ có mình An “nghe”, mình An hiểu mà thôi. Còn lại mọi người xung quanh, thì vẫn mặc nhiên cho rằng đó là chủ ý của Phong. Và không để mọi người chờ đợi lâu la, cậu chàng tiếp tục câu chuyện dở dang của mình:
“Nào ngờ, nhờ “cây súp lơ” An quăng thẳng mặt nên anh mới thức tỉnh và nhận ra một điều. Rằng anh, đã phải lòng An từ lâu lắm rồi. Ngặt nỗi lúc này, An lại cứ…”
Ngưng lại một chút tạo thêm hồi hộp, mất độ mấy giây sau đó, những ngón tay Phong thon dài mới tiếp tục múa lượn trên sợi dây đàn ghi-ta và khuôn miệng bắt đầu ngân nga một bản tình ca khác nữa:
“Em lặng im còn anh thì ngồi ngẩn ngơ
Nhìn khuôn mặt ngây thơ đó.
Em hững hờ quá nên anh lo sợ bơ vơ
…
Anh đã cố đổi thay để mạnh mẽ hơn
Vì anh sợ cô đơn
Là khi những nỗi nhớ
Như sóng xô nơi đây từng cơn
Là khi em cười đùa bên ai
Đau đớn nên anh giận hờn
Nhưng nếu yêu em là sai
Thì anh đây không cần đúng
…
Mặc kệ người ta cười chê
Bởi vì tình yêu là thế
Làm người yêu anh nhé, Bảo An
Rồi làm vợ anh nhé, má Phan…”
Kết thúc bài ca trong tiếng reo hò ầm ĩ của mọi người bao quanh, Hoài Phong chầm chầm tiến tới phía An đang đứng lặng im nãy giờ. Phong càng bước đến gần, gương mặt An lại càng được đà mếu máo thương thương hơn nhiều. Bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu đợi chờ và còn có cả những nỗi tủi hờn ấm ức lâu nay tích lại nữa chứ, thật khiến An không thể không òa lên bật khóc một cách ngon lành.
Và Phong thì chẳng hề cuống cuồng dỗ dành An đầy lóng ngóng như năm xưa nữa. Khẽ ôm đầu An sát lại bờ ngực mình, Phong cứ vậy để cho con bé thỏa sức khóc to ướt nhem tấm áo bộ đội màu xanh. Đợi đến khi An đã thôi thổn thức, cậu chàng mới đưa bàn tay to ấm áp lên và giúp An lau đi những giọt trong trong còn đọng lại nơi khóe mắt. Và rồi, sau một hồi ngắm nghía lâu lâu cho thỏa nỗi nhớ nhung trong mình, Phong mới cúi xuống và rót vào tai An một lời hát chay ngọt ngào:
“Ý em sao?
Ý em sao?”
Khoảnh khắc ấy, An như cảm tưởng cả khoảng sân trường này chỉ còn lại mỗi nàng và Phong. Chẳng mảy may bận tâm đến đám đông xung quanh cùng những hàng loạt điện thoại, máy quay đang giơ lên nãy giờ, cô nàng mới bạo dạn nhón nhón đôi chân và đặt lên môi Phong một chiếc hôn nồng nàn thay cho câu trả lời muốn nói.
“Em yêu anh.”
Nụ hôn đầu là An chủ động, nụ hôn thứ hai cũng do nàng ở thế cầm cương khởi xướng. Giây phút ấy, Phong biết mình lại thua nữa rồi. Thật là ngại mặt quá đi. Chẳng còn cách nào khác, cậu chàng chỉ còn biết ôm siết lấy cô gái bé nhỏ kia và đền đáp cho nàng thật xứng đáng, quyết không để viễn cảnh nuối tiếc khi xưa lặp lại thêm một lần nào nữa.
“Lương Bảo An, em cứ chờ đấy. Hoài Phong anh đây, nhất định sẽ bắt em trả giá.”