Chương 3
Cứ tưởng những tháng ngày hạnh phúc sẽ đến với nó ai ngờ vài tuần sau đó nó đã gặp 1 người. Người đó cũng rất thu hút nhưng tính cách thì không thể chấp nhận nổi.
Hôm nay là thứ 2,ngày khởi đầu của tuần mới. Ánh nắng nhè nhẹ không gay gắt nhưng mang đến cái khí hậu oi nóng của mùa hè, bầu trời trong xanh thỉnh thoảng có vài ngọn gió lướt qua nghịch ngợm với những đám mây bồng bềnh.Nó uể oải bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi đi học. Đến trường cũng kịp lúc trống đánh. Nócất vội xe rồi chạy vào trong lớp cất cặp nhưng không may tụi nó khóa cửa mất rồi, đành phải đi gửi nhờ cặp thôi.
Thấy bên cạnh lớp chuyên Hóa cũng đang chuẩn bị khóa cửa, nó chạy vội sang
- Bạn ơi cho mình gửi nhờ cặp với, lớp mình khóa cửa mất rồi.
No thở hồng hộc chạy tới chỗ bạn nam đang chuẩn bị khóa cửa, nói với theo mà không kịp nhìn người đó là ai.
- Là bạn à.
Nó ngước mắt lên:
- Oh my gosh
- Bạn thật là 1 cô gái hậu đậu đó.
- mình á.
- Không lẽ là mình.
- À, mà bạn bảo cái gì,ai hậu đậu chứ?
- Cho bạn 3s để bỏ cặp vào chỗ nào đó. 1, 2.
Chưa để hắn đếm đến giây thứ 3 nó đã chạy vào cất cặp rồi đi luôn ra sân trường tập trung.Để lại 1 người con trai đang đứng đó nở 1 nụ cười thật tươi nhìn cái dáng người nhỏ bé đang chạy ra xa. Không hiểu sao hắn thấy cô gái đó thật dễ thương, thật thú vị.
Ra đến nơi, nó thở dốc rồi bắt đầu đi tìm ghế của mình. Nhưng sao tìm mãi không thấy vậy, chẳng nhẽ mất ghế rồi sao. Nhưng sao cả lớp có mỗi mình là nó không có ghế vậy chứ. Tại sao mọi điều đen đủi cứ đến với nó vậy.Chắc phải ngồi đất mất.
Tia sáng hàng lớp bên cạnh thấy có 1 bạn nam đang ngồi 2 cái ghế. Không chần chừ, nó nở nụ cười tươi rói, mượn ngay:
- Bạn ơi cho mk mượn 1 cái ghế với.
- Không, ngồi đất đi- sau khi nhìn nó một lượt tên con trai đó phán xét 1 câu thật sự rất * cảm động*
Ôi trời đất ơi. Nó thật muốn lao đến mà đấm cho tên đó vài phát cho hả dạ mà.À không phải đánh đến sống dở ch.ết dở chứ.Tại sao lại có loại đàn ông như vậy trên đời này chứ.Cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng rồi nghĩ đến cục diện hiện tại của bản thân, nó quyết định nuốt cục tức vào trong lòng, nở nụ cười tươi nhất có thể quay sang mượn cái ghế lần nữa. Nhưng một lần nữa câu trả lời xanh rờn ấy lại vang lên:
- Không.
Nghe xong nó cảm tưởng mình sắp không chịu đc nữa rồi, muốn lao đến đánh cái tên quái ác đó quá. Nếu không có giáo viên ở đây nó đảm bảo tên đó sẽ ch.ết chắc. Hậm hực quay sang lớp bên cạnh nhìn xem có thừa ghế không, lại bắt gặp ngay ánh mắt của cái tên khóa cửa ch.ết tiệt mà nó đã va vào đang nhìn mình với vẻ thích thú. Nó tức điên lên. Cuối cùng sau 1 hồi hậm hực, tức tối,nó phải ngồi xuống tiếp xúc với đất mẹ. Trong đầu nó bây giờ chỉ xuất hiện 1 suy nghĩ ước gì bây giờ có cái lỗ nào đó nó sẽ chui ngay xuống mà không chần chừ một chút nào. Cái hình tượng của nó cũng theo ngày hôm đó mà tan biến.
- điên mất, điên mất thôi
Nó bước vào lớp hét oang oang lên mặc cho những kẻ khác đang phải gồng mình bảo vệ cho cái lỗ tai thân yêu.Rốt cuộc kiếp trước bản thân nó đã làm gì mà sao kiếp này nó khổ đến thế cơ chứ.Mà cái tên lúc nãy nó nghe bọn con trai kia gọi thì hình như hắn tên Nhật thì phải. Được lắm. Bên cạnh lớp tôi chỉ có lớp Chuyên Lí và Chuyên Hóa thôi, hắn không phải học sinh của lớp chuyên Hóa thì chắc chắn là lớp chuyên Lí rồi.
- Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Đúng.Nó phải ôm cái mối hận này vào trong lòng để mà trả thù. Nhất định phải trả thù bằng được.
Thấy nó cứ hét liên tục,bọn con trai trong lớp không ngần ngại ném cho nó 2 từ:
- Đồ điên
Thế đấy,nó điên nhưng không đến nỗi ăn độc, ích kỉ,máu lạnh như ai kia đâu.