Chương 70. Rừng hoang

Hải Bằng và Nam Cung Vọng ngồi quay lưng vào nhau tọa công giữ ấm cho thân thể. Thập Toàn thì tay trong tay với Hồng Y, hai người họ bây giờ đang vô cùng ấm áp, lửa tình yêu đang sưởi cho họ sắp nóng bừng. Những người ngồi cạnh nhau ai cũng kề tai nhau bàn tán về một điều riêng tư nào đó. Những người khác nếu không dựa vào nhau để sưởi ấm cho nhau hay tán chuyện, thì cũng tìm cho mình một gốc cây ngồi tọa công giữ ấm. Riêng Huỳnh Hoa ngồi một mình nhưng không luyện công, cô đang âm thầm quan sát mọi người, chốc chốc đôi môi cô nhẹ nhàng vẽ lên nụ cười huyền bí.


Đêm khuya dần, gió mỗi lúc một mạnh thêm, cái lạnh giữa rừng đêm như cắt da cắt thịt. Hôm ấy là ngày mười ba tháng tư, vầng trăng cũng gần tròn đầy lướt chầm chậm qua ngang đỉnh đầu của tất cả mọi người. Huỳnh Hoa ngẩng mặt nhìn trăng, kí ức về lần chạy lạc giữa rừng sâu cùng với Minh Minh bất chợt hiện về. Trăng lên cao soi sáng cảnh vật bên dưới trong khoảnh khắc rồi dần lặn khuất vào cánh rừng rậm phía tây, bỏ lại sau lưng khung cảnh rừng đêm âm u, lạnh lẽo. Nhìn thấy những cây củi cháy đã sắp tàn, Huỳnh Hoa bước đến bỏ thêm một ít vào đống lửa. Xong, cô nhè nhẹ quay trở về chỗ của mình.


Tứ Bình và Dương Long đang ngồi dựa lưng vào nhau, chợt Tứ Bình cung tay huých trỏ vào lưng Dương Long, nói khẽ:
- Giờ này, sương bắt đầu xuống lạnh. Có lẽ Huỳnh Hoa cũng đang rất lạnh, cậu qua đó xem cô ấy có chịu nổi không?
Dương Long cũng nhỏ giọng đủ hai người nghe thấy:


- Đã quan tâm cô ấy như vậy sao cậu không qua đó chăm sóc cho người ta? Sao người qua đó phải là tôi?
- Tôi không thể qua đó, kề cận cô ấy lâu ngày tôi e mình không kiềm lòng được, tôi sẽ thương cô ấy mất.


Dương Long biết đó là những lời thật lòng của Tứ Bình, nhưng nghe thấy Bình nói vậy anh không nén được phải bật cười.


- Biết rồi, cả đời này cậu chỉ chung tình với Quyên sư muội gì gì đó của cậu mà thôi. Nhưng giờ cô ta như thế nào, ở đâu, sống ch.ết ra sao cậu cũng chẳng hay chẳng biết, lại không chịu đi tìm…
Tứ Bình không muốn nghe Dương Long nói nữa, gắt khẽ:
- Cậu nói nhiều quá, qua xem Huỳnh Hoa thế nào rồi kìa.


available on google playdownload on app store


- Muốn chăm sóc lo lắng gì đó cho người ta thì cậu qua đấy mà lo. Biết đâu cô tiểu sư muội của cậu từ lâu đã có chồng có con rồi. Đừng chung tình cái kiểu đơn phương của cậu nữa, nếu không thể kiềm lòng được trước Huỳnh Hoa, thì cứ thả lỏng lòng mình, cứ yêu cô ấy và dang tay ra chăm sóc bảo bọc người ta.


- Tôi không thể.


Tứ Bình cất giọng buồn buồn, anh nói rồi bất giác đưa mắt nhìn về phía Huỳnh Hoa. Cô đang co ro người ngồi dựa lưng vào gốc cây to, dường như đang rất lạnh. Dương Long cũng nhìn theo ánh mắt Tứ Bình. Huỳnh Hoa đang ngồi nhắm mắt có lẽ đã ngủ rồi, thân hình bé nhỏ ấy đêm nay dường như lẽ loi đơn độc quá.


Họ không hề nhận ra lúc ấy đôi môi cô vừa bất chợt nở một nụ cười hạnh phúc. Hóa ra lâu như vậy rồi, anh vẫn còn nhớ đến cô. Cuộc nói chuyện của họ tuy nhỏ nhưng không thoát khỏi đôi tai của Huỳnh Hoa, cô vẫn còn đang thức.
Tứ Bình lại giục:


- Cậu mau qua đó đi, xem như là thay tôi lo cho cô ấy. Đi đi…


Dương Long vẫn ngồi yên bất động, anh cũng có chút lo lắng cho Huỳnh Hoa nhưng trước mặt nhiều người như thế này anh cảm thấy không nên để mọi người hiểu lầm. Chưa kể, Dương Long từ sớm đã nhận ra vị bằng hữu đang ngồi cạnh mình có tình cảm với Huỳnh Hoa. Nếu lúc này Dương Long nghe theo nội tổ mẫu bắt đầu tranh thủ tình cảm của Huỳnh Hoa chẳng khác nào giành giật tình yêu với huynh đệ của mình. Dương Long thật sự cảm thấy do dự.


Ngay lúc đó Tứ Bình và Dương Long cùng nhìn về một hướng. Đó là nơi Phương Nhi đang ngồi cùng với hai người hầu gái của mình. Chỉ thấy hai nữ hầu vốn ngồi cạnh Phương Nhi nãy giờ bỗng dưng rón rén đứng dậy tìm một góc để ngồi. Sau đó một chàng trai trẻ nhẹ nhàng đến bên, choàng lên người Phương Nhi tấm áo khoác dày rồi ngồi xuống cạnh cô. Phương Nhi đang nhắm mắt, khi cảm thấy có vật ấm áp choàng lên thì mở mắt ra, cô nhìn người kia một cái rồi tiếp tục khép mắt không nói lời nào. Tứ Bình thấp giọng:


- Cậu nhìn đi, mấy hôm nay Trọng Nghĩa lúc nào cũng kè kè bên cô ấy, chăm sóc cho cô ấy. Cậu không cần lo cho cô ấy, càng không cần sợ cô ấy hiểu lầm.
- Ừm.
- Đang ghen hay gì vậy?
- Không có.


- Trọng Nghĩa và Phương Nhi cũng xứng đôi đấy, cậu có thấy thế không? Dọc đường đi suốt mấy hôm nay, cậu chàng luôn luôn quan tâm lo lắng cho Phương Nhi. Ánh mắt và cử chỉ đó… tôi dám chắc cậu ta đã yêu Phương Nhi rồi, sâu đậm nữa là khác. Phương Nhi hình như cũng chấp nhận cậu ta.


Dương Long nhẹ giọng:
- Như vậy cũng tốt, tôi chỉ hy vọng muội ấy được hạnh phúc.
- Cậu không thấy buồn một chút nào sao?
- Không. Trước đây có lẽ tôi ngộ nhận tình cảm mình dành cho Phương Nhi là tình yêu nam nữ.
- Cuối cùng cậu nghĩ thông rồi hả?
- Cái gì mà nghĩ thông?


- Gì thì gì, qua coi Huỳnh Hoa sao rồi giùm cái.
Tứ Bình nói vòng vòng rồi cũng nhắc đến Huỳnh Hoa. Dương Long phát bực gằn giọng:
- Tứ Bình.
- Xem như tôi năn nỉ cậu. À, đừng nói với cô ấy là tôi bảo cậu qua đó.
- Tôi không đi.


Nói thì nói vậy, lúc sau Dương Long vẫn đứng lên bước đi. Phía bên kia Huỳnh Hoa vẫn ngồi co người, nhắm mắt như đã ngủ, nhưng thực chất cô vẫn còn đang thức. Tất cả các cuộc nói chuyện của mọi người dù to hay nhỏ vẫn lọt vào tai của cô. Cuộc nói chuyện của Tứ Bình và Dương Long không rõ có khiến cô cảm thấy vui hay không mà đôi môi chốc chốc lại khẽ khàng nở một nụ cười bí ẩn.


Cứ nghĩ Dương Long đứng lên hẳn sẽ đi đến bên cạnh Huỳnh Hoa, nào ngờ anh đến bên đống lửa ngồi xuống. Tứ Bình nháy nháy mắt ra hiệu cho Dương Long nhưng Dương Long chỉ cười rồi hất mặt ý bảo “đã lo cho người ta thì qua ấy mà hỏi han người ta, không liên quan gì đến tôi”. Tứ Bình nhăn mặt, giơ bàn tay ra rồi co lại thành hình nắm đấm dứ dứ ra. Dương Long lại cười quay mặt nhìn sang chỗ khác. Bình bực tức thở phì một tiếng. Dương Long nhặt vài cành cây khô bỏ vào đống lửa, lúc sau anh nhìn lại Tứ Bình, Tứ Bình vẫn đang nhìn anh, ánh mắt như có lửa. Dương Long cười cười lắc lắc đầu, lại quay đi.


Càng về khuya không gian càng yên ắng tiếng người, chỉ còn tiếng gió, ai cũng ngồi im lặng tọa công giữ ấm. Huỳnh Hoa vẫn khép mắt, hồi ức về một thời quá khứ. Ngày trước cô và nghĩa phụ từng qua lại nơi này được mấy lần, lần nào cả hai cũng nghỉ đêm giữa rừng hoang. Lúc ấy, Minh Tâm nhóm đống lửa to rồi ngồi ôm con gái vào lòng, kể chuyện trên trời dưới đất cho cô nghe, đến khi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi ông mới yên lòng chìm vào giấc ngủ. Những ngày ấy thật êm đềm hạnh phúc, chỉ tiếc bây giờ cô không bao giờ có cơ hội sống lại những ngày như thế nữa.


Đang mãi nghĩ chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh, giọng nói ai đó khe khẽ cất lên:
- Huỳnh Hoa, em còn thức không, có lạnh lắm không?


Huỳnh Hoa mở mắt ra, nhẹ gật gật đầu. Là Dương Long đang đứng trước mặt cô, anh đang nhìn cô, ánh mắt anh hôm nay có chút dịu dàng và ấm áp. Thấy Huỳnh Hoa gật đầu xác nhận, biết cô đang lạnh, anh cởi chiếc áo ngoài, cúi người xuống khoác nó lên người của cô. Huỳnh Hoa ngước ánh mắt trong veo lên nhìn anh.


- Lấy áo mình khoác cho tôi, anh không lạnh hay sao?
Dương Long cười hiền:
- Là một đấng nam nhi chi chí, nếu chỉ một chút gió sương đã không chịu nổi thì làm sao chống chọi nổi với sóng gió giang hồ.
- Tôi không nhận áo của anh đâu, anh sẽ lạnh đó!


- Tôi không sao, em cứ khoác lên cho ấm. Khi nào thấy lạnh tôi sẽ vận công giữ ấm cho mình. Còn em không có võ công, nếu để trúng sương hàn ngày mai không khéo sẽ cảm lạnh không đi cùng mọi người nổi.
Chợt Huỳnh Hoa nắm tay áo Dương Long nhẹ nhàng kéo kéo, Dương Long hơi ngẩn ra không hiểu ý.
- Ngồi xuống đi.


Giọng Huỳnh Hoa rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Dương Long không cưỡng lại ngồi xuống cạnh cô. Khóe mắt Huỳnh Hoa ánh lên tia sáng tinh quái, cô dịu giọng:
- Vì sao anh lại quan tâm tôi?
- Vì tôi cảm thấy mình đang nợ em. Trước kia tôi đã làm chuyện tổn thương em, tôi muốn bù đắp...


- Chuyện đó tôi đã nói là bỏ qua cho anh rồi mà. Anh không cần ái náy nữa.
- Trong thạch động em cứu mạng tôi. Sau này cần gì em cứ nói với tôi.
Huỳnh Hoa không thể nói gì nữa. Lý do của anh quá đầy đủ, cô không còn cách nào để khích anh nói ra chuyện Tứ Bình nhờ anh chăm sóc cho cô.


- Em biết anh thương hại em mới nói như vậy.
- Không phải.


- Anh có biết không, từ trước tới nay lúc nào em cũng chỉ có một thân một mình. Đôi lúc muốn thở than lại không biết nói với ai. Em thật sự rất ganh tỵ với Phương Nhi, làm sai vẫn có người che chở, không vui sẽ có người thay cô ấy phục thù. Có đôi lúc em đã ước mình cũng có được một người anh trai như vậy.


- Vậy em có muốn nhận tôi làm anh trai hay không? Sau này không cần ao ước nữa, ai ức hϊế͙p͙ em tôi sẽ ra mặt cho em.
- Anh nói thật hả?
- Ừm.
Huỳnh Hoa toét miệng cười:
- Đại ca.
- Hửm?
- Cám ơn. Sau này em không cần phải ganh tỵ với người khác nữa rồi.
- Khuya rồi, ngủ đi.
- Đại ca, ôm em đi.
- Hả.
- Em lạnh.


Dương Long còn đang chưa biết phải làm sao thì Huỳnh Hoa nghiêng người dựa vào vai anh. Trong khoảnh khắc, Dương Long cảm thấy con tim mình không tự chủ đập loạn nhịp. Cảm giác này là sao? Vì sao không giống cảm giác khi Phương Nhi nhào vào lòng anh làm nũng? Đây là dấu hiệu anh bắt đầu có tình cảm với Huỳnh Hoa hay sao?


Sau một lúc chần chừ Dương Long mới choàng tay qua ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Huỳnh Hoa vào lòng. Khi bàn tay chạm vào thân thể của Huỳnh Hoa, anh không tự chủ nhớ lại cảm xúc kỳ diệu trong thạch động, anh nhớ vóc dáng động lòng của Huỳnh Hoa lần đó dưới ánh đuốc lung linh. Anh cũng nhớ lại nụ hôn của hai người khi đó. Tim anh không tự chủ đập ngày một rộn ràng hơn, toàn thân cứng lại.


Huỳnh Hoa cảm nhận được một chút thay đổi của Dương Long, cô nhỏ giọng hỏi:
- Đại ca, sao vậy?
Dương Long cố gắng trấn tĩnh mình, nói:
- Không sao. Em ngủ đi.


Huỳnh Hoa hơi nghiêng đầu nhìn Tứ Bình, anh đang nhắm mắt tọa thiền luyện công. Cô không biết nếu một ngày nào đó anh biết được tiểu sư muội ngày nào vẫn luôn ở bên cạnh anh thái độ của anh với cô có chuyển biến không. Hiện tại cô vừa câu được cái đệm thịt tên là ca ca dại gì mà không dựa vào. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng khép mắt, khóe miệng không tự chủ cong lên thành nụ cười, một lúc sau hơi thở của cô đã đều đều.


Dưới ánh lửa bập bùng, Dương Long khẽ quay nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào mình mà ngủ. Đây cũng là lần đầu tiên anh để ý nhìn kỹ cô ở khoảng cách gần như vậy. Huỳnh Hoa rất đẹp, cô đẹp một cách thùy mị dịu dàng, không phấn son nên không kiêu sa rực rỡ. Nhưng cô có đầy đủ sự quyến rũ của một người con gái, khiến người khác càng ngắm càng say.


Dương Long không biết mình đã ngơ ngẩn xuất thần trước dáng vẻ kiều mị của Huỳnh Hoa bao lâu rồi nữa, đến khi anh sực tỉnh mới biết trái tim mình đã lần nữa rộn ràng đập loạn. Trong phút giây ấy, Dương Long biết, giữa anh và cô gái nhỏ này từ bây giờ bắt đầu có một sợi dây liên kết. Anh biết mình bắt đầu có cảm tình với Huỳnh Hoa, đó không phải cảm tình của anh trai dành cho em gái, càng không phải cảm tình hời hợt của bạn bè, nó sâu đậm và mãnh liệt đến mức anh cảm giác được nếu ngay lúc này trời có sập xuống anh cam nguyện vì cô mà chống đỡ cả bầu trời.


Huỳnh Hoa không biết những suy nghĩ đó trong lòng Dương Long. Cô chỉ biết lâu rồi cô mới lần nữa có được cảm giác bình yên và ấm áp như vậy, giống như ngày trước cô được nghĩa phụ ôm gọn trong lòng. Một khi quanh mình còn vòng tay đó, thì dù trời có sập xuống vòng tay kia cũng sẽ dang rộng để chở che, để cho đứa trẻ trong lòng không phải giật mình thức giấc. Chính cảm giác đó ru Huỳnh Hoa chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sự yên bình.


Dương Long cũng khép mắt dưỡng thần. Cả hai không biết lúc ấy có vài anh mắt chăm chú nhìn mình. Phương Nhi nói khẽ vào tai Trọng Nghĩa:


- Nhìn thấy đại ca như vậy em cũng nhẹ lòng, trước kia là em có lỗi với anh ấy! Lợi dụng tình cảm anh ấy dành cho mình để thực hiện mưu đồ trả thù nhỏ nhen ích kỉ. Suýt chút nữa em làm hại anh ấy, giờ em cảm thấy thật sự hối hận…
Trọng Nghĩa triều mến siết nhẹ đôi vai của Phương Nhi, thấp giọng:


- Tất cả đều đã qua rồi. Hãy quên đi, đừng tự trách bản thân mình nữa.
- Chỉ vì một người em đã gây ra biết bao nhiêu là chuyện. Cũng vì người ấy em tạo hiềm khích với Huỳnh Hoa, chắc cô ta rất hận em. Giờ ngày ngày phải đối diện nhau, em cảm thấy khó xử, em… cảm thấy sợ.


- Em không cần lo lắng, nếu cô ấy muốn làm gì bất lợi với em anh sẽ bảo vệ em. Còn nữa, mưu kế là do đại ca nghĩ, người thực hiện cũng là đại ca, giờ hai người đó đã thân cận như vậy, anh tin cô ấy cũng đã bỏ qua cho em rồi.
Phương Nhi nhẹ gật đầu. Giọng cô bất chợt trở nên buồn bã.


- Ngày trước, em thật sự yêu người đàn ông đó, đến tận bây giờ em vẫn chưa thể nào quên. Em chấp nhận anh chỉ để thay thế cho người đàn ông đó, để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Nhị ca, anh biết rồi, có oán hận em không?


- Không, anh tin tình cảm chân thành nhất định sẽ có ngày được đền đáp. Anh tin sẽ có một ngày em quên đi anh ta, một lòng một dạ quay lại nhìn anh. Anh biết em sẽ nhận ra anh thật lòng với em!


- Em biết anh thật lòng, nhưng để quên con người ấy… có lẽ sẽ rất lâu, có lẽ là mãi mãi không quên. Liệu anh có đợi được không?
- Dù bao lâu anh cũng đợi!
- Trong thời gian “chờ đợi”, anh có đủ can đảm nghe em cứ nhắc mãi tên người cũ hay không?


Trọng Nghĩa chợt lặng im, Phương Nhi cũng im lặng, cả hai không hẹn cùng nhìn về phía Dương Long và Huỳnh Hoa.
- Khuya rồi, em ngủ đi, có anh ở đây không ai dám quấy rầy giấc ngủ của em đâu.


Phương Nhi dịu dàng gật đầu, cô dựa vào người Trọng Nghĩa, khép mắt, lúc sau hơi thở nhẹ đều. Hai nàng nữ hầu của Phương Nhi nhìn tư thế “ám muội” của chủ nhân, chỉ biết nhìn nhau khẽ cười hàm ý.


Quanh đấy dường như cũng có vài người đã ngủ, nên những tiếng “o…o…” đã bắt đầu phát ra, nho nhỏ, đều đều. Trong vòng tay Hồ Kỳ, Nhật Lan khẽ cựa mình tỉnh dậy, Hồ Kỳ nhìn bà mỉm cười hòa ái. Hải Bằng ngồi bên cạnh, chợt khẽ giọng nói với Hồ Kỳ:


- Đại ca, huynh thấy Huỳnh Hoa cô nương và Long nhi trong lúc này như thế nào?
Hồ Kỳ cười nhẹ, khẽ khàng đáp lại:
- Có lẽ trong lúc này thằng bé chỉ còn xem Phương Nhi là em gái!
- Không biết Huỳnh Hoa cô nương đã quên đi Minh Minh chưa nhỉ?
- Long nhi hẳn đã có tình cảm với Huỳnh Hoa cô nương rồi đấy!


- Nếu đúng như những gì chúng ta dự đoán thì hay.
- À, còn Phương Nhi của đệ nữa kìa, nó với Nghĩa nhi từ bao giờ thân mật với nhau thế nhỉ?
- Cũng được một thời gian rồi.
Nam Cung Vọng chợt nói chen vào:


- Thập Toàn, Hồng Y, Dương Long, Huỳnh Hoa, Phương Nhi, Trọng Nghĩa… chuyến này về Hồ huynh đệ tốn tiền tổ chức hôn sự lắm đây.
Nhật Lan nghe vậy cũng lên tiếng:


- Mấy người thật là, khuya rồi không chợp mắt một chút để lấy sức mai đi tiếp, cứ suốt ngày suốt đêm nhìn tụi nhỏ. Chúng ta già hết rồi, dù muốn cũng không quay lại cái thời trẻ trung, hồn nhiên ấy được nữa đâu.
Hồ Kỳ cười cười:


- Ừ, chúng ta đã qua cái thời trẻ người non dạ rồi, có muốn cũng không quay lại được. Nhưng cũng không thể không để ý lũ trẻ, xem bao giờ là lúc phải thành toàn cho chúng, xem lúc nào cần ngăn chúng lạc bước trong bể tình, đó là trách nhiệm của những bậc trưởng bối chúng ta!
***


Bình minh lên, mọi người lại tiếp tục lên đường. Con đường rừng này quả thật rất an toàn, suốt dọc đường đi họ không hề gặp mai phục của kẻ địch, thậm chí không gặp cả người thường. Ban đầu mọi người ai cũng lo lắng dọc đường sẽ có mãnh thú xuất hiện tấn công người, nhưng đêm qua ngoại trừ gió và sương thổi lạnh thì mọi sự đều rất đỗi yên bình. Ngàn dặm không phải là đoạn đường ngắn, đoàn người đi cả ngày vẫn chưa ra khỏi khu rừng. Bất đắc dĩ, Hồ Kỳ cho mọi người dừng chân nghỉ giữa rừng thêm đêm nữa.


Đêm, khu rừng vẫn âm u hoang lạnh. Những tiếng côn trùng râm ran, tiếng những con thú ăn đêm chốc chốc kêu lên, những kẻ yếu vía không khỏi rùng mình sởn ốc. Đống lửa to lại được đốt lên, mọi người ai cũng tìm cho mình một chỗ tạm gọi là thích hợp để ngồi chờ trời sáng.


Huỳnh Hoa cũng vậy, vẫn như hôm trước, cô ngồi tách biệt hẳn với mọi người, nói đúng hơn không ai chịu đến ngồi bên cạnh của cô. Đêm ấy, Dương Long không cần chờ Tứ Bình thúc giục, từ sớm đã đến bên cạnh Huỳnh Hoa, lại lấy áo của mình khoác lên cho cô. Sau đêm hôm qua, Dương Long cảm thấy việc chăm sóc cho Huỳnh Hoa dường như trở thành chuyện hiển nhiên, dù sao anh cũng danh chính ngôn thuận nhận cô làm em gái, Hồ Kỳ và Hải Bằng cũng đã biết chuyện. Từ đây về sau, anh có thân cận Huỳnh Hoa một chút cũng không sợ làm tổn hại danh tiếng của cô.


- Đại ca.
- Hửm?
- Ngồi xuống đi.
Dương Long ngồi xuống cạnh Huỳnh Hoa.
- Huỳnh Hoa.
- Hửm?
- Anh nghe Hồ bá phụ nói, lần này em theo mọi người đến kinh thành sau đó sẽ đi tiếp về Tây Bắc thăm nhà phải không?
- Vâng!
Huỳnh Hoa nhẹ gật gật đầu.
- Nơi đó em còn người thân nào không?


- Em còn một người biểu tỷ và một người biểu ca. Không rõ mấy năm qua bọn họ có còn ở chỗ cũ hay không nữa.
- Đến kinh thành rồi anh sẽ đưa em về Tây Bắc.
- Không cần đâu, em đi một mình cũng được rồi. Với lại anh còn có công việc của mình.


- Không sao, thật ra cũng chẳng việc gì, yết kiến hoàng thượng để dâng Bảo Vật đã có Hồ bá phụ đi rồi. Những người hộ tống đâu cần thiết nhập cung làm gì. Tây Bắc lại cách khá xa kinh thành, để em đi một mình có phần nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, anh có chút không yên tâm…


Huỳnh Hoa giương đôi mắt thơ ngây nhìn anh, trong đáy mắt ánh lên niềm cảm kích:
- Anh hứa sẽ đưa em đi?
- Ừm, anh hứa!


Huỳnh Hoa khẽ liếc mắt tìm Tứ Bình, anh đang ngồi ở một góc xa, dường như cũng đang hướng mắt nhìn cô. Huỳnh Hoa tựa đầu vào vai Dương Long, anh choàng tay qua nhẹ kéo cô vào lòng, giọng anh trầm ấm:
- Ngủ đi.


Cảm giác ấm áp và an toàn lại xuất hiện ru Huỳnh Hoa bình yên chìm vào giấc ngủ. Trong mơ cô thấy mình gặp lại Kiệt, anh ôm cô vào lòng, cũng ấm áp cũng dịu dàng. Thấy Huỳnh Hoa đã ngủ say, Long mới dựa lưng vào gốc cây phía sau, khép mắt thả lỏng mình, hơi ấm của Huỳnh Hoa lan tỏa, lúc sau anh cũng thiếp đi.


Giữa không gian vắng lặng ngoài tiếng côn trùng còn có tiếng gà rừng, mỗi lúc sang canh chúng gáy vang mấy lượt. Những lúc như vậy Huỳnh Hoa lại giật mình tỉnh giấc nhưng cô cảm giác được vòng tay Dương Long vẫn ôm chặt lấy mình. Thấy vậy Huỳnh Hoa không dám cử động sợ anh tỉnh giấc, một lúc sau cô lần nữa khép mắt lại, thả hồn vào những giấc mơ.


Canh ba qua đi, canh tư lại đến, cuối cùng canh năm cũng sang. Huỳnh Hoa lại bị tiếng gà đánh thức, thấy đống lửa sắp tàn, cô định gở tay Dương Long ra để thêm củi vào. Bất ngờ phía sau cô có âm thanh nhỏ nhẹ phát ra, như tiếng lá bỗng dưng rơi nhiều thật nhiều, rì rào tuôn chảy. Huỳnh Hoa quay nhìn ra sau, một vồng lá khô đang càng lúc càng nhô cao và chầm chậm tiến về phía hai người. Vừa trông thấy vồng lá, sắc mặt Huỳnh Hoa lập tức biến đổi, cũng vừa lúc ấy, từ đụn lá khô vụt cái một thân hình cao lớn dựng lên, lá khô rào rào rơi xuống. Huỳnh Hoa vỗ vỗ vào vai Dương Long, kêu khẽ:


- Long ca ca, bạn lại đến tìm nè.
- Gì?
- Bên này!


Dương Long đang ngủ bị gọi dậy mơ màng ngoảnh nhìn theo hướng tay của Huỳnh Hoa. Vừa trông thấy “bạn” anh lập tức sững sờ, tỉnh cả ngủ. Một con mãng xà to đùng không thua kém gì con trong thạch động hôm trước, đang vươn cổ, ngoác mồm lè chiếc lưỡi đỏ tươi, đôi mắt long lanh nhìn chòng chọc vào hai người. Bàn tay Dương Long vừa chạm vào thanh kiếm, mãng xà đã tung mình lao vèo về phía cả hai. Dương Long không kịp nắm lấy thanh kiếm, vội choàng tay ôm Huỳnh Hoa vào lòng, tay còn lại vỗ một chưởng xuống đất mượn lực tung người tránh ra xa. Vừa chạm chân xuống đất, ngoảnh lại nhìn đã thấy thân hình to lớn của con rắn đang lơ lửng giữa không trung sắp sửa bổ nhào tới, Dương Long vội nhún chân nhảy tránh.


Vuột con mồi lần một con mãng xà công tiếp lần hai, vuột lần hai nó thu mình rồi vụt cái vươn người lao vút đi tấn công con mồi thêm lần nữa. Nó cứ thu mình rồi lao đến, tuy thân hình to nhưng động tác của nó mau lẹ dị thường. Dương Long chỉ biết ôm Huỳnh Hoa và nhảy tránh liên tục không dám ngừng nghỉ dù chỉ một giây. Chiếc đuôi mãng xà đập xuống đám lá khô bên dưới phát ra tiếng ầm ầm rào rào làm mọi người bừng tỉnh giấc.


Ai nấy vừa nhìn thấy con rắn to đùng lập tức tái mặt, không hẹn cùng nhảy ra xa để tránh. Tiếng động chung quanh vang lên, con rắn quay nhìn, rõ ràng nó nhìn thấy quanh đấy còn nhiều người khác nhưng vẫn nhắm vào Dương Long và Huỳnh Hoa mà tấn công không ngừng nghỉ. Những người khác nhìn vào con mãng xà ấy không khỏi kinh hồn bạt vía. Nó to gần bằng hai thân người trưởng thành cộng lại, nếu xui xẻo bị quằm trúng nhất định nó sẽ nuốt ngay không thấy vết, làm sao có thể đối đầu đây? Ai nấy ngẩn người ra nhất thời không biết phải làm sao.


Con rắn lại gồng mình lao bổ về phía Huỳnh Hoa và Dương Long lần nữa, cả hai nhìn nhau một cái tách ra, hai người làm vậy vì biết mình đang đứng giữa hai thân cây to, chỉ cần thân hình con rắn to lớn rơi xuống kẽ giữa, nó sẽ không thể ngay lập tức quay lại tấn công hai người. Dương Long và Huỳnh Hoa chia nhau luồn lách vào các thân cây chạy ngược về phía đuôi của nó, chiếc đuôi nó quất vào các thân cây, lá cây rào rào đổ xuống. Lúc này thì hồn ai nấy giữ, ai cũng vội vàng nhảy tránh ra xa. Không thể quay đầu con rắn luồn thân mình xuống lớp lá khô phía trước, lá khô lập tức nổi lên thành một vồng to, vồng lá rào rào di động, lại nhằm thẳng hướng Huỳnh Hoa mà lao tới.






Truyện liên quan