Chương 76: Anh là ánh trăng dịu dàng!! yêu anh_ chàng trai của em
Một tuần trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là ngày cuối cùng, bọn họ đi đã hơn một tháng rồi, lại không liên lạc với bọn người kia, chắc chắn họ đang lo đến phát cuồng rồi…
- Anh Tin, hôm nay chúng ta đi đâu đây…_ Vy vừa ngồi ăn sáng, vừa ngước đôi mắt to tròn nhìn Hoàng…
- Em muốn đi đâu…._ Hoàng đưa đĩa thịt đã được cắt ra tỉ mỉ qua Vy, còn mình lại lấy đĩa của cô, tiếp tục cắt…
- Chúng ta đi nhiều nơi rồi nhỉ Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em muốn đến…. …_ Vy cười tủm tỉm, khuôn mặt sáng lên, chỉ còn nơi đó cô chưa từng đến thôi…
- Vườn quốc gia núi lửa_ Hoàng giật mình, nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng nhìn Vy…
- Ừm, em muốn đi chơi buổi cuối ở đó…_ Vy mỉm cười, sao đó cúi đầu ăn thịt…
- Sin, em chắc chứ_ Hoàng mỉm cười vui vẻ, thật ra… anh cũng muốn đến đó đây, lúc nãy còn bất ngờ về việc Vy thật đúng ý anh…
- Đương nhiên, em còn chuẩn bị đồ cắm trại rồi cơ, nghe nói ở đó có nơi để du lịch đi bộ, hì…_ Vy chu môi, nháy mắt một cái, khuôn mặt khả ái trắng nõn xinh đẹp….
- Ừ, ăn sáng xong chúng ta đi…_ Hoàng cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Vy tràn đầy ấm áp…
Sau khi ăn xong, như đã định, bọn họ được đưa đến vườn quốc gia núi lửa . Đây là ngọn núi lửa lớn nhất trên thế giới. Đây là di sản thế giới được rất nhiều khách đến tham quan. Nơi đây được xem là một hệ sinh thái hỗn hợp, độc đáo và có một nền văn hóa riêng biệt…
Nơi đây rất lớn, kết hợp giữa màu xanh của biển, màu đỏ của núi (lửa), màu nâu của đất, đây quả thật là một nơi đáng để tham quan…
- Nơi đây thật là lạ, lần đầu tiên em biết đến núi lửa đấy…_ Vy mắt sáng cả lên, nhảy nhót khắp nơi, trên gương mặt là nụ cười vui vẻ…
- Anh đã đi nhiều nơi, nhưng cũng là lần đầu đến nơi này…_ Hoàng nhìn xung quanh, đánh giá một lượt, cũng có kha khá người ở đây…_ Chị anh thì đến đây rồi…
- Được rồi, chúng ta trải thảm thôi…_ Vy cười toe toét, nụ cười trẻ con cứ thế mà hiện lên, xinh đẹp rạng ngời…
Lúc này, có hai người, một nam, một nữ, nhìn thoáng qua cũng là người Việt Nam, đang đi qua đi lại, dường như là đi dạo, bỗng họ nói nhìn qua bên chỗ Vy, thầm thì gì đó rồi bước đến đây…
- Chào hai bạn, hình như hai bạn cũng là người Việt Nam…_ Người con gái lên tiếng, cô gái này khoảng 17 18 tuồi, nước da ngâm đen nhưng lại khá ưa nhìn…
- A, chào chị, chị cũng từ Việt sang đây tham quan ạ…_ Vy hoạt bát lên tiếng, nụ cười lém lỉnh cùng giọng nói trong trẻo…
Hoàng nhìn hai người đó đầy cảnh giác, nhưng nhìn Vy cùng cô gái đó trò chuyện thân mật như vậy, cứ như quen đã lâu, anh cũng lắc đầu xua đi, mặc lệ, cô vui là anh mãn nguyện rồi…
- Chị tên là Vân, còn anh ấy là Minh, còn hai em tên gì_ Cô gái tên Vân mỉm cười, lại có chút giảo hoạt, ẩn ẩn sự giả tạo…
- À, em tên là Vy, còn anh ấy tên T.. à Hoàng, hì hì…_ Suýt nữa cô để lộ tên tiếng anh của anh, Vy cười gượng, thật là…
- Chào, Hoàng…_ Chàng trai bên cạnh vẫn không hề lên tiếng, ngược lại Vân lại ngượng ngùng đỏ mặt chào Hoàng, điều này làm anh rất không thích…
- Chào!!_ Hoàng dứt khoác nói, giọng nói lạnh lùng nhưng vô cùng trong trẻo, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại không hề dịu dàng…
Cả buổi sáng, Vy luôn nở nụ cười, không hiểu vì sao nhưng Vân rất hợp ý với cô, cô nói sở thích gì cô ấy cũng nói mình cũng vậy, làm Vy rất có thiện cảm…
- Vy này, chị cùng anh Minh có làm ít đồ ăn để cắm trại, bây giờ chúng ta ăn chung nhé_ Vân cười dịu dàng, nhưng lại không hề tự nhiên…
- Chắc ngon lắm nhỉ_ Vy cười nhẹ, không hề nghi ngờ gì hai người họ, ngược lại rất hồn nhiên tươi cười…
Hoàng định ngăn Vy lại, bỗng dưng tên Minh không hiểu vì sao lại nghiêng người, lúc đó anh ta lại đang uống nước cam, vậy nên, nó đổ hết lên người Hoàng làm anh vô cùng khó chịu…
Anh là người rất thích sạch sẽ, đương nhiên, những cái chất lỏng cam cam này khiến anh vô cùng khó chịu rồi…
- À, xin lỗi…_ Minh lên tiếng, một giọng nói hờ hững vô cùng, giọng của anh ta rất khàn, khuôn mặt ngâm đen không thiện cảm…
- ch.ết rồi, anh thật hậu đậu đấy Minh, gần đây có một shop quần áo, hay là em đến đó mua một bộ rồi thay đi, đây, để chị đưa tiền…_Vân định rút tiền ra đưa cho Hoàng, nhưng giọng nói lạnh lùng ngăn lại…
- Không cần…_ Tao nhã rút ví tiền cùng khăn tay, anh lao sạch tay bị bẩn sao đó rút tờ tiền, lại đưa ví cùng điện thoại cho Vy…_ Giữ dùm anh, anh sẽ quay lại ngay…
Lúc anh đi, Minh và Vân liếc nhau rồi nhếch môi cười. Vân nhìn Vy đang ăn uống ngon lành, ánh mắt hiểm ác, món ăn đó… cô ta đã bỏ thuốc ngủ vào…
- Oa, buồn ngủ quá…_ Vy dụi dụi mắt, che miệng ngáp đến chảy nước mắt, không muốn ngủ nên cô cố gắng mở mắt nhưng chỉ vài giây sau, Vy ngã xuống…
Lúc Hoàng trở lại thì thấy Vy nằm trên đất, điều này làm anh giận vô cùng, chạy nhanh đến, gấp gáp vỗ vỗ mặt Vy….
- Có sao không, Sin…?_ Đỡ Vy từ trên đất lên, Hoàng nhỏ giọng rủa thầm một câu, sao anh có thể ngốc đến mức để cô ở lại một mình, anh hận ch.ết cái bệnh thích sạch sẽ của mình đi…
- A, anh Tin, em ngủ quên mất…_ Động tác dụi mắt đáng yêu lại tái diễn, Vy chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn Hoàng…
- Ngốc quá, em bị người ta bỏ thuốc rồi…_ Ôm Vy vào lòng, anh thầm nghĩ may mắn, anh có thể mất thứ gì cũng được, riêng cô, anh sẽ giữ thật chặt…
- Sao cơ_ Vy bàng hoàng, nhíu lại đôi mày xinh đẹp, sao có thể…
- Hình như, tiền, điện thoại và chìa khóa xe đều mất hết rồi, chúng ta đành phải cước bộ về thôi…_ Hoàng cười nhẹ, khuôn mặt điển trai sáng sủa nháy mắt…
- Mất của mà nhìn mặt anh tươi thế…_ Cô nhăn mặt, nhìn khuôn mặt tươi rối kia, lắc lắc đầu…
- Không sao, không mất em là anh đã cảm ơn chúa rồi…_ Hoàng cười cười, tay đưa ra xoa đầu Vy, sủng nịch nói…
- Xì…!!_ Vy nhăn mũi xì một cái, cười tươi vô cùng…
Hai người ngồi cười vui vẻ, không vì mất đồ mà buồn phiền như người khác, một lát sau, họ lại cước bộ về nhà, đương nhiên, từ đây về đến biệt thự khá xa…
- A, thật là, họ có cần ác đến nổi một đồng cũng không để lại không Đến cả tiền đi taxi cũng không có…_ Vy cúi người than vãn, khuôn mặt là nồng đậm đau khổ, hức, sao lại có thể…
- Trên người anh còn rất nhiều thứ đáng giá, em bán đi là có tiền đi xe ngay…_ Hoàng nháy mắt với Vy, khuôn miệng hình vòng cung hoàn mĩ…
- Được, là anh nói đấy nhé, em bán luôn anh…_ Vy ngước đầu lên cười, quên hết luôn cả mệt mỏi…
- Thật sao Em dám bán không_ Hoàng phì cười, thật ra trên người anh còn chiếc đồng hồ, cùng viên đá Diamond được đính bên tai trái, đều rất đáng giá, nhưng… lại không có tiệm cầm đồ nào…
- A…_ Lo nói cười, Vy không cẩn thận vấp phải đá, ngã nhào xuống…
Đưa tay ra đở Vy nhưng lại hụt, Hoàng nhăn mặt chạy đến…
- ch.ết thật, có sao không_ Hoàng đỡ Vy, ôm cô vào lòng, như vỗ trẻ con, sợ cô gái nhỏ lại khóc…
- Không sao…_ Vy rưng rưng, giọng nói lại có chút nghẹn lại, không sao gì chứ Đau muốn ch.ết cô đây…
- Chân trày cả rồi, còn bảo không sao, định nén lại à…_ Hoàng cười nhẹ, nâng cô dậy, khẽ mắng yêu…
- A ui, chắc em bị trậc rồi, đau ch.ết đi…_ Vy không chịu đứng dậy, vuốt ve chân trái bị trậc, Vy não nề, làm sao bây giờ
- Lên, anh cõng em…_ Hoàng ngồi khom người, đưa lưng về phía Vy, bảo cô ngồi lên…
Vy cười tươi, ngoan ngoãn ngồi lên, lưng của Hoàng thật rộng cũng rất ấm áp, đây là tấm lưng mà cô sẽ nương tựa cả đời, áp mặt lên lưng Hoàng, Vy khẽ nhắm mắt, tác dụng của thuốc vẫn còn, cô vẫn còn rất buồn ngủ…
Anh, chính là ánh trăng dịu nhẹ trong cuộc đời em, luôn luôn yêu chiều, dỗ dành em, làm cho thế giới em tràn đầy màu sắc, vì anh… em lại rất thích ngắm trăng, rất thích mặt trăng…
Yêu anh, chàng trai của em…